Ánh mắt kia vô cùng lợi hại, chỉ nhìn mà không nói làm cho y như đi dây trên lửa.

Chịu đựng ánh mắt mãnh liệt như muốn bóc trần linh hồn, tư vị này thực sự không dễ chịu, mồ hôi từng giọt lạnh lẽo từ lưng Tiêu Thạch chảy ra.

Khi đó chính mình, có dùng loại ánh mắt bất cần trời đất này mà quan sát hắn hay không? Mới nghĩ tới đây, ngực không tránh khỏi mơ hồ nhói đau.

“Cảnh tiên sinh, nước đá của ngài.”

Đi từng bước một đến bên cái người trong miệng Vi Vi bảo là “ông chủ thiên hạ vô địch vũ trụ sét đánh siêu cấp dễ nhìn”, Tiêu Thạch phát giác hai chân của chính mình bỗng nhiên run lên.

“Từ nhà bếp đến quầy bar cũng chỉ non mười thước, cậu chỉ là đi lấy nước đá, lại tốn mất mười phút. Xin hỏi, cậu chính xác là con rùa hay sao?”

Nam nhân thanh âm trầm thấp hữu lực, nghiêm khắc bất dung tình.

“Xin lỗi, ông chủ, lần sau tôi sẽ sửa đổi.” Tiêu Thạch rũ mắt.

Trong tầm mắt y, là một đôi giày da I-ta-li-a thủ công cao cấp sáng loáng, không cần nhìn cũng biết nam nhân này đang mặc một kiện áo khoác cổ dựng mà hắn rất ưa thích kia, mà bên trong sẽ là âu phục cao cấp ôm sát tôn lên vóc người hoàn mỹ, caravat POLO thẫm màu bóng mượt, cùng kiểu tóc được cắt tỉa tỉ mỉ, chỗ nào cũng biểu hiện ra rằng hắn là phần tử tinh anh trong xã hội, thuộc tầng lớp cao quý nhất.

Nghe nói “Lưu Tinh Tự” chỉ là do hắn rảnh rỗi nên làm thử, ở trong khu thương mại vàng, hắn có riêng sự nghiệp của mình, mặt khác còn cùng hai gã bằng hữu mạo hiểm thành lập một quỹ đầu tư doanh nghiệp. Tuy rằng y căn bản không biết cái gì là đầu tư cổ phiếu, nhưng cũng biết, đây là lĩnh vực đầu tư mạo hiểm, mang tính khoa học kỹ thuật cao, là tinh túy toàn cầu.

Nói chung, thế giới của nam nhân kia, cùng y, cách biệt một trời.

Nhưng mà, mặc kệ bao nhiêu năm, cũng sẽ không thay đổi. Không lúc nào không nhớ về hắn, không lúc nào không quan tâm đến tin tức của hắn. Bất luận là cái gì, phục sức, giày dép, y phục, cà- vạt, bao tay, món ăn ưa thích, đồ uống cùng rượu, phương thức chuyện trò, hình dạng hơi thở…

Mỗi điểm nhỏ đều là nhớ kỹ. Hầu như nhớ kỹ từng chút một.

Không nề hà vất vả cực nhọc, gom góp tất cả, toàn bộ đều thuộc về hắn.

“Ngẩng đầu. Lúc nói chuyện, phải nhìn vào mắt đối phương.”

“Vâng.”

Vì vậy, không thể làm gì ngoài việc nhìn vào mắt hắn.

Sẽ bị chán ghét đi, sẽ giống như trước đây “Buồn nôn muốn chết, mau cút ngay cho tôi!” Nói như vậy, nhưng mà, nam nhân này con ngươi đen sâu lắng, ngoại trừ nhìn không ra đáy mắt u ám, cũng chỉ có một tia… Nắm chặt tay suy nghĩ? Nhất định là do y hoa mắt rồi.

“Tôi rất muốn hỏi cậu…” Cảnh Mộ Chi trầm ngâm, nhìn người nhân viên trước mắt giống thỏ con bị chấn kinh đang run sợ, “Chúng ta trước đây có phải đã từng gặp qua ở đâu đó không?”

“Sao?” Tiêu Thạch không khỏi mở to hai mắt.

Hắn sắp nhận ra y? Sẽ không, không có khả năng, y đến “Lưu Tinh Tự” đã ba tháng qua, nhìn dáng vẻ của y, căn bản đối với hắn nửa điểm ấn tượng cũng không có, thế nào hiện tại đột nhiên lại hỏi như thế?

“Chắc là cha mẹ tôi cùng cha mẹ cậu có quan hệ sâu xa?” Cảnh Mộ Chi tiếp tục nói.

“Sâu xa? Như thế nào?”

“Tôi luôn luôn nghĩ, nếu như chúng ta thật không có từng gặp qua, vậy chắc cha tôi đã từng kề đao vào cổ ép tình mẹ cậu, hay cha cậu đã từng muốn hại cha tôi cửa nát nhà tan… Bằng không, cậu thế nào mà cứ nhìn thấy tôi là lại giống cảnh chuột thấy mèo vậy?” Cảnh Mộ Chi nửa cười nửa không nhìn y.

Chờ vài giây đồng hồ, Tiêu Thạch mới hiểu được đối phương là đang nói giỡn.

“À, ừm … Ha ha…” Vì vậy y đành cười khan vài tiếng, “Ông chủ ngài thật hài hước.”

“Không cần giả ngu.” Nam nhân sắc sảo trừng y.

“Khâu quản lí nói cho tôi biết, tôi phải tận lực lấy lòng ngài.”

“Cậu rất nghe lời hắn? Quan hệ với hắn không tệ?”

“Đương nhiên, hắn là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, không nghe lời sẽ bị đuổi.”

“Vậy còn tôi?”

“Ngài là ông chủ cao nhất của tôi, làm cho ngài vui sướng là nhiệm vụ của chúng tôi.” Tiêu Thạch bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

Cảnh Mộ Chi nhàn nhạt cười một tiếng, con ngươi đen óng hiện lên một tia suy nghĩ châm chọc.

Có ý tứ…

Mỗi lần nhìn đến đều không giống nhau, khi thì trầm mặc, khi thì u buồn, khi thì vui đùa, khi thì nhu nhược, tựa hồ rất sợ hắn, rồi lại tựa hồ cũng không phải sợ hắn đến vậy. Người kêu Tiêu Thạch này tuổi rất trẻ, nhưng thân thể lại gầy như vậy, thân thể ẩn chứa cái gì đó làm người ta cảm thấy khó nắm bắt vô cùng.

“Nếu như không có việc gì nữa, tôi đi làm việc, ông chủ.” Tiêu Thạch hơi cúi người.

“Chờ một chút.” Cảnh Mộ Chi gọi y lại, “Hoa Vi Vi kia, là bạn gái của cậu?”

Hoa Vi Vi đang bưng một bếp nướng hải sản barbeque bằng hơi nước kiểu dáng Châu Âu, nhận thấy ánh mắt nhìn mình từ quầy bar, lập tức hướng Cảnh Mộ Chi nháy mắt một cái, cũng không sợ người khác thấy được cô đang đưa tình, cũng nhếch miệng cười duyên.

Tiêu Thạch không khỏi hít phải một hơi khí lạnh.

Từ khi ở “Lưu Tinh Tự” nhìn thấy Cảnh Mộ Chi, Hoa Vi Vi vốn dễ dao động liền đối với hắn nhất kiến chung tình, người như hắn vừa giỏi vừa đẹp trai lại ngời ngời khí thế! Còn là một đại kim chủ! Tự cho là tìm được người yêu lý tưởng, Hoa Vi Vi bắt đầu chẳng phân biệt được địa điểm mà cứ đánh mắt đưa tình, nhưng nữ nhân viên ở “Lưu Tinh Tự” phải lòng boss cũng không ít, cho nên cô có làm gì thì cũng chắc khác người là bao.

Tiêu Thạch âm thầm nhìn cô mà đổ mồ hôi lạnh. Người mà cô thấy, chỉ là Cảnh Mộ Chi có vẻ ngoài lạnh lùng đẹp đẽ. Người mang ánh mắt trầm tĩnh đó, thời niên thiếu đã không nề hà gì mà chửi mắng người khác ầm ĩ, cũng đã lộ vẻ mặt chán ghét, cùng lời nói ngoa ngoắt, Hoa Vi Vi lại không hề biết được.

Nguyên do lần đó trải qua đau đớn, Tiêu Thạch luôn luôn âm thầm đề phòng. Đương nhiên, loại đề phòng này được Cảnh Mộ Chi lý giải là “chuột nhìn mèo” cũng hợp lý .

Y rất sợ, Hoa Vi Vi cứ như vậy làm loạn, sớm muộn gì cũng có một ngày giẫm vào đuôi cọp. Vạn nhất hắn nổi cơn thịnh nộ, cô có chịu nổi hay không đây?

“Chúng tôi là ở cùng một chỗ, thế nhưng, cô ấy cũng không phải là bạn gái của tôi.” Kìm nén khổ sở trong lòng, Tiêu Thạch nhẹ giọng trả lời.

“Gì? Giải thích rất kì lạ, hai người ở cùng một chỗ, nhưng lại không phải là người yêu?” Cảnh Mộ Chi hiển nhiên không tin.

“Cô ấy cùng tôi, tựa như người nhà của nhau.”

Đây là lời nói thật. Hoa Vi Vi cùng y, đã vượt qua hẳn tình cảm nam nữ thông thường, loại tình cảm này, chỉ có thể dùng hai chữ người nhà mà hàm ý. Cô tựa như chị gái hay em gái của y.

“Tôi đây trước hết là kính một cái trước tình cảm nam nữ siêu việt thuần khiết của hai người, sau đó, cho cậu biết『 người nhà 』của cậu ngày hôm qua len lén đưa tôi tờ giấy, hẹn tôi ngày mai ở Nguyệt ám Thanh phong, chờ cổ tan tầm, cổ có điều quan trọng muốn nói. Tôi rất ngạc nhiên, cậu là hẳn biết chuyện này?”

Tiêu Thạch lấy làm kinh hãi, ” Ngài nói là Hoa Vi Vi hẹn gặp ngài? Vì sao?”

Tâm trạng thầm nghĩ, mơ hồ có đáp án.

“Tôi cũng không rõ, cho nên mới hỏi cậu.” Cảnh Mộ Chi nhướng nhướng lông mày.

Vi Vi đần độn! Tiêu Thạch không khỏi cắn răng, mấy năm nay nữ theo đuổi nam cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng vấn đề là, bất luận kẻ nào đều có thể theo đuổi, duy nhất người nam nhân trước mắt này thì không!

“Xin lỗi, tôi nghĩ hôm qua cổ uống nước lạnh nhiều, đầu óc chắc bị nước vào làm hư. Thỉnh ngài quên chuyện này đi, ngày mai tuyệt đối không nên đúng hẹn! Xin ngài đó!”

“Vậy sao? Tôi lần đầu tiên nghe nói, nguyên lai uống nước đá não có thể bị nước vào.” Cảnh Mộ Chi nheo mắt, huơ huơ ly nước trong tay.

“Tôi không phải có ý tứ này…” Tiêu Thạch đổ mồ hôi trán, “nói chung, tôi sẽ về khuyên cổ, thỉnh ngài coi như chuyện này cho tới bây giờ không có phát sinh.”

“Bội ước khi được quý cô đưa ra lời mời cũng không nên, trừ phi cổ tự đến hủy hẹn với tôi.”

“Đã rõ, tôi sẽ cùng cổ nói chuyện lại.” Tiêu Thạch dừng một chút, “ách… ông chủ…”

“Còn có chuyện gì?”

“Nếu như, Hoa Vi Vi ngày mai có nói gì đó với ngài… Do nước vào nên hơi ngốc, thỉnh ngài… Xem như trong lòng cảm thấy ghét bỏ, cũng nghìn vạn lần… Nghìn vạn lần bao dung cổ một chút.”

“Dựa vào cái gì?” Con ngươi đen óng sắc nhọn nhìn qua, “chỉ bằng thể diện của cậu?”

“Tiểu nhân không dám, đại nhân độ lượng, đắc