Sau khi người áo đen rời đi, Hồi Hương Uyển lại khôi phục sự yên tĩnh như trước.
Lúc này trời chiều đã sớm tan, màn đêm buông xuống, ánh sáng từ những chiếc đèn Bích La có chao đèn bằng vải lụa chiếu rọi sáng cả lương đình, nơi có ba người với ba tâm sự khác nhau đang ngồi.
Nam tử mặc áo lam nhanh chóng chạy đến bên người Liệt Hạo Thiên, mày rậm nhíu chặt, nói: “Cậu trúng độc rồi!”, sau đó hắn móc từ trong ngực một bình sứ màu trắng, đổ ra một viên đan dược màu đỏ đưa vào trong miệng bạn tốt. Thì ra nam tử áo lam này chính là cánh tay phải đắc lực của Liệt Hạo Thiên, người vẫn hay được gọi với cái tên “Ngọc tiêu công tử” Cốc Thanh Phong.
Bởi vì tò mò với chuyện của Doãn Hoa Nông nên hắn mới bám đuôi Liệt Hạo Thiên tới Bách Hoa Lâu này, sau đó len lén chạy tới hậu viện Hồi Hương Uyển, nơi Doãn Hoa Nông hay tiếp khách, không ngờ vừa bước vào đã nghe thấy tiếng kêu cứu, Cốc Thanh Phong không chút nghĩ ngợi liền vọt tới, trong tình thế vô cùng nguy cấp cứu được một mạng của Liệt Hạo Thiên.
“Giờ tôi sẽ giúp cậu vận công trừ độc.” Hắn đỡ Liệt Hạo Thiên dậy, hai người cùng ngồi xếp bằng, hai tay Cốc Thanh Phong để ở sau lưng Liệt Hạo Thiên. Sau đó, ánh mắt của hắn đảo qua Doãn Hoa Nông vẫn còn đang sững sờ đứng ở bên cạnh: “Làm phiền cô nương canh giữ giúp tôi, chỉ cần nửa canh giờ là được.” Dứt lời, hắn không đợi nàng trả lời đã nhắm mắt vận công giúp Liệt Hạo Thiên trừ độc.
Doãn Hoa Nông ngây ngốc nhìn bọn họ, biết rõ đây là thời cơ chạy trốn tốt nhất của mình, nhưng nàng không có cách nào làm bộ như không có việc gì liên quan đến ta rồi phẩy tay bỏ đi được, dù sao việc hắn trúng độc nàng cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Nhưng bây giờ không đi, đợi Liệt Hạo Thiên khôi phục như cũ thì tám phần sẽ không thể chạy được, hắn nhất định cho rằng nàng cùng một phe với người áo đen kia, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Trong nội tâm giãy dụa không ngừng, vài lần thiện ác giao chiến xong, nàng quyết định ở lại canh giữ giúp bọn họ, nhưng một khi xác định được Liệt Hạo Thiên bình an vô sự xong thì lập tức liền bỏ chạy. Võ công của nàng mặc dù không tốt cho lắm nhưng khinh công lại mười phần tự tin, đi lại trên giang hồ, thứ cần luyện tập đầu tiên chính là bản lĩnh chạy trối chết mà, điểm này nàng hết sức nghe lời.
Quyết định mọi chuyện xong, nàng chọn một chỗ cách xa bọn họ nhất, đứng đó canh giữa, một đôi mắt to không hề chớp cảnh giác nhìn chăm chú vào Liệt Hạo Thiên và Cốc Thanh Phong.
Nửa canh giờ trôi qua, Cốc Thanh Phong chậm rãi thu hai tay lại, điều hòa khí tức rồi từ từ mở mắt.
Doãn Hoa Nông thấy thế vội vàng hỏi: “Hắn…Hắn không làm sao chứ?”
Phảng phất như muốn đáp lại lời của nàng, Cốc Thanh Phong còn chưa kịp mở miệng trả lời đã thấy Liệt Hạo Thiên xoay mình mở hai mắt ra, trên gương mặt anh tuấn thấm ướt mồ hôi bao phủ một tầng sát khí lạnh lùng băng giá, hai tròng mắt cũng bắn ra ánh nhìn sắc bén và lợi hại, chiếu thẳng vào nụ cười trên mặt Doãn Hoa Nông.
Doãn Hoa Nông kinh hãi thở hổn hển, lảo đảo lui về sau mấy bước, gương mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng xanh. Nàng sợ hãi mở to mắt, lắp bắp nói: “Không liên quan đến ta…Chuyện không liên quan đến ta, ta không biết đó là độc dược…”
Cốc Thanh Phong đứng ở một bên nghe vậy, có chút giật mình kinh ngạc hỏi: “Là cô hạ độc?” Doãn Hoa Nông liều chết lắc đầu, đang muốn mở miệng giải thích tiếp thì lại thấy Liệt Hạo Thiên có vẻ như muốn đứng lên, Doãn Hoa Nông kinh sợ, không chút suy nghĩ lập tức thi triển khinh công chạy trối chết, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy đâu nữa.
“Tuyệt vời, khinh công của cô nương này thật là đẹp mắt!” Cốc Thanh Phong không nhịn được khen.
Vẻ mặt Liệt Hạo Thiên âm trầm nhìn theo phương hướng Doãn Hoa Nông rời đi, lạnh lùng nói: “Một cô gái thanh lâu lại biết võ công, cậu không hề cảm thấy khả nghi sao?” Cốc Thanh Phong nhanh chóng thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Cậu cho rằng cô ấy và người áo đen hành thích mình ban nãy là một phe?” Dừng một chút, hắn lại chau mày nói: “Về lý điều này có vẻ không được đúng lắm, nếu bọn họ là một phe, cô ấy không cần thiết phải ra tay giúp cậu, còn giúp chúng ta giữ cửa nữa.”
