Nếu như, chỉ cần đưa mắt nhìn đã có thể cùng nhau thiên trường địa cửu, như vậy ngay từ đầu, mình có lẽ nên học làm thầy bói?
Nín thở tập trung, dè dặt từng chút, nơm nớp lo sợ mà ẩn trong chỗ tối… Chỉ cần lên tiếng, không phiền nhiễu đến người khác, chỉ cần len lén nhìn hắn mà thôi, hẳn là không có việc gì đi, hẳn là mình có thể thỏa mãn hạnh phúc đi… Dù cho là hạnh phúc hèn mọn thế này…
Thế nhưng…
“Nhìn xong chưa! Suốt ngày nhìn chằm chằm nam sinh, chính anh cũng là nam sinh, có buồn nôn không? Tôi cũng không muốn bị truyền nhiễm bệnh xi-đa. Ánh mắt của anh làm tôi khó chịu cực kì, tôi van anh sau này đừng có như âm hồn không tan cứ quấn lấy tôi như vậy nữa, có được không? Đồ đồng tính luyến ái biến thái!
“Cút ngay, không nên chắn đường tôi!”
Một cước không lưu tình bay tới, đá trúng cẳng chân nhỏ gầy.
“Đừng …”
Trong nháy mắt đau đớn tràn ngập, như chất kịch độc vọt lên yết hầu, Tiêu Thạch đột ngột ngồi dậy trên giường, thở dốc từng ngụm lớn, cổ họng khô khốc mấp máy không nên lời.
Trần nhà cũ kỹ, giường đơn chật hẹp, trong sự yên tĩnh trống trải, đồng hồ báo thức ngượng ngùng reo lên … Sau mấy giây, đại não hỗn độn mới lấy lại tinh thần, chỉ là ác mộng mà thôi.
Chậm rãi thở hắt ra, đưa tay vuốt tóc lại sờ thấy đầu đầy mồ hôi, khóe môi không khỏi tràn ra một tia cười khổ. Đã qua lâu như vậy, thế mà vẫn mơ được như thế, mình đúng là một tên không tiền đồ.
Có điều, thương tổn lúc thanh xuân, chỉ sợ là nhớ mãi không quên. Người đã trưởng thành, tự nhiên luyện được một thân mình đồng da sắt, cái gì phát sinh cũng có thể đảm đương, gặp chuyện buồn cười này, còn không có giá trị bằng vết muỗi đốt.
Lẽ nào, cũng chỉ bởi vì mình là một người đồng tính luyến ái, cho nên ở phương diện này sẽ đa sầu đa cảm hơn người bình thường hay sao? U buồn cũng không xấu, thế nhưng, thái quá sẽ không tốt. Y tuy rằng thích nam nhân, nhưng mà nếu thấy nam nhân giơ lan hoa chỉ với mình thì lại bỏ trốn. Như vậy, theo tâm lý học phân tích, còn hơn cả đồng tính luyến ái bình thường, chỉ sợ rằng thật đúng là đồng tính luyến ái hết thuốc chữa.
Vừa lạnh lùng buồn chán phân tích, Tiêu Thạch vừa mặc áo thun quần jean chỉnh tề, chuẩn bị gọn gàng để đi làm.
Ngoài cửa sổ, nắng chiều lấp ló, lúc người khác tan tầm, lại chính là giờ y bắt đầu công việc.
Ở trong phòng tắm đơn sơ của nhà trọ mà tắm qua, rồi nhân lúc còn sớm, Tiêu Thạch đi tới phòng ngủ chính, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mẹ?”
Đẩy cửa phòng ra, một mảng âm u, rèm cửa sổ nặng nề rũ xuống, trong phòng không một bóng người.
Lại một đêm không về.
Tiêu Thạch thở dài, đóng cửa, đi đến phòng ngủ nhỏ ở phía tây, không khách khí mà đẩy mạnh cửa bước vào.
Không ngoài dự tính, ổ chăn nhô lên thật cao, có người giống như heo khò khò ngáy lớn. Gối mền ngổn ngang quấn thành một đống, lộ bắp đùi rất tròn, gối đầu đã sớm ném xuống gầm giường. Trong chăn truyền ra âm thanh lúc nhỏ lúc to không khỏi làm người ta giật mình cảm khái: thế ra nữ sinh cũng ngáy ngủ sao.
Tiêu Thạch vậy mà cũng không xúc động cho lắm, khó khăn bước qua nền nhà, không, kỳ thực không thể đơn giản mà dùng từ « nền nhà » mà hình dung được, đây căn bản chính là chỗ đổ rác vào lúc suy tàn.
