Một mảnh tối đen, hỗn loạn, không thể hiểu được, chỉ có thanh âm rời rạc, len lỏi vào trong tai…
“… Hoàn hảo… Không có hiện tượng nôn mửa…”
“Chụp X quang… Hình như não không bị chấn động… Hảo hảo tĩnh dưỡng…”
“Cánh tay cũng bị cắt… Khâu lại…”
Rốt cuộc là cảnh trong mơ, hay hiện thực? Thật vất vả, tư duy phân tán trong đầu cũng dần dần tập trung, Tiêu Thạch nỗ lực mở mi mắt nặng nề ra…
Một luồng sáng gai mắt…
“Y tỉnh!”
Một sức nặng bất ngờ bổ nhào lên người, làm Tiêu Thạch không khỏi rên rỉ.
“Xin lỗi, đè lên anh sao? Bọn họ quá độc ác, lại dám lấy chai rượu đánh lên đầu anh! Nhìn anh cả người toàn máu, em đã sợ đến mức tim ngừng đập.” Hoa Vi Vi vừa khóc vừa cười, vẻ mặt như hoa rơi dưới mưa.
Nếu như ngày hôm nay y chịu nhìn hoàng lịch, nhất định viết: kỵ huyết, kỵ tranh chấp, không thích hợp xuất hành, mọi việc đại hung.
“Là em đưa anh đi sao? Những người đó đâu, có làm khó dễ em hay không?”
“Không có, em cầu cứu. Xe cứu thương chở anh đi, thế nhưng em lại không có mang tiền, đành bất đắc dĩ gọi điện thoại cho quản lí, vừa vặn ông chủ cũng ở đó, bọn họ đều chạy tới ngay. May mà có bọn họ, bằng không em cũng không biết tính sao nữa.”
“Quản lí cùng ông chủ đều đến?” Tiêu Thạch bỗng nhiên ngồi dậy, đầu lại đau nhức.
“Không nên cử động, bác sĩ nói đầu cậu bị va đập mạnh, tuy không có thương tổn nghiêm trọng nhưng não cũng đã có chút chấn động.” Khâu Hạo Xuyên vội vã đè y lại, trong mắt tràn đầy lo lắng, “vết thương đã khâu lại rồi, kế tiếp phải tĩnh dưỡng cho tốt một thời gian, hẳn là sẽ vô sự. Còn có, bác sĩ nói thân thể cậu suy yếu, dinh dưỡng thiếu hụt nghiêm trọng, cậu có tự mình chiếu cố mình không vậy?”
“Xin lỗi, làm phiền anh.”
“Ông chủ cho phép cậu nghỉ 3 tuần vẫn có lương, cậu cứ việc yên tâm ở nhà dưỡng thương.”
“Cảnh tiên sinh?” Tiêu Thạch cả kinh, nhớ tới Cảnh Mộ Chi cũng đến.
Cảnh Mộ Chi ngồi ở một chỗ xa xa bèn đứng lên, thân hình cao to, còn chưa tới bên người Tiêu Thạch thì đã tỏa ra khí thế vô hình rồi.
Khí thế cuộn thành áp suất nhìn qua cũng thấy không có lợi, như cơn gió nhẹ trước dông bão, ánh mắt hung ác nhìn như sắp ăn tươi nuốt sống… Nhưng mà vành mắt y lại đột nhiên nóng lên, Tiêu Thạch rũ mắt, kìm nén cơn sóng trong lòng…
“Bác sĩ nói cậu không cần nằm viện, đi theo tôi mau.” Cảnh Mộ Chi lạnh lùng mở miệng.
“Gì?”
“Hạo Xuyên anh chiếu cố Vi Vi, được không?” Tuy là hỏi nhưng khẩu khí lại là không cho cự tuyệt, “chỗ bọn họ trọ kia tạm thời không nên quay về, anh sắp xếp một phòng nghỉ nhân viên cho cổ dùng.”