Liệt Hạo Thiên nheo mắt hừ lạnh, vẻ mặt hung ác ngoan độc nói: “Bất kể thế nào, độc này đúng là cô ta hạ, cô ta nhất định không thoát khỏi liên can, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.” Hơn nữa nàng vẫn còn cầm theo ba vạn lượng của hắn, hừ! Muốn cứ thế cao chạy xa bay? Không dễ dàng như vậy!
“Cậu định làm gì?” Cốc Thanh Phong cảm giác Doãn Hoa Nông không giống như một nữ nhân che giấu dã tâm của mình.
“Truyền lệnh xuống, yêu cầu tất cả người của chúng ta phải để ý đến hành tung của Doãn Hoa Nông, chỉ cần có tin lập tức phải báo về.” Liệt Hạo Thiên lạnh lùng ra lệnh: “Còn nữa, mời tri huyện Hàng Châu đến đây. Chúng ta sẽ dán cáo thị bắt người, tội danh sẽ là…trộm cắp!” Liệt gia bảo ở Giang Nam có ảnh hưởng và thế lực không hề nhỏ, ngay cả quan phủ cũng phải kính hắn mấy phần, muốn bắt một tiểu nữ tử có gì là khó khăn?
Cốc Thanh Phong khẽ giật mình kinh ngạc nhìn hắn. Đi theo bên cạnh Liệt Hạo Thiên nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy qua bạn mình hao công tốn sức, thậm chí không tiếc vận dụng lực lượng quan phủ chỉ vì đuổi bắt một tiểu nữ nhân!
“Bắt được cô ấy rồi, cậu có tính toán gì?” Hắn không nhịn được hỏi.
Liệt Hạo Thiên chỉ giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nở một nụ cười tà mị u lãnh liếc nhìn Cốc Thanh Phong một cái.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng băng giá của bạn tốt, Cốc Thanh Phong không khỏi cảm thấy đồng tình với Doãn Hoa Nông, không nhịn được nói giúp nàng vài câu: “Có lẽ cô ấy thật sự là vô tội, cậu nên cho cô ấy một cơ hội thanh minh, coi như là nể tình gương mặt của cô ấy có vài phần giống với chị dâu như thế…”
“Đừng có so sánh cô ta với Điệp Nhi!” Cốc Thanh Phong còn chưa nói xong, Liệt Hạo Thiên đã xoay người quát to lên, chặn lời của hắn: “Cô ta không có tư cách có được dung mạo giống với Điệp Nhi như thế!” Cốc Thanh Phong không khỏi sâu kín thở dài trong lòng. Hắn cứ tưởng rằng Liệt Hạo Thiên quyết định tới Bách Hoa lâu thì may ra có cơ hội giúp bạn tốt mở rộng trái tim đã bị phong bế nhiều năm qua, để cho cậu ta tìm thấy được mùa xuân thứ hai của cuộc đời, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.
Ai! Doãn Hoa Nông kia chẳng những không vì khuôn mặt tuyệt mỹ giống với Điệp Nhi mà nhận được sự đối đãi đặc biệt của Liệt Hạo Thiên, ngược lại còn bởi vậy mà rước lấy sự phẫn nộ ngút trời của hắn. Xem ra, nàng chỉ có thể tự cầu phúc cho mình mà thôi…
Doãn Hoa Nông một tay vuốt ngực, một tay nhấc cao váy, hoảng hốt đi thật nhanh về phía trước. Lúc thì khe khẽ bước, lúc thì co cẳng chạy như điên, chỉ trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi nàng đã vừa mệt vừa tức giận thở hổn hển rồi.
Xác định sau lưng không có người nào đuổi theo, nàng mới dừng lại lấy hơi, ngồi xuống một thềm đá trước ngưỡng cửa của một chỗ nào đó. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời đã có những vì sao lấp lánh, a! Hóa ra đã muốn thế này rồi, người trên đường qua lại thưa thớt, có vẻ đặc biết vắng lặng.
Ai, nàng nên đi nơi nào đây? Doãn Hoa Nông không khỏi thở dài một cái, không nghĩ tới thân là hoa khôi Giang Nam như nàng lại phải lưu lạc đến tình trạng bi thảm như thế này.
Bách Hoa Lâu đã không thể trở về rồi, Liệt Hạo Thiên kia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, thế lực Liệt gia bảo trải rộng khắp Giang Nam, muốn đuổi bắt nàng là chuyện hết sức dễ dàng, xem ra nàng phải cải trang một phen mới không để người ta nhận ra được.
Nhưng mà, hiện nay việc quan trọng nhất là phải tìm được lối ra, trước mắt chỉ có Tuyết tỷ tỷ và Băng Nguyệt là có thể giúp nàng. Song nghĩ tới Băng Nguyệt nhất định sẽ thừa cơ trách móc, cười nhạo mình, nàng liền do dự.
Hay là, nàng đi tìm một gian khách điếm nào đó nghỉ ngơi một đêm trước, sáng mai thăm dò động tĩnh trong thành một chút, nói không chừng Liệt Hạo Thiên sẽ thay đổi quyết định, không truy cứu nàng nữa.
Đúng lúc đó, bụng của nàng xoay mình phát ra từng tiếng ục ục, nhất thời khiến Doãn Hoa Nông nhớ ra cả tối ngày hôm nay nàng chưa ăn được cái gì.
Mặc kệ! Nàng quyết định phải đi tìm một gian khách điếm nghỉ ngơi một đêm đã, thuận tiện cúng tế miếu ngũ tạng một chút*, chạy ngược xuôi suốt đêm đã khiến nàng đói bụng lắm rồi.
(*tế miếu ngũ tạng chắc là đi ăn đấy)
Quyết định xong rồi, nàng vừa mới đứng lên liền nhìn thấy phía trước có một khách điếm nhỏ đang chuẩn bị đóng cửa hết giờ.
“Tiểu nhị, đợi một chút!” Doãn Hoa Nông vội vàng kêu lên, trước khi tiểu nhị đóng cửa liền bước vào trong quán.
“Cho tôi một phòng, tôi muốn tìm nơi ngủ trọ, thuận tiện mang tới chỗ tôi một bát mì.” Tiểu nhị kia kinh ngạc nhìn nàng, hắn chưa từng nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn càng nhìn càng choáng váng, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.
“Cô nương, phòng vẫn còn, nhưng sư phụ nhà bếp đã nghỉ rồi, không có ở đây, chỉ còn lại ba chiếc bánh bao thôi.”
“Vậy à…Thôi được rồi! Ba chiếc bánh kia tôi lấy toàn bộ.” Giờ nàng chỉ cần có thể lấp đầy bụng của mình mà thôi, còn kén chọn làm gì!
Tiểu nhị gật đầu một cái, khom người cúi xuống: “Cô nương xin mời đi theo ta.” Dứt lời, hắn liền đi lên trước dẫn đường.
Doãn Hoa Nông đói đến hoa mắt choáng đầu, toàn thân vô lực đi theo sau lưng tiểu nhị đến một gian phòng nhỏ.
Khi tiểu nhị giúp nàng mở cửa phòng, đang chuẩn bị rời đi, Hoa Nông chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng kêu hắn quay lại: “Tiểu nhị ca, phiền toái huynh giúp tôi lấy một bộ quần áo vải thô cùng mũ vải rách như trên người huynh, bao nhiêu tiền sáng sớm mai tôi sẽ tính toán tất cả cùng huynh.” “Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Tiểu nhị cười híp mắt gật đầu, nhanh chóng xoay người đi xuống thu xếp.
Một lát sau, tiểu nhị đem bánh bao cùng xiêm áo trở về.
Đợi tiểu nhị rời đi, Doãn Hoa Nông lập tức cầm bánh bao lên hung hăng gặm, cùng với nước trà trôi tuột hết xuống bụng, hai ba miếng đã đem toàn bộ bánh bao trong mâm giải quyết nhanh gọn.
Nàng thỏa mãn vỗ bụng đứng lên. Ăn no rồi thì phải đánh một giấc thật ngon mới có khí lực và tinh thần để có thể ứng phó với những chuyện xấu xảy ra ngày mai.
Vỗ vỗ cái bụng, nàng đi về phía giường, tư thái vô cùng bất nhã bò lên trên. Vừa nằm xuống đệm giường mềm mại, nàng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, giằng co cả đêm, bây giờ có thể an ổn nằm trên giường nghỉ ngơi đối với nàng mà nói đã là phúc phận lớn lao rồi.
Từ khi bước vào Bách Hoa Lâu tới nay, nàng chưa bao giờ từng mệt nhọc khổ sở giống như tối nay. Trải qua một phen chiến đấu cùng người áo đen cùng một cuộc chạy trốn trước chạy trốn sau đến suýt mất mạng, giờ phút này thân thể của Doãn Hoa Nông mơ hồ đau nhức lắm! Nàng thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ nồng nặc lập tức kéo tới, gần như vừa chạm vào gối đã ngủ thật say. Về phần chuyện ngày mai, thì để ngày mai hãy phiền não đi…
Có thể là do đêm qua quá mức mệt mỏi nên hôm sau khi Doãn Hoa Nông tỉnh dậy thì đã gần đến ban trưa, bên ngoài không khí đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Đây không phải chuyện đùa, Doãn Hoa Nông vội vàng rời giường rửa mặt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thay xiêm áo vải thô mới mua từ tiểu nhị, đội chiếc mũ vải rách nát lên, cuốn mái tóc dài mềm mại nhét vào trong mũ.
Chuẩn bị thỏa đáng cho mình xong, nàng hài lòng cong môi cười một tiếng. Nhìn bộ dáng nàng bây giờ chỉ giống như một người bán hàng rong bình thường trên phố, như vậy ra ngoài thăm dò động tĩnh sẽ an toàn hơn nhiều.
Từ trong quần áo lấy ra ngân phiếu ba mươi vạn lường mà Liệt Hạo Thiên đã đưa nhét vào người mình xong, nàng thoải mái ngâm nga câu hát, mở cửa phòng đi xuống lầu.
Vừa mới xuống lầu, nhấc mắt nhìn lên đã thấy tiểu nhị hôm qua, đang định gọi hắn tới tính tiền thì hai nam tử mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, nhìn qua đã biết là người luyện võ đã tới gần, trong tay không biết đang cầm thứ gì, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện cùng hắn ta.
Trong lòng Doãn Hoa Nông nhất thời nảy sinh một dự cảm xấu, nàng vội vàng kéo thấp vành mũ, thân thể còng xuống, lặng lẽ đi về phía cửa khách điếm. Khi nàng kinh hãi đi qua bên cạnh tiểu nhị thì không nhịn được liếc mắt nhìn trộm một chút xem thứ mà nam tử áo đen đang cầm trên tay là cái gì.
A! Trong lòng nàng cả kinh, thứ bọn họ cầm trong tay là một bức họa, hơn nữa rất rõ ràng, người được vẽ trong tranh chính là nàng – Doãn Hoa Nông!
“Hai vị quan gia, vị cô nương mà các ngài tìm vừa lúc nghỉ trọ ở chỗ chúng tôi tối qua, để tiểu nhân đưa hai người lên tìm nàng.” Tiểu nhị mở miệng nói.
Tất cả lời nói đều truyền toàn bộ vào trong tai Doãn Hoa Nông không sót một chữ nào, nàng cúi thấp đầu lần nữa, cố ổn định trái tim đang nhảy liên hồi, trấn định đi qua người bọn họ.
Đợi tiểu nhị và nam tử áo đen xoay người đi lên lầu, nàng liền giơ chân lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi khách sạn.
Chạy được một lúc sau, nàng dừng ở con phố bên cạnh thở dốc, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ mạnh ngực mình. Mới vừa rồi thật là nguy hiểm quá, không nghĩ tới động tác của Liệt gia bảo lại nhanh như vậy, xem ra Liệt Hạo Thiên không định sẽ bỏ qua cho nàng rồi.
Nàng suy nghĩ thật nhanh trong bụng, trước mắt chỉ có thể trông cậy vào Tuyết tỷ mà thôi, trước tiên qua chỗ nàng tránh đi một chút. Sau khi ra quyết định, nàng vội vàng cúi đầu đi nhanh về phía trước, lại thấy ở cách đó không xa có rất nhiều người tụ tập, ai nấy đều chỉ chỏ, líu ríu nói không ngừng.
Doãn Hoa Nông nghĩ thầm, tám phần là khách giang hồ đang bán thuốc để lừa gạt người ta rồi, nên lơ đễnh bước về phía trước.
‘Ai nhà, cô nương Hoa Nông của Bách Hoa Lâu này thế mà lại làm ra cái chuyện giết người cướp của thất đức như vậy, thật là khiến cho không ai có thể ngờ tới mà.” Trong đám người vây xem nhất thời truyền ra một câu nói như vậy, Doãn Hoa Nông nhất thời như bị sét đánh, giật mình dừng bước lại.
“Nghe nói vật mà nàng ta xuống tay chính là của Liệt gia bảo Bảo chủ Liệt Hạo Thiên đấy, aiz, người nào không chọc lại đi chọc vào Liệt gia bảo, dám ở dưới mắt Thái tuế xúc phạm người có quyền, không phải là tự tìm đường chết hay sao?” Một thanh âm khác liền theo sau cất lên.
“Haha, chuyện ta nghe còn không chỉ có như vậy đâu! Nghe nói, Doãn Hoa Nông thường xuyên dùng thuốc mê với những vị khách đến tìm mình, sau đó thừa cơ hạ thủ cướp sạch đồ, bây giờ chuyện vỡ lở ra, khó trách quan phủ cùng Liệt gia bảo bắt tay nhau, chuẩn bị bắt nàng ta về quy án.” Lại một tiếng nói khác tham gia vào bàn tán.
Doãn Hoa Nông vừa nghe vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng xanh, nàng lặng lẽ chui vào trong đám người muốn nhìn thử xem nguyên nhân khiến dân chúng vây xem bàn tán là gì.
Lúc này mới phát hiện, thì ra là bọn họ không phải đang nhìn người ta bán thuốc, mà là nhìn cáo thị bắt người của quan phủ.
Cái…c…á…i gì! Người được vẽ trên tờ giấy trắng kia vô cùng quen thuộc, đó chẳng phải là…nàng hay sao?!
Trời ạ! Chỉ mới có một buổi tối mà thôi, nàng cư nhiên từ hoa khôi Giang Nam diễm danh lan xa biến thành kẻ trộm cắp khiến quan phủ toàn lực tập trung truy nã!
Doãn Hoa Nông chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ sống lưng mình vọt thẳng vào tim phổi, lạnh đến mức phát run. Đây nhất định là do Liệt Hạo Thiên kia giở trò quỷ! Nàng đúng là bị hãm hại, về phần ba mươi vạn lượng kia là chính hắn mở miệng can tâm tình nguyện cho nàng, làm sao có thể nói là nàng trộm cắp được chứ?
Vì thế mà hắn dám “cấu kết” với quan phủ, cùng nhau “chèn ép” nàng!
Việc đã đến nước này, xem ra nàng phải nhanh chóng rời khỏi thành Hàng Châu mới được, chỗ của Tuyết tỷ cũng không thể qua được, đến đó chỉ sợ sẽ làm nàng liên lụy. Liệt Hạo Thiên tài cao thế lớn, ngay cả chuyện cấu kết với quan phủ mà hắn cũng làm được, không dám bảo đảm hắn sẽ không giận chó đánh mèo lên người khác.
Việc này không nên chậm trễ, tẩu vi thượng sách*! Nàng thừa dịp mọi người đang chụm đầu rỉ tai nhau, nhao nhao ầm ĩ, vội vàng chạy như bôi dầu vào lòng bàn chân, hy vọng có thể thần không biết quỷ không hay ra khỏi thành.
(*ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách)
Nhanh chóng chui ra khỏi đám người xong, nàng vội vàng đi về phía cửa thành, đi được nửa đường, nàng lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn thấy phía bên kia đường có một cửa hàng, tấm chiêu bài* “Phú lai ngân lâu” ở dưới ánh nắng trưa chiếu rọi đang lấp lánh tỏa sáng.
(*chiêu bài: hình như là tên biển hiệu, là cửa hàng bạc Phú Lai)
Nàng nhất thời nhớ tới, mang theo ngân phiếu ba mươi vạn lượng căn bản trông được mà không dùng được, hay là trước đổi chút ngân lượng mang theo trên người làm lộ phí đi đường thì tốt hơn? Vừa thỏ đáng lại thực tế.
Chủ ý vừa định, nàng liền móc ngân phiếu một ngàn lượng ra, cẩn trọng hết nhìn đông lại nhìn tây một lúc lâu mới vội vàng xoay người tiến vào cửa hàng bạc.
Vừa bước vào trong cửa hàng, một nam tử trung niên trông trầm ổn liền mang theo nụ cười trên mặt, tiến lên chào đón.
“Vị tiểu nhị ca này, cần gì sao?” Tiểu nhị ca! ? Doãn Hoa Nông hơi sững sờ, ngay sau đó kịp thời phản ứng lại, vội vàng nở một nụ cười, nói hùa theo đối phương.
“Đại gia ngài khỏe chứ, chưởng quỹ nhà chúng ta bảo ta cầm tấm ngân phiếu này đến chỗ ngài để đổi ngân lượng.” Nàng đem ngân phiếu đưa cho nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên cầm ngân phiếu xem một chút, chỉ vào ấn chương(con dấu) màu đỏ trả lời: “Đây là ngân phiếu của Liệt gia bảo, sáng sớm ngày hôm nay, Liệt gia bảo đã phái người thông báo cho tất cả ngân lâu, nếu gặp người cầm trong tay ngân phiếu của Liệt gia bảo, không những không được đổi ngân lượng cho mà còn phải lập tức thông báo cho người của Liệt gia bảo nữa.” Nghe vậy, lòng của Doãn Hoa Nông nhất thời lạnh buốt. Liệt Hạo Thiên chết tiệt, không bức chết nàng chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ phải không!
“Xin hỏi tiểu nhị ca đến từ khách điếm nào?” Nam tử trung niên bất chợt hỏi, lại cẩn thận nhìn vị tiểu nhị dáng dấp trắng trẻo trước mắt, giống như một cô nhóc vậy.
Doãn Hoa Nông bị hắn nhìn khiến cả người không được tự nhiên, sợ bị nhìn ra sơ hở , vội vàng đưa tay đoạt lại ngân phiếu, thuận miệng nói một câu: “Chính là khách điếm Cao Thăng phía đằng trước, nếu ngân phiếu này không đổi được, ta liền đi đây!” Lời vừa dứt, thân ảnh mảnh khảnh của nàng đã nhanh chóng chạy như bay ra khỏi cửa hàng bạc.
Khách điếm Cao Thăng? Nam tử trung niên nhíu mày nghi hoặc, hắn ở Hàng Châu vài chục năm nay cũng chưa từng nghe qua có khách điếm nào tên như vậy, tiểu nhị kia khẳng định có vấn đề. Suy tư chốc lát, hắn lập tức sai người đi đến nơi nghỉ của Liệt Hạo Thiên thông báo tin tức.
Nếu hắn không nhìn lầm, tiểu nhị vừa nãy tuyệt đối là một cô nương cải trang thành! Hơn nữa tám chín phần chính là cô nương Doãn Hoa Nông – người mà Liệt gia bảo đang dốc toàn lực đuổi bắt!
Doãn Hoa Nông trốn đông núp tây tựa như con chuột qua đường, vất vả chạy tới được cửa thành, mắt thấy ‘con đường lớn rộng thênh thang’ đang ở trước mắt, chỉ cần bước ra khỏi thành Hàng Châu, nàng liền có thể sống sót. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không nhịn được kích động một hồi, suýt chút nữa thì rơi lệ.
Hít sâu một hơi, nàng mở rộng bước chân chuẩn bị đi tới cửa thành. Hy vọng của nàng đang ở phía trước, qua được cửa thành, an toàn sẽ tăng thêm.
Thế nhưng trời không toại lòng người, nàng vừa đến gần cửa thành đã thấy Liệt Hạo Thiên cùng nam tử cầm tiêu đêm qua đứng ngay chỗ đó, híp mắt nhìn dòng người đi lại.
Khá lắm, đúng là kẻ âm hồn bất tán, Doãn Hoa Nông tức giận thầm rủa trong lòng. Nàng căn bản không có dũng khí làm bộ như chưa có chuyện gì mà đi về phía trước, con mắt sắc bén lợi hại của tên Liệt Hạo Thiên kia nhất định nhìn một lần liền nhận ra nàng ngay, nàng không thể mạo hiểm như vậy được!
Cố gắng nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, đem tâm tư liều lĩnh miễn cưỡng đè xuống, nàng quyết định quay trở về, tìm một chỗ tránh nạn trước rồi tiếp tục tính kế sau này.
Ai ngờ nàng vừa mới xoay người, chân trước vừa bước, phía sau lưng đã truyền đến tiếng quát ngắn gọn mà có lực ──
“Đứng lại!”
Doãn Hoa Nông nhận ra giọng nói ấy, sợ rằng cả đời sau này cũng khó lòng quên được, thanh âm trầm thấp hùng hậu ấy chính là của Liệt Hạo Thiên.
Nguy rồi, bị phát hiện rồi?
Trong lòng nàng bỗng dưng rét lạnh, không dám tiếp tục chần chờ, lập tức co cẳng chạy biến.
Chạy được một lúc, tới bờ Tây Hồ, nàng rốt cục không chịu đựng được đành dừng lại, mệt mỏi thở hồng hộc, hai chân như nhũn ra, không chút suy nghĩ đã ngồi lên một tảng đã lớn để tạm nghỉ, trong lòng nghĩ ngợi mông lung, may mà khinh công của nàng tốt, có thể bỏ rơi sự truy đuổi của Liệt Hạo Thiên.
Nàng nặng nề thở ra một hơi, đảo mắt liếc qua liền nhìn thấy phía bên cạnh mình hình như có một cái cây, khẽ nhích người, thân thể nhỏ bé mệt mỏi lập tức mềm nhũn dựa vào nó, tựa trên thân cây thở hổn hển gấp gáp.
Đợi ổn định tinh thần xong, nàng mới hoảng sợ giật mình phát hiện ra cái cây sau lưng mình quá mềm mại, lại còn có độ ấm, nàng vội vàng xoay người nhìn lại, thì ra đó không phải một cái cây khô, mà là…một đôi chân nam nhân. Tầm mắt của nàng chậm rãi dời lên trên, lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, chủ nhân của đôi chân đó hóa ra là Liệt Hạo Thiên!
Ngay cả sức lực để thét lên cũng không còn, Doãn Hoa Nông chỉ có thể kinh ngạc nhìn gã nam nhân đã bức nàng đến đường cùng bằng mọi cách, bất luận thế nào cũng không chịu buông tha kia.
“Ngươi. . . . . .” Nàng muốn mở miệng cầu xin hắn thả nàng, nhưng cổ họng lại khô khốc không thốt ra được một câu.
Liệt Hạo Thiên híp mắt, vẻ mặt âm u lạnh lẽo nhìn vào nàng, lạnh lùng thốt lên: “Ngươi cho rằng mình thoát được sao? Tối hôm qua nếu không phải thân thể của ta trúng độc bị thương, sao có thể thả ngươi đi được, muốn đuổi kịp kẻ như ngươi đối với ta mà nói là chuyện quá dễ dàng.” Dứt lời, hắn đột ngột vươn tay nắm lấy cổ áo, nhấc nàng lên. Khăn trùm đầu của Doãn Hoa Nông bị hắn xé tung, một đám vải thô rơi tán loạn trên mặt đất, mái tóc đen dài như suối nước lập tức tung ra, nhu thuận rủ xuống trước ngực, sau lưng của nàng.
Liệt Hạo Thiên đưa mặt lại gần chóp mũi nàng, cặp mắt nhìn chăm chú gương mặt dù không chút phấn son vẫn thanh lệ tròn trịa như cũ kia, con ngươi híp chặt lại càng thêm thâm thúy và u ám.
“Xin. . . . . . Xin anh buông tôi ra. . . . . . Tôi sắp không thở được rồi!” Doãn Hoa Nông khó khăn nuốt nước miếng, bởi vì cổ áo bị nắm chặt nên khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ lên, đôi mắt to tròn ngập nước đáng thương nhìn hắn.
Liệt Hạo Thiên nhìn dáng vẻ nhu nhược thở gấp của nàng, trong lòng bỗng có chút thương tiếc và lưu luyến, bóng hình người vợ hiền xinh đẹp trong kí ức hòa cùng người trước mặt khiến hắn không đành lòng mà buông tay.
Doãn Hoa Nông thấy thời cơ đã đến, lập tức cúi thấp người chui qua nách hắn, tinh thần hăng hái* xông lên phía trước ── chỉ nghe bùm một tiếng, nàng lập tức rơi vào trong hồ Tây. Thì ra vừa nãy nàng gấp gáp đến độ không kịp chọn đường mà chạy, quên mất trước mặt là một khoảng không đầy nước hồ xanh ngát.
(*nhất cổ tác khí: tinh thần hăng hái [1])
“Cứu. . . . . . Cứu tôi với!” Doãn Hoa Nông không biết bơi, hai tay không ngừng quẫy đạp trên mặt nước, cố gắng vùng vẫy không để mình chìm xuống đáy hồ.
Liệt Hạo Thiên vòng tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn dáng vẻ khổ sợ giãy giụa của nàng, vẻ mặt kiên quyết đứng trên bờ, giống như một vị thần oai nghiêm vững chãi.
Doãn Hoa Nông ngẩng đầu lên, liếc thấy gương mặt anh tuấn góc cạnh của hắn, không nhịn được lên tiếng cầu xin: “Làm ơn, anh cứu tôi đi . . . . . Tôi thề sau này tuyệt đối không chạy trốn nữa!” Cho dù bị hắn một kiếm giết chết nàng cũng nguyện ý, chuyện đó so với việc chết chìm trong đáy hồ lạnh như băng còn tốt hơn, dù sao cũng chỉ có một con đường chết, sao nàng không được lựa chọn cách chết thoải mái cho mình chứ?
Liệt Hạo Thiên vẫn không hề nhúc nhích nhìn nàng, cho đến khi nàng liên tục uống vài ngụm nước hồ, thể lực dần dần không chống đỡ được thì hắn mới đưa tay cầm lấy cổ tay nàng, dùng chút sức lực kéo nàng lên bờ.
Doãn Hoa Nông ngay cả đứng cũng không vững, cả người thẳng tắp ngã vào trong ngực hắn. Liệt Hạo Thiên kịp thời vươn tay ra, đỡ lấy thân thể của nàng, nàng liền thuận thế mềm nhũn dựa vào trong lòng hắn.
Liệt Hạo Thiên khẽ nhíu mày, cảm thấy không vui, muốn đẩy thân thể Doãn Hoa Nông ra, nàng ta không xứng nằm trong ngực hắn. Nhưng khi hắn nhìn thấy thân thể yếu đuối của nàng bởi vì làn gió lùa qua mà khẽ run lên, cánh môi vốn non mềm cũng bởi vì quá mức kinh hãi mà trở nên nhợt nhạt, hắn phát hiện mình không cách nào ác tâm đẩy nàng ra được, trong lòng thậm chí còn dâng lên một cảm giác thương yêu luyến tiếc.
“Cái mạng ta là của ngươi rồi.” Nàng mang chút bi thương, chấp nhận số phận mà nói, cái đầu nhỏ vô lực rủ xuống tựa vào trước ngực hắn. Hắn không để nàng chết đuối dưới hồ, đã là một ân đức vô cùng lớn lao. “Ta chỉ cầu xin ngươi…Cho ta một cái chết nhẹ nhàng mà thôi!” Hu hu. . . . . . Không nghĩ tới, nàng năm nay chỉ mới mười bảy tuổi, cái tuổi như hoa như ngọc lại có thể thể chết vì âm mưu quỷ kế của kẻ khác một cách không rõ ràng như vậy!
“Ai nói ta muốn mạng của ngươi?” Liệt Hạo Thiên rũ mắt khẽ nói. Ôm thân thể mềm mại không xương của nàng trong lòng, vậy mà hắn lại không thể khống chế được sự nóng lên của bản thân.
“Ngươi. . . . . . Không giết ta?” Vừa nghe hắn nói như thế, nàng lập tức tỉnh táo lấy lại tinh thần, trong đôi mắt dễ thương lóe ra ánh sáng của hy vọng.
“Đừng quên ngươi vẫn còn cầm của ta ngân phiếu ba mươi vạn lượng, giết ngươi, tiền của ta không phải là mất trắng sao?”
“Ôi trời!” Nghe hắn nói như vậy, nàng mới nhớ tới xấp ngân phiếu ba mươi vạn lượng giấu trong vạt áo mình. Nàng vội vã đưa tay móc ngân phiếu ra, chỉ thấy một xấp giấy bị ngâm trong nước hồ nát thành một đống, thê thảm không nỡ nhìn, cũng không còn cách nào dùng được nữa.
Doãn Hoa Nông lập tức suy sụp cúi đầu, tiếc hận không dứt nhìn đám giấy vụn trong tay. Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đang sa sút tinh thần của nàng bỗng dưng trở nên sáng sủa. Nàng ngẩng đầu, nhìn Liệt Hạo Thiên nói: “Ba mươi vạn lượng này đã không còn dùng được, ta cũng không hề sử dụng một phân tiền nào trong đó, giao dịch giữa chúng ta cũng không còn nữa, ta có thể đi được rồi chứ?”
“Hừ! Ngươi nghĩ nghe hay thật, tiền ta đã cho ngươi, làm hỏng nó là chuyện của ngươi, đừng tưởng dễ dàng thoát khỏi tay ta như vậy!” Liệt Hạo Thiên giữ chặt nàng, híp mắt nhìn gương mặt tái nhợt nhỏ bé kia, lạnh lùng thốt lên.
“Huống hồ, chuyện ngươi hạ độc ta trong chén rượu, ta vẫn còn chưa tính sổ với ngươi đâu!” Hắn hung tợn bồi thêm một câu khiến Doãn Hoa Nông áy náy rũ mắt xuống, cố gắng biện giải: “Chuyện đó quả thực lỗi là ở ta, nhưng ta cũng là người bị hãm hại giống ngươi mà! Ta thực sự không biết thứ người kia đưa cho ta là độc dược, nếu biết, người ấy nói cái gì ta nhất định cũng sẽ không cho nó vào trong rượu.”
Liệt Hạo Thiên xem thường khẽ hừ một tiếng: “Đây chỉ là lời nói một chiều từ phía ngươi mà thôi.”
“Vậy ngươi muốn ta chứng minh như thế nào chứ?” Doãn Hoa Nông hốt hoảng hỏi, “Không bằng, ngươi cho ta một chút thời gian, ta sẽ bắt được người áo đen che mặt kia, tẩy sạch oan tình này cho mình.”
Liệt Hạo Thiên chỉ khẽ lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi đang muốn nhân cơ hội này chạy trốn đúng không? Ta sẽ không để ngươi có cơ hội đó đâu, chuyện này tự ta sẽ tra xét.” Lời nói vừa thốt ra, hắn liền bất ngờ khiêng nàng lên trên vai.
“A!” Doãn Hoa Nông thét lên một tiếng, vội vàng nói: “Thả ta xuống, ngươi muốn làm gì?” Tay chân cùng nhau hoạt động, quyền đấm cước đá như mưa rơi, nhưng vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Liệt Hạo Thiên khẽ cười một tiếng, “Ngươi đã đem mình bán cho ta, đồ vật của mình ta tuyệt đối sẽ không bỏ phí đâu.”
“Ta là người, không phải đồ vật!” Doãn Hoa Nông thấp giọng la hét, sao hắn có thể cứng đầu không chịu nói lý lẽ như vậy chứ, ba mươi vạn lượng kia một chút nàng cũng không cầm được cơ mà.
“Không công bằng, không công bằng, ba mươi vạn lượng của ta không còn, giao dịch giữa chúng ta đương nhiên cũng không còn hiệu lực, ngươi không có quyền mang ta đi!” Nàng không nhịn được lại hô lên lần nữa.
“Ngươi không có quyền lên tiếng phản đối! Nếu như ngươi vẫn kiên trì không chịu đi theo ta, vậy ta không thể làm gì khác ngoài chuyện đưa ngươi vào nha môn, để cho quan phủ quyết định nên xử trí ngươi như thế nào!” Liệt Hạo Thiên không chút lưu tình nói, chẳng tốn nhiều công sức khiêng nàng trên vai, quay đầu đi về phía nha môn thật.
“Ngươi. . . . . . Ngươi không thể làm như vậy, ngươi biết rõ ta là bị người hãm hại cơ mà.” Doãn Hoa Nông kinh hoàng nói. Nàng không muốn vào nha môn, nghe nói trong đại lao nha môn vừa dơ vừa thối, còn có rất nhiều chuột. Nàng sợ nhất là chuột.
“À?” Liệt Hạo Thiên không cho là đúng, nhướn cao cặp mày rậm, tiếng nói đầy giễu cợt và khinh miệt vang lên: “Mỗi ngày núp ở trong phòng dùng thuốc mê hại người, đây cũng là bị kẻ khác hãm hại sao?”
Cả người Doãn Hoa Nông lập tức cứng đờ, trợn tròn mắt nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết?” Nàng làm chuyện đó rất kín đáo mà! Ngay cả mama của Bách Hoa Lâu cũng không biết, sao hắn lại có thể biết được chứ?
“Hừ! Nếu muốn người không biết, trừ phi đừng có làm?!” Hành vi đê tiện vì tiền của nàng, càng khiến hắn thêm xem thường người con gái này.
Doãn Hoa Nông cũng biết làm vậy có chút không được minh bạch rõ ràng lắm, nhưng chuyện này không thể trách nàng được, nếu những khách nhân kia không nổi lòng háo sắc, muốn ăn đậu hũ của nàng, còn muốn bá vương ngạnh thượng cung[2], nàng cũng sẽ không dùng thuốc mê chuốc cho bọn chúng, luôn tiện cướp sạch đồ. Đây chẳng qua là cho mấy kẻ đó một chút giáo huấn thôi mà!
Nghĩ đến đây, nàng liền không phục cãi lại: “Những người kia bị trừng phạt là đáng, ai bảo bọn chúng lòng dạ độc ác muốn hãm hại ta! Huống hồ ta chỉ đánh thuốc mê bọn chúng, cũng đâu có đả thương đến tính mạng người nào chứ.”
“Những lời này ngươi hãy nói cho quan phủ đại nhân nghe đi!” Liệt Hạo Thiên không chút động lòng nói, đảo mắt đã đi tới cửa lớn của nha môn.
Doãn Hoa Nông vừa nhìn thấy, trong lòng nửa sợ hãi nửa vội vàng, cuống quít cầu khẩn nói: “Đừng đưa ta vào nha môn, ta không muốn bị nhốt trong đại lao đâu!” Nàng gấp gáp đến độ muốn chảy nước mắt ra rồi.
“Thế tức là ngươi chịu đi theo ta? Cũng thừa nhận đã bán mình cho ta, không còn dị nghị gì nữa?” Mặc dù bận bịu nhưng hắn vẫn ung dung như cũ, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
Doãn Hoa Nông vội vàng gật đầu. “Ngươi nói cái gì cũng đúng, toàn bộ ta đều nghe theo.” Thay vì bị đưa vào nha môn, nàng tình nguyện đi cùng hắn còn hơn, ít nhất sẽ không có một đống chuột to đùng chạy đến bắt nạt, hơn nữa cũng dễ tìm cơ hội chạy trốn. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng không ngại làm con rùa đen rụt đầu trong chốc lát đâu, mặc dù lúc này trong lòng thật sự rất oan ức.
“Tốt lắm, ngươi cũng đừng quên những lời mình đã nói.” Liệt Hạo Thiên hài lòng lên tiếng.
“Nhớ kĩ, thân thể của ngươi, cùng với nửa đời sau của ngươi, tất cả đều thuộc về ta, đời này trừ phi ta đồng ý thả ngươi, nếu không nơi nào ngươi cũng không thể đi, hiểu chưa?” Tiếng nói của hắn oai nghiêm lạnh lùng đến thấu xương, có sự kiên quyết không cho phép phản đối và cay nghiệt hà khắc.
“Hiểu rồi.” Doãn Hoa Nông hữu khí vô lực trả lời. Trải qua một cuộc chạy trốn kịch liệt và nỗi kinh hoàng khi rơi xuống nước, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi, căn bản không còn tâm trí đâu mà cãi cọ cùng hắn nữa, ai bảo nàng chọc phải một người đàn ông lạnh lùng lại còn khó chơi như hắn chứ.
Nhận được câu trả lời thuần phục của nàng, lúc này Liệt Hạo Thiên mới quay đầu rời khỏi nha môn, đi về hướng bờ Tây hồ phía trước…
[1] Nhất cổ tác khí: Chữ “cổ” ở đây là chỉ trống trận, còn “Tác khí” có nghĩa là tinh thần hăng hái. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ khi bắt đầu chiến đấu thì tinh thần binh sĩ rất hăng hái. Nay thường dùng để ví về nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc. Đây có hàm ý khuyến khích.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện-Trang Công thập niên”.
[2] Bá vương ngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Nôm na là cưỡng bức
Momo: Cuối cùng cũng có thời gian để tiếp tục đăng bộ này. Cố gắng hoàn thành sớm ^^
Tớ đã dụ khị được nàng Shizu edit cho, nên từ chương 5 trở đi chỉ cần beta là xong việc
Truyện của Tâm Lam vừa dài vừa rắc rối Ọ___Ọ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT