Vừa rời khỏi Ức Điệp lâu, sắc mặt Liệt Hạo Thiên liền lập tức trầm xuống, trên người tràn ngập hơi thở nham hiểm và hung ác, thân hình cường tráng mơ hồ tỏa ra sát khí.

Hắn bất ngờ dừng bước, nói với Cốc Thanh Phong bên cạnh: “Theo ta đi một chuyến đến Tây Uyển, thế nào ta cũng phải bắt được kẻ dám can đảm hạ độc hại người trong Liệt Gia Bảo.”

Cốc Thanh Phong đã sớm có ý này, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu một cái, hai người lập tức xoay người bước về phía Tây Uyển.

Đi đến Tây Uyển, Liệt Hạo Thiên cũng không quan tâm đến việc thông báo trước, nét mặt lạnh lùng dùng một cước đá văng cửa phòng ra, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo như bang quét về phía trong phòng.

Trong đại sảnh, Tần Mị Nương vốn đang ngồi uống trà cùng với Vương mụ đứng hầu một bên, cả hai đều bị tiếng động lớn này làm chấn động đến mức mở to mắt.

Một lúc lâu sau, Tần Mị Nương mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng tỏ vẻ vui mừng, đặt chén sứ xuống đi về phía Liệt Hạo Thiên, dịu dàng nói: “Hạo Thiên, sao hôm nay lại rãnh rỗi đến tìm nhị nương thế? Đến đây, ngồi xuống nào!”

Liệt Hạo Thiên không thèm đếm xỉa đến lời nói hư tình giả ý của bà ta, con ngươi đen sắc nhọn chăm chú nhìn Tần Mị Nương, thốt từng lời qua những kẽ răng: “Vân Bằng ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”

Tần Mị Nương thấy tình hình không ổn, nhanh chóng liếc mắt nhìn Vương mụ, cố gắng giữ vững bình tĩnh nói: “Con tìm Vân Bằng làm gì? Lúc này nó còn đang ngủ.”

“Gọi hắn tỉnh dậy, ta có lời muốn hỏi hắn.” Liệt Hạo Thiên trầm giọng ra lệnh.

Thái độ của hắn chọc giận Tần Mị Nương, tốt xấu gì bà ta cũng là chủ mẫu của Liệt Gia Bảo, thế nhưng hắn lại dùng sắc mặt không tốt như vậy để nhìn bà ta, còn dám lớn tiếng ra lệnh. Nhịn không được cơn tức này, bà ta lập tức lên mặt nói: “Hạo Thiên, thái độ này của con tức là sao, ta là nhị nương của con, không phải là thuộc hạ! Con có còn coi ta là trưởng bối của mình hay không?”

Liệt Hạo Thiên đột ngột ngẩng đầu, giương mắt nhìn bà ta, từng bước một tiến tới gần, sau đó bất ngờ nở nụ cười lạnh lùng khiến toàn thân người ta run rẩy, dùng tiếng nói trầm thấp nguy hiểm, chậm rãi nhấn mạnh từng lời: “Bây giờ bà mới nhớ tới mình là trưởng bối, hình như hơi chậm rồi thì phải, bởi vì trong lòng tôi và bà đều rõ, vị trưởng bối đáng kính như bà đã âm thầm làm ra cái chuyện tốt gì!” Hắn sẵng giọng nói, ánh mắt trực tiếp hướng về phía Tần Mị Nương, thân hình cao lớn tỏa ra sát khí đáng sợ, khiến bà ta tái mặt không chịu nổi, sợ hãi lui về sau vài bước.

Liệt Hạo Thiên nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bà ta, cười lạnh một tiếng: “Thanh Phong, đi vào trong đưa Vân Bằng ra đây cho ta!” Cốc Thanh Phong gật đầu một cái, đang chuẩn bị đi về phía buồng thì một giọng nói vang lên: “Không cần làm phiền Cốc đại ca.” Lời vừa nói ra, Liệt Vân Bằng đã đi vào đại sảnh Tây Uyển. “Đại ca tìm ta có chuyện gì?”

Liệt Hạo Thiên híp mắt đi về phía Liệt Vân Bằng, bất ngờ nắm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng hỏi: “Nói cho ta biết là ai muốn hại chết Hoa Nông, ta đã tra ra nàng bị người ta lén lút hạ độc. Nói! Là ai hạ độc? Điều này chắc chắn ngươi biết rõ!”

Ánh mắt Liệt Vân Bằng có chút phức tạp nhìn đại ca của mình, sau đó lại liếc qua gương mặt tái nhợt của Tần Mị Nương, hơi chần chừ một lúc.

Cuối cùng, hắn thống khổ nhắm mắt lại, nặng nề nói: “Là đệ hạ độc.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, kể cả Liệt Hạo Thiên cùng Cốc Thanh Phong cũng ngạc nhiên nhìn hắn.

“Ngươi nói láo!” Liệt Hạo Thiên là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại. “Nếu đúng ngươi là người hạ độc, ngươi sẽ không cần nhân lúc ban đêm đến dẫn nàng chạy trốn!” Hắn nhìn ra được Liệt Vân Bằng căn bản không muốn nói ra sự thật của chuyện này.

“Đừng nói nữa!” Liệt Vân Bằng thống khổ gầm nhẹ, “Dù đại ca có tra hỏi đệ thế nào, đệ cũng chỉ có một đáp án này mà thôi.”

“Ngươi!” Liệt Hạo Thiên hận không thể dùng một quyền đánh hắn tỉnh lại, nhưng Cốc Thanh Phong đã kịp thời đưa tay ngăn cản huynh đệ của mình.

“Vân Bằng, đệ không muốn nói thật, chúng ta cũng không thể trách đệ được. Chỉ có điều…ôi…!” Thanh Phong thở dài một hơi, “Mắt thấy Hoa Nông cô nương cứ chết đi không minh bạch như vậy, sao trong lòng chúng ta để có thể yên tĩnh được đây?” Hắn vừa mới nói xong, bên trong phòng bỗng vang lên một tiếng hô khẽ, thân ảnh lục sắc nhỏb é xinh xắn bất ngờ chạy như bay đến trước mặt Cốc Thanh Phong, định thần nhìn lại, chính là Liệt Chỉ Dung đã nhiều ngày chưa thấy.

“Cốc đại ca, đại ca mới vừa nói gì? Hoa Nông tỷ tỷ đã chết rồi?” Nét mặt Liệt Chỉ Dung có phần buồn bã và hoảng sợ nhìn Cốc Thanh Phong, nàng lo lắng truy vấn.

Cốc Thanh Phong thu hết phản ứng kích động dị thường của nàng vào trong mắt, hắn không biến sắc mặt nói: “Nàng ấy bị người ta hạ độc, tính mạng đang nguy hiểm từng giờ từng phút, chỉ sợ…ôi…!” Hắn cố tình nói không rõ ràng, muốn xem Liệt Chỉ Dung có phản ứng khác lạ nào hay không.

“Tại sao lại như vậy chứ?” Liệt Chỉ Dung khó tin lắc đầu, sau đó tự lẩm bẩm: “Là ta hại chết tỷ, là ta đã hại chết Hoa Nông tỷ tỷ…”

Tần Mị Nương thấy thế, vội vàng khiển trách nàng: “Chỉ Dung, con đang nói bậy bạ gì ở đây thế? Nơi này không có chuyện của con, đi vào trong cho ta!” Tiếng quát của bà ta ngược lại đã thu hút sự chú ý của Liệt Chỉ Dung, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn mẫu thân của mình, ánh mắt hoảng hốt tựa như đang xem bà ta là một người xa lạ…

Thế rồi, hai mắt nàng đẫm lệ, đôi môi run rẩy thốt lên: “Tại sao? Nương, tại sao người lại gạt con? Người đã đáp ứng chỉ cần con không nói ra bí mật kia, Hoa Nông tỷ tỷ có thể bình an vô sự, vì sao người vẫn còn hại chết tỷ ấy?” Sắc mặt Tần Mị Nương lập tức lúc xanh lúc trắng, vẻ mặt Vương mụ đang đứng một bên cũng biến đổi, toàn bộ bầu không khí bên trong đại sảnh đông cứng trong phút chốc, bị bao phủ bởi một bầu không khí trầm lặng và quái dị.

Liệt Hạo Thiên buông Liệt Vân Bằng ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai mẹ con Tần Mị Nương, Liệt Chỉ Dung, hắn trầm giọng nói: “Các người còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm ta, hôm nay nếu không nói rõ ràng thì đừng có trách ta trở mặt không nể tình!”

Gian phòng vẫn chìm trong khoảng không tĩnh lặng, dường như có thể nghe thấy rõ ràng cả tiếng kim rơi trên mặt đất.

Cuối cùng, Liệt Vân Bằng cũng lên tiếng, hắn nở nụ cười tang thương lạnh lẽo, khàn giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến Chỉ Dung, muội ấy là người vô tội, hãy để cho đệ nói! Đệ đã bị bí mật này hành hạ bốn năm, cũng đã đến lúc nên nói ra chân tướng sự thật rồi.”

Thế là những chuyện đã qua về một mối tình phản bội cùng với những mưu toan cứ thế bị vạch trần, mà sự thật thì lúc nào cũng là điều tàn khốc…

**************************

Ba ngày sau, Doãn Hoa Nông được Quân Thiếu Hoan điều trị xong, độc trong người đã được khử hết, khí sắc hồng hào, mềm mại cũng dần khôi phục.

Một chiều nọ, nàng thiếp đi trong chốc lát, đến khi tỉnh dậy, đập vào mắt không phải là Tuyết tỷ luôn ở bên giường tận tâm chăm sóc mình ba hôm nay mà lại là…Liệt Hạo Thiên! Nàng sững sờ mở to mắt nhìn hắn, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Liệt Hạo Thiên chán nản và tiều tụy đến vậy.

Đôi mắt trước kia vốn hữu thần sáng ngời, giờ đã tràn đầy tơ máu, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ sa sút tiêu điều, cả người tràn ngập hơi thở tang thương, ba ngày không gặp, giữa trán hắn hình như lại sinh ra thêm mấy nếp nhăn nữa.

Nàng bỗng thấy đau lòng không thôi, rất muốn ngồi dậy chạm vào hắn.

Liệt Hạo Thiên thấy thế vội vàng nghiêng người lên phía trước đỡ nàng, vừa tiếp xúc với thân thể mềm mại, ngửi được hương thơm ngọt ngào quen thuộc, hắn không nhịn được ôm chặt lấy nàng, đem nàng chôn sâu vào trong ngực. “Thật xin lỗi, là ta đã khiến nàng chịu khổ…” Tiếng nói của hắn vừa ấm ức, vừa chua xót, hiện vẻ tự trách không ngừng. “Nhưng xin nàng tin tưởng ta, ta thật sự yêu nàng, nếu như nàng lựa chọn rời đi, ta vẫn sẽ không ngừng yêu nàng như vậy!”

Doãn Hoa Nông bỗng có chút mủi lòng. Thật ra, ngay tại giây phút bước tới bờ sinh tử, nàng đã nhận ra, chỉ cần hắn thành tâm yêu thương thì nàng không cần phải để ý đến danh phận, cũng không cần tiếp tục so đo tình cảm cùng người vợ đã chết của hắn nữa. Bởi vì nàng đã có hắn, một đời một kiếp có hắn bên cạnh, đây mới là điều quan trọng nhất.

“Vì sao chàng nghĩ rằng ta sẽ lựa chọn rời đi?” Doãn Hoa Nông rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn, dịu dàng hỏi.

“Bởi vì… ta biết nàng hận ta. Hơn nữa ta còn đáp ứng với nghĩa phụ nàng, chỉ cần ông ấy có thể cứu nàng, ta sẽ để cho ông ấy dẫn nàng đi.” Hắn khàn giọng thì thầm đáp lại.

“Ta… ta nào có hận chàng.“ Doãn Hoa Nông nói, “Ta chỉ là rất để bụng chuyện chàng không quên được người vợ trước Thẩm Điệp Nhi của chàng mà thôi. Ta là ta, cô ấy là cô ấy, ta muốn chàng yêu thích ta bởi vì ta là Doãn Hoa Nông, mà không phải vì dáng vẻ giống với vợ trước của chàng.“

“Sẽ không, sẽ không như thế nữa.“ Liệt Hạo Thiên càng dùng sức ôm chặt nàng thêm. “Tha thứ cho ta, cho ta một cơ hội, để ta bù đắp cho nàng được không, ta thật sự không thể không có nàng được.“ Trong giọng nói trầm thấp của hắn tràn đầy tình cảm sâu lắng và nồng nhiệt.

“Ở lại được không? “ Hắn lại nói thêm câu nữa. “Ta muốn nàng làm vợ ta, ở bên cạnh ta một đời một kiếp.“

Doãn Hoa Nông mừng rỡ như điên, nhưng lại cố ý thản nhiên nói : “ Ta đâu có nói mình nhất định sẽ đi cùng nghĩa phụ chứ.“

Nghe thế, Liệt Hạo Thiên liền kéo nàng ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt nhỏ nhắn, trong sáng của nàng, trong ánh mắt hắn thoáng chốc tràn ngập hào quang, không kiềm chế được vui mừng nói: “Nàng nguyện ý ở lại cùng ta sao?“

Trong lòng Doãn Hoa Nông mặc dù vừa thẹn vừa mừng, nhưng bản tính sĩ diện vẫn không thay đổi được, nàng vẫn giả vờ như không có việc gì nói : “Nếu chàng cũng đã hạ giọng năn nỉ, ta dĩ nhiên sẽ không làm khó rồi. “

“Chỉ có thế thôi sao?” Liệt Hạo Thiên có chút thất vọng hỏi.

“Cái đó… dĩ nhiên còn có một điều không thể bỏ nữa!“ Nàng không đành lòng nhìn biểu tình thất vọng của hắn.

“Còn gì nữa không ?“ Liệt Hạo Thiên thâm tình nhìn nàng, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi.

Doãn Hoa Nông bị ánh nhìn chăm chú nồng nàn của hắn làm cho đỏ mặt tía tai, dứt khoát vùi mặt vào trong ngực hắn, khẽ kêu lên :

“Ai nha ! Chàng thật đáng ghét, đương nhiên là bởi vì người ta… yêu chàng thôi!“ Ba chữ cuối cùng nàng nói cực kỳ nhỏ, thế nhưng Liệt Hạo Thiên vẫn nghe thấy rõ ràng, lòng hắn tràn ngập vui mừng, ôm lấy Doãn Hoa Nông thật chặt.

Quá khứ nên để cho nó qua đi! Hắn cũng không oán hận Điệp Nhi phản bội mình, dù sao cũng nhờ nàng ấy, hắn mới có thể gặp được Doãn Hoa Nông – người con gái khiến cho hắn yêu hơn cả sinh mạng.

Lần này hắn sẽ không tái phạm sai lầm ngày ấy nữa, người của hắn, lòng của hắn, tình yêu của hắn sẽ cùng với người hắn yêu bên nhau suốt đời, cùng sinh cùng tử.

********************

“Nghĩa phụ, vì sao người lại thay đổi ý định, không dẫn Hoa Nông đi?“ Trong phòng khách, Mai Thao Tuyết vừa thu thập hành trang, vừa khó hiểu hỏi.

Quân Thiếu Hoan khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói : “Bởi vì cái đó không còn cần thiết nữa, Hoa Nông đã tự quyết định nơi này là chốn dừng chân tốt nhất cho mình rồi.”

Mai Thao Tuyết nghĩ một lát, gật đầu tán thành nói : “Nghĩa phụ nói phải, Hoa Nông thật sự đã yêu Liệt Hạo Thiên. “ Ngừng lại một chút, nàng bỗng nhiên hỏi : “Nghĩa phụ, thật ra người đã sớm đoán được kết cục sẽ là như vậy đúng không?“

Quân Thiếu Hoan chỉ cười không nói, đáp một câu chẳng liên quan: “Chúng ta nên đi thôi!“

“Nửa đêm canh ba đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng sao, sư phụ?“ Mai Thao Tuyết trợn to mắt kinh ngạc nói.

“Không, nha đầu Hoa Nông kia mỗi lần chia ly luôn luôn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, khiến cho người ta phiền muốn chết.“

Mai Thao Tuyết khẽ liếc mắt nhìn nghĩa phụ, trong lòng âm thầm cười nghĩ : thật ra thì nghĩa phụ vốn không nỡ xa Hoa Nông, ông luôn luôn thương yêu Hoa Nông nhất mà, lựa chọn không chào mà biệt, chính là sợ bản thân mình không nỡ chia tay nàng ấy mà thôi!

Trong đêm tối, hai bóng người nhảy lên nóc nhà, nhẹ nhàng lướt đi trong màn đêm. Trên bầu trời không trăng không sao, bỗng lóe lên một điểm sáng mờ…

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play