“Cám ơn ông chủ, còn Tiêu Thạch thì sao?” Vi Vi cảm kích nhìn Cảnh Mộ Chi
“Không cần lo lắng, tôi tự mình có sắp xếp.”
“Vâng.” Vi Vi thông minh biết không nên hỏi nhiều, liền phất tay với Tiêu Thạch mấy cái, nháy mắt mấy cái, “Tiểu Thạch, đã có một câu nói của ông chủ, em cũng an tâm. Anh nên theo ông chủ đi đi, anh ấy nhất định có năng lực chăm sóc anh hơn em. Bái bai!”
“Này…”
Không nên tự ý bỏ lại anh một mình như vậy!
Tiếng hét tắc nghẹn trong cổ họng, Tiêu Thạch hoảng loạn nhìn Cảnh Mộ Chi. Nam nhân này toàn thân vẫn đang tỏa ra khí thế âm trầm, cho dù mặt hắn ra vẻ lo lắng, nhưng lực hấp dẫn vẫn chẳng kém đi là bao.
Bởi vì mình giờ là cá trên thớt rồi. Trong đầu nhất thời toát ra một câu như vậy.
* * *
Chiếc BMW màu bạc lặng lẽ lướt nhanh trên đường.
Sau khi từ bệnh viện trở ra, Cảnh Mộ Chi không hề nói một tiếng. Bên trong xe bầu không khí đông cứng lại y như đang ở Bắc Cực.
“Cái kia… Ông chủ à…” Đầu vẫn đang choáng váng, Tiêu Thạch liếm liếm môi khô khốc, “vừa rồi phí khám bệnh là bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho anh.”
“Chút tiền lẻ ấy không cần cậu lo.”
Tay Cảnh Mộ Chi cầm lái có hơi trắng. Trời biết vừa vội vã chạy tới phòng cấp cứu, thấy cả y toàn là máu, tâm tình của hắn có bao nhiêu bàng hoàng, tiểu tử này lại còn không biết phải trái mà chọc giận hắn!
Tiêu Thạch co rúm lại một chút, mặc dù co rúm, y vẫn mở miệng, “cái này… là mượn anh đi, tôi nhất định sẽ trả.”
Cảnh Mộ Chi cho dù có cố nhẫn nại đến thế nào, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, chỉ có thể hung hăng phun ra một câu lạnh lùng.
“… Anh định mang tôi đi đâu?”
“Đến một nơi cậu có thể tĩnh dưỡng tốt nhất.”
“Trại an dưỡng? Tôi không đi, xin đưa tôi về nhà.” Tiêu Thạch nóng nảy. Y không có thừa tiền để tiêu phí vào việc này.
“Về nhà? Cậu chọc vào lưu manh, không sợ bọn họ đuổi tới cửa báo thù? Ở yên tĩnh dưỡng cho tôi, không được đi đâu hết.”
“Anh chỉ là ông chủ của tôi, cũng không phải cha tôi.” Tiêu Thạch nhẹ giọng oán giận.
“Cái gì? !”
“Ah, tôi chưa nói gì cả.” Tiêu Thạch nắm chặt lòng bàn tay nửa ngày, rốt cục vẫn là nhịn không được, “ông chủ…”
“Câm miệng!”
Bạo quân hay lắm sao. Tiêu Thạch thầm nghĩ, đột nhiên Cảnh Mộ Chi quay lại cho y một ánh mắt nhìn như muốn giết người, lập tức toàn thân y cứng đờ, cũng không dám lầm bầm thêm cái gì nữa.
“Không nên suốt ngày một câu là ông chủ hai câu cũng ông chủ.” Cảnh Mộ Chi nhíu nhíu mày, “Lúc chỉ có chúng ta, cậu có thể gọi thẳng tên tôi.”
“Tiểu nhân không dám.”
“Đừng đùa giỡn tôi. Cậu còn có cái gì không dám?” Đánh cũng dám đánh mà.
“Còn nữa, ” Cảnh Mộ Chi lạnh lùng mở miệng, “sau này có chuyện gì, không cần chờ người khác tới cho tôi biết. Tôi phải là được biết trước hết. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí.”
“Vì sao?” Tiêu Thạch không giải thích được.
“Không vì sao. Nói chung, thẳng thắn nói cho cậu biết, tôi hôm nay rất tức giận, tức giận phi thường! Cậu nếu như không muốn lại chọc giận tôi, thì đừng nên cãi lời tôi.”
“… Vâng.” Tiêu Thạch rũ mắt.
Đầu óc choáng váng, y vốn không thể hiểu được hắn. Hắn rốt cuộc tức giận cái gì? Có cái gì mà phải tức giận? Là bởi vì hắn phải thay y thanh toán viện phí cùng với ba tuần nghỉ vẫn hưởng lương kia sao? Hay là tức giận vì bị y làm mất thời gian?
Không hiểu, đầu óc đau quá…
Bất quá, có một việc y rõ ràng biết, có thể như bây giờ ngồi bên cạnh hắn, là thời khắc y đã tha thiết ước mơ. Nếu như, chỉ là bởi vì lần này bị thương, mà có thể lại gần hắn như vậy, thì sẽ tình nguyện lại bị cái bình rượu kia đánh thêm mấy cái nữa.
Không thể tin tưởng, ánh sáng lúc này, mỹ lệ y như mộng ảo của chính mình.
Thật mong muốn con đường này có thể kéo dài vô hạn… Vĩnh viễn không có chỗ dừng, vậy hắn cũng sẽ mãi mãi ngồi cạnh y… Là đường hoàng ngồi bên cạnh hắn, mà không phải giống như trước đây, chỉ có thể vô hình đưa mắt dõi theo.
Nhưng mà, ước muốn tựa như bong bóng xà phòng, rất nhanh tan biến.
BMW chậm rãi dừng ở cửa khu biệt viện cao cấp bậc nhất “FortRhine”, nhá đèn xe hai lần, lập tức cổng rào khắc hoa văn dập chìm tự động mở ra.
Chạy vào khoảng 200 thước, chậm rãi dừng ở biệt thự số 28 “Vi Viên”.
“Đến, xuống xe.”
“Đây là…”
“Nhà của tôi.” Cảnh Mộ Chi nhàn nhạt nói.
Cái gì? Tiêu Thạch đông cứng tại bậc thềm.
Toàn bộ sàn nhà trải thảm lông cao cấp, phòng khách đặc biệt lớn, trang trí đơn giản theo phong cách châu Âu cùng đèn treo sáng rực… Tất cả đều quá hoang đường!
“Không phải mang tôi đến chỗ an dưỡng sao?”
“Cậu cần tĩnh dưỡng, chỗ này của tôi thích hợp nhất.”
“Vì sao?” Tiêu Thạch lại hỏi ra “mười vạn cái vì sao”, ngực như là bị cái gì chặn lại, thầm nghĩ « Tôi không cần anh bố thí, không cần anh thương hại »
Hắn rốt cuộc xem y là cái gì?
“Nếu như cậu thật sự cần một cái lý do, vậy coi như tôi bồi thường hai lần cưỡng hôn cậu là được. Lý do này, cậu thỏa mãn chưa.”
Nam nhân khoanh tay nói.
Vì vậy, y không thể cự tuyệt, bị hắn lừa gạt trực tiếp ấn lên giường.
Số phận thực sự là không thể chống cự.
Ngày hôm qua y còn ngủ trên cái giường vừa nhỏ vừa cứng đến đau lưng, hiện tại lại nằm trên cái giường mềm mại nhẹ nhàng như muốn hòa tan toàn thân này.
Phòng ngủ của Cảnh Mộ Chi bày một cái giường đôi, KING SIZE, còn đặt hai gối đầu song song, xem ra đời sống vể đêm của hắn đặc biệt phong phú nha, đôi gối đầu kia thật sự chói mắt. Vì vậy hắn len lén vươn tay, oán hận mà đem hẳn một cái gối đầu nhét xuống gầm giường.
Phát hiện ngoài cửa có động tĩnh, y vội vã nhắm mắt giả bộ ngủ. Chỉ chốc lát sau, vai bị người vỗ vỗ.
“Ngồi dậy ăn cháo đi.” Là Cảnh Mộ Chi.
“Anh nấu?”
“Rất lạ sao?” Cảnh Mộ Chi hơi nhíu lông mày.
Tiêu Thạch mở to hai mắt, thực sự là vượt xa sức tưởng tượng của y! Y cùng Hoa Vi Vi hai người cũng không biết nấu cơm, bình thường phải mua đồ ăn bên ngoài, hoặc là đơn giản nấu mỳ gói, cùng lắm cho thêm trứng chần hoặc trứng chiên. Đương nhiên, phần lớn thời gian là bọn họ nhịn đói. Tuy rằng không phải thiếu thốn đến mức không mua nổi đồ ăn, nhưng một là phiền, hai là ngán, ba là có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm. Thảo nào mới vừa rồi bị bác sĩ chỉ trích, dinh dưỡng thiếu hụt nghiêm trọng.
Tiêu Thạch múc một muỗng nhỏ, phi thường phi thường cẩn thận đưa vào miệng.
Cảnh Mộ Chi nhíu mày, “Yên tâm, sẽ không độc chết cậu đâu.”
“Ngon lắm, cảm tạ.”
Bất chợt như gió, Tiêu Thạch cong môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ trước đến nay thấy y, đều là im lặng, yên tĩnh không một tiếng động, có chút u buồn lại rất giữ mình, suốt ngày chỉ biết dùng đôi mắt quật cường tinh anh nhìn hắn kiểu như lên án.
Không nghĩ tới, y lại cũng sẽ có lúc cười nhẹ như lúc này.
Nụ cười kia như tuyết tan nơi thành đô, như hoa nhỏ chợt nở giữa thiên sơn, giản dị ngát hương. Nhìn như nhỏ bé đến mức cần che chở, bằng không, hoa nhi sẽ vỡ thành từng mảnh, nhàn nhạt tan đi, biến mất giữa đất trời.
“Ăn no chứ?”
“Vâng.” Y dùng lực gật đầu.
“Tốt, lên giường, ngủ!” Hắn nói một câu đơn giản đến giật mình.
“Cái kia… Ông chủ…”
“Gọi tên tôi.”
“Cảnh… Tiên sinh…”
“Bỏ chữ tiên sinh đi.”
“Cảnh… Mộ Chi…” Ai, y nổi da gà.
“Chuyện gì?”
Lặng yên một lát, Tiêu Thạch rất buồn khổ hỏi: ” … Anh sẽ không định ngủ trong đây luôn chứ?”
“Rất kỳ quái sao? Đây là nhà tôi, phòng tôi, giường cũng của tôi.”
Nam nhân hùng hồn mạnh mẽ, xốc chăn lên rồi nằm xuống, ô oa, cho dù là như vậy, ta van ngươi không nên trần trụi ngủ có được không? Cơ thể hấp dẫn của hắn, khuôn mặt hấp dẫn của hắn, y đang bị thương lại bị hấp dẫn đến mức không thể chịu được.
“Kỳ quái, gối đầu thế nào lại thiếu một cái? Quên đi, chúng ta dùng chung một cái cũng như nhau.”
“Thế nào mà lại như nhau?” Tiêu Thạch chật vật bất kham, thiếu chút nữa hét rầm lêm, “Tôi ra sô pha ngủ…”
Giãy dụa đứng lên, lại thấy trời đất đảo lộn…
“Đã nói không nên lộn xộn. Đau lắm đúng không? Đáng đời!”
Qua vài giây đồng hồ hoàn hồn…
Gì gì? Đây là cái tình trạng gì? Vì sao y lại ngã và lòng hắn, mà hắn tự lúc nào giang tay ra đón lấy y?
Nam nhân đường môi mỏng ưu nhã, ngũ quan mạnh mẽ hài hòa cùng con ngươi đen sâu thăm thẳm, đầu vai trần trơn nóng mê người, Tiêu Thạch không khỏi toàn thân cứng còng.
Cảnh Mộ Chi cười khổ, “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu. Tôi biết, ở trong mắt cậu, tôi là một tên tùy hứng dối trá hai mặt, khốn nạn cực kì.”
“Xin lỗi.” Tiêu Thạch có chút xấu hổ.
“Cho dù muốn phán tôi tội chết, chí ít cũng cho tôi biết lý do. Rốt cuộc tôi làm sai cái gì, mới có thể bị cậu lên án một đống tội như vậy chứ.”
“Anh không có sai, là do tôi hồ đồ mà thôi.” Y cúi đầu.
Phải nói cho hắn biết làm sao, nguyên nhân là y vì câu nói “không thương nữ nhân” kích thích quá mạnh mà miệng không nói nên lời? Vậy còn chưa đủ buồn cười sao, chẳng lẽ còn muốn đem thời quá khứ học cao trung ra mà bêu rếu? Huống chi, bây giờ nghĩ lại, phản ứng kịch liệt như vậy thực sự quá trẻ con, tuy nói đánh chết cái nết không chừa, nhưng người ta cũng có một chút thay đổi. Hay là, chính bởi ngày xưa hắn miệt thị y là “đồng tính luyến ái ghê tởm” nên bây giờ mới bị hại thành tình trạng “không thương nữ nhân” hay sao.
“Quên đi.”
Y không muốn nói, hắn cũng sẽ không ép buộc. Kéo tay y lại xem xét vết thương, Cảnh Mộ Chi trầm mắt, hắn đã sớm để ý chuyện này.
“Đầu của cậu là bị chai rượu đánh vào, vậy vết thương này là do đâu?”
“… Là chính tôi cắt .” Tiêu Thạch thấp giọng nói.
“Cậu định tự sát?”
Ngực căng thẳng, lực nắm tay y cũng chợt tăng mạnh, Tiêu Thạch nhịn đau nhức, không rên một tiếng.
“… Kỳ, kỳ thực cũng không hoàn toàn phải..”
Y cũng không phải thực sự muốn chết, chỉ là phân nửa tuyệt vọng, phân nửa buồn bực, lại thêm một chút bức bối bộc phát.
“Đáng ghét! Cậu thật là làm cho người ta bực mình!”
Nói như vậy, nam nhân lại càng nắm lấy tay y chặt hơn nữa.
Mặt của y dính sát vào vai hắn, cùng áp vào da thịt ấm áp, truyền đến mạch đập mạnh mẽ tức tối của hắn… Cứ thế, y bị hắn ôm đến không thở nổi… A a, nếu như có thể chết ở trong lòng ngực của hắn ngay lúc đó, thực sự là vô cùng hạnh phúc a…
Khóe mắt vô ý thức ẩm ướt, không muốn thừa nhận mình vô dụng, Tiêu Thạch biến thành đà điểu vùi đầu sâu vào ***g ngực đối phương.
“Được rồi, được rồi, không có việc gì đâu…”
Một đôi bàn tay thật to, thật ôn nhu, một lần lại một lần xoa nhẹ đầu y.
Người luôn làm cho Cảnh Mộ Chi bối rối khó xửa này, giờ đây lại buồn bã bật khóc? Không hề để ý gì mà vùi vào ***g ngực hắn khóc đến vậy sao.
Y rốt cuộc vẫn là nhịn không được, đầu tiên chỉ một giọt rơi, sau đó là một cơn mưa xuân nho nhỏ, cuối cùng lại thành dòng suối nhẹ nhàng, suối chảy thành sông, thành thác, rơi xuống từ ba ngàn trượng cao…
Y vùi đầu vào ngực hắn, khóc đến tối tăm, khóc đến quên đời, khóc như tận thế.
Khóc đến kiệt sức, phát tiết được rồi, y lại ngay tại ngực hắn mà thiếp đi.
Bình yên, trầm tĩnh, tựa như một khối băng trong suốt.
Một đêm này, mộng mị lạc loài, bao nhiêu cho vừa.