Đồ ăn vặt, khoai tây, nước hoa, váy thời trang, áo lót gợi cảm, thậm chí còn bao cao su đã sử dụng … Đem căn phòng vốn đã nhỏ này bày bừa thành chỗ chật kín.
“Dậy đi, Vi Vi.” Tiêu Thạch khoanh tay đứng ở trước giường,.
Người trên giường vẫn không nhúc nhích.
“Nếu không rời giường, chúng ta sẽ bị muộn.”
Vẫn là không chút nhúc nhích.
“… Không có mỳ ăn cũng được đúng không?”
Căn bản vẫn làm ngơ.
Mặc dù có chút thương cảm, bất quá… Tiêu Thạch vẫn nắm góc chăn, dùng sức xốc lên…
Tiếng thét chói tai lập tức truyền đến, “Sắc lang… Đều bị anh thấy hết… Ô ô… Chồng tương lai mà không chấp nhận thì anh phải lấy em ….”
Áo lót cùng quần từ trời rơi xuống thành công bịt miệng cô, nam tử cao gầy đứng bên giường, gương mặt thanh tú cau có nhìn hơi hung dữ, thần tình không vui mang ý cảnh cáo rất rõ ràng “còn làm ồn nữa ta sẽ ném mi ra”.
“Được rồi, em đứng lên là được.”
Thấy “chồng tương lai” sắc mặt khó coi, Hoa Vi Vi giơ tay đầu hàng, còn mặc quần áo tử tế. Ra khỏi phòng, nhịn không được ngoái nhìn phòng ngủ chính đang tối đen.
“Mẹ anh đâu, bà không có đó sao, lại đi đánh bạc rồi?”
Mẹ Tiêu Thạch đánh bài đến nghiện, bình thường cũng vô cớ biến mất, trốn ở một sòng bài nào đó có thể ngẩn ngơ đến vài ngày, ban đầu bọn họ còn tìm kiếm xung quanh, rất sợ bà có gì bất trắc, hiện tại đã sớm thấy quen.
Thấy Tiêu Thạch biểu tình trầm mặc, liền biết rằng mình đã đoán đúng chín phần mười. Hoa Vi Vi lập tức thông minh hoán chuyển trọng tâm câu chuyện, ” tiểu Thạch, em muốn ăn trứng chiên.”
“Đã chiên cho em rồi.”
“Em chỉ ăn trứng chiên ba phần chín thôi.”
“Đã biết.”
“Em còn muốn sandwich với chân giò hun khói cơ.”
“Hôm nay chỉ có mỳ.”
“Không muốn, ăn nhiều mỳ sẽ béo phì.”
“Bà cô à, em rốt cuộc muốn thế nào?”
“Thiên linh linh địa linh linh, em muốn ngày hôm nay đụng phải một đại kim chủ, để em moi từ hắn gia tài bạc triệu, hắc hắc hắc… Nếu như không có đại kim chủ, vậy cho tiểu Thạch cưới em cũng được.”
“Nằm mơ! Chỉ sợ lát nữa muộn rồi quản lý sẽ thực sự trừ lương.”
“Phi phi phi, miệng quạ đen.”
Này chính là sinh hoạt ở đó, mỗi một ngày đều bắt đầu náo nhiệt.
Buổi sáng, thông thường lại bắt đầu từ lúc chạng vạng tối.
Nếu như, có thể cầm lòng sống cuộc sống yên bình giản dị này, cam nguyện cả đời cứ như vậy bình thường mà qua đi.
Cùng một người mình yêu, yêu một người thuộc về chính mình. Cùng sống bên nhau.
“Tiếu tiên sinh, lại cùng bạn gái đi làm? Tình cảm hai người thật tốt. Lúc nào kết hôn cũng nên mời chúng ta uống rượu mừng nha.”
Thật vất vả kéo “siêu cấp đại ma vương” to béo ra cửa, hai người lại đụng một Vương đại thẩm mới đi mua thức ăn trở về bước vào cửa nhà trọ, còn nhiệt tình đi về phía bọn họ chào hỏi.
Biết có thanh minh y cùng Vi Vi không phải là bạn gái lại sẽ càng đưa đến nhiều nghi vấn không thể giải thích hơn, Tiêu Thạch thông thường lựa chọn trầm mặc.
“Nhanh nhanh, ngài không nên gấp gáp nha.”
Lông mi được chải chuốt cong vểnh lên, tô thêm chút phấn vàng, Vi Vi trang điểm nhìn qua mười phần giống tiểu muội Nhật bản, cười đến xinh đẹp.
“Đến lúc đó tuyệt đối không quên mời thím một phần. Chúng ta đi làm ngay, tái kiến.”
“Đi hảo, tái kiến.”
Vương đại thẩm cười làm cho cả mặt đều là nếp nhăn, vừa đi vừa chốc chốc lại ngoái nhìn bọn họ. Đem vẻ mặt niềm nở ra che giấu đi những tò mò thật mãnh liệt, Tiêu Thạch thật tình không còn biết làm sao.
Ở trong mắt người khác, bọn họ rốt cuộc là người một nhà như thế nào? Thần thần bí bí, ngày thì trốn đêm mới bò ra, ngày đêm lẫn lộn, mỗi ngày cùng vào cùng ra, hơn nữa còn thêm một vị mẫu thân thỉnh thoảng biến mất…
Không có chỗ ở cố định, phiêu bạt đó đây, không ai biết họ đến từ đâu, cũng không biết họ muốn đi đâu.
“Đi mau a, tiểu Thạch!”
Hoa Vi Vi phía trước ngoắc y.
“Tới.”
Chuyện hiện tại y có khả năng làm, cũng chỉ là bước cho nhanh chân lên, đi tới trước.
* * *
Ngũ sắc trời đêm phong tình rực rỡ, đèn đêm sáng như ngọc, từng chấm góp thành dải sao. Khu thương mai vàng kéo dài từ quảng trường đến sân ga, ngoại trừ đường xe điện ngầm, dọc theo lộ tuyến cố định, xuyên qua đường hầm ngầm thật dài. Tia sáng chói lọi trước mắt làm cho Tiêu Thạch có chút choáng váng.
T thị ban đêm cùng ban ngày đều tỏa sáng như nhau. Đi qua quảng trường, dọc theo đường dành riêng cho người đi bộ về phía trước, sẽ thấy những hoa văn dị thường ở trên con đường nhỏ rải đầy những viên cuội tròn to. Hai bên con đường lớn được tô điểm thực vật bốn mùa ra hoa, đỗ quyên giả điểu, từ màu sắc đến hình dáng, thật sự có một không hai.
Bốn phía đều là đoàn người rộn ràng nhốn nháo, chuyện trò vui vẻ, bầu không khí náo nhiệt hòa hòa đồng, không biết tiếng hát ca từ hướng nào thoáng vọng về…
Đường dành riêng cho người đi bộ thật dài, cùng quảng trường quang đãng cấu tạo thành khu thương nghiệp, cũng không thua gì Trung tâm thương mại của nước ngoài, khu buôn bán, ăn uống, chỗ nghỉ ngơi cùng mua sắm hợp lại thành một, là chỗ phồn hoa rực rỡ nhất thành phố này.
Xa xa thoáng nhìn thấy “Lưu Tinh Tự” dáng vẻ thật đặc biệt, Tiêu Thạch bèn bước nhanh hơn. Con đường này tụ tập toàn bộ nhà hàng cùng quán bar nổi danh nhất thành phố này. “55 hào”, “HOT HEAVEN”, “STAR”, “Cực Điểm”, các bảng hiệu đủ sắc sáng chói kiều diễm phong tình…
“Lưu Tinh Tự”, là nơi làm việc của Tiêu Thạch cùng Hoa Vi Vi.
Đây là một LOUNGE BAR phong cách bày biện theo kiểu dáng Tây Âu, là doanh nghiệp mở cửa hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nếu gọi là BAR, chẳng bằng nói là một chỗ thư giãn kiêm nhà hàng kiêm quán bar bày biện khá vừa mắt đi.
“Lưu Tinh Tự” cũng không lớn, nhưng lại phá lệ có một loại cảm giác ấm áp sáng sủa. Ngọn đèn vàng nhạt tỏa ánh sáng ấm áp, bên cửa sổ bày những chiếc sôpha một người thêu những dải màu nhàn nhạt giống nhau, có thể cùng bằng hữu uống trà nói chuyện phiếm thân mật. Mỗi DINNER TABLE có khoảng không gian bài trí xa nhau, rộng gấp đôi những nhà hàng khác, tạo thành giới tuyến riêng biệt, như làm thành bầu không khí riêng tư cho cuộc trò chuyện, tựa như một cái thế giới nho nhỏ với tri kỷ.
“Lưu Tinh Tự” cũng không cần quảng cáo, tới nơi này phần lớn đều là khách quen, giới thiệu cho nhau, dần dần hình thành nhóm khách hàng đặc biệt. Đại thể đều là những gia tộc cao sang hay những thị dân có thu nhập xa xỉ, đêm vừa xuống, liền tốp năm tốp ba, thoải mái vào ngồi, người người cầm từng ly « Thệ cùng Lưu Tinh » (nhắm mắt dưới trời sao) .
Đây là món cốc-tai nổi danh nhất ” Lưu Tinh Tự”, có người nói đây là do một vị nhân sĩ thần bí sáng chế. Chất rượu xanh lam óng ánh mê hoặc, nhẹ nhàng lay động, tỏa hương trái cây vui tươi nhẹ nhàng. Nhấp một ngụm, mùi Rum ưu nhã, dứa mật thơm ngào ngạt, vị táo chua dịu, hương hoa lavender si mê… Vừa chạm đầu lưỡi đã tạo cảm giác chấn động, nuốt vào rồi vẫn còn nghe hương vị tuyệt diệu kia.
Khó khăn phiêu bạt nhiều năm, thật vất vả mới tìm được chỗ an thân, Tiêu Thạch tất nhiên quý trọng cơ hội này.
Phòng thay quần áo của nhân viên, các đồng nghiệp tan ca đều đang thay y phục.
“Cuối cùng cũng tan tầm.” Đồng sự mệt mỏi xoa cổ mình.
“Đúng vậy a… Còn cố sẽ chết mất…”
“Nói không biết xấu hổ, hôm nay là cuối tuần, chúng ta đi làm mới thiệt sự là không may đây này.”
“Ha ha, nói cũng đúng, chúng ta là thoát khỏi bể khổ rồi, các ngươi tiếp tục cố gắng đi.”
Đột nhiên, tiếng mọi người nghị luận dừng lại.
Ánh sáng ở cửa bị che đi bởi thân ảnh cao lớn. Không khí đông cứng tựa như đầu kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, mọi người đều câm như hến. Chỉ mới đứng thôi đã có khí thế uy nghiêm dọa người như vậy, toàn bộ “Lưu Tinh Tự” chỉ sợ có duy nhất một người có thể —— quản lí Khâu Hạo Xuyên.
“Hứa Tiểu Nhiên, phụ trách bàn số 1-10, Tiêu Thạch, phụ trách 10-20, Trương Dãn, 20-30, Mạnh Tây, 30-40, Hoa Vi Vi tiếp đãi khách nhân mới vào. Ngày hôm nay khách đặc biệt đông, mọi người cùng cố gắng.”
“Vâng ạ.”
Mọi người cùng đáp, phân công nhau làm việc.
“Tiêu Thạch, đầu tiên mang đến cho Cảnh tiên sinh một ly nước đá.” Khâu Hạo Xuyên gọi y.
Tiêu Thạch há hốc mồm, “Cảnh tiên sinh?”
Chết tiệt, y phải sớm nhớ hôm nay là cuối tuần, tên kia nhất định sẽ xuất hiện.
“Vì sao không phải tiểu Thạch thì không được? Tôi đem đi cũng được mà, cũng cho tôi chiêm ngưỡng một chút dung nhan ông chủ thiên hạ vô địch siêu cấp dễ nhìn vũ trụ sét đánh nha.” Hoa Vi Vi vội vã đưa tay.
“Cô chỉ cần phụ trách khách nhân là được. Còn có, cái từ chiêm ngưỡng này thông thường dùng ở người chết nha, nói thí dụ như, chiêm ngưỡng dung nhan người chết.”
Bị Khâu Hạo Xuyên trừng, Hoa Vi Vi luôn luôn bốc đồng cũng phải lui bước. Kết quả Tiêu Thạch tựa như một chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ, vô ý thức hướng về phía Khâu Hạo Xuyên lộ ra thần tình cầu cứu.
Khâu Hạo Xuyên nở nụ cười, “Làm gì phải thế? Ông chủ cũng sẽ không ăn thịt cậu. Trên thực tế, tôi cảm thấy được hắn còn thật thích cậu, mỗi lần đến đều chỉ tên cậu phục vụ.”
“Quản lí, cái này đùa tuyệt không buồn cười.”
Y nghiêm mặt. Nói cứ như y là ngưu lang trong Host bar, đáng ghét, y rõ ràng chỉ là nhân viên tạp vụ.
“Cảnh Mộ Chi tiên sinh là người bỏ vốn cho cái nhà hàng này, là đỉnh cấp BOSS của chúng ta, nếu như là người khác, lấy lòng cũng không kịp đâu.” Mơ hồ nói, không khác trách cứ là bao.
“Dạ, tôi đây phải đi lấy lòng hắn.”
Biết nghe lời phải, Tiêu Thạch khiêm tốn khom lưng.
bạch vân, lưu tinh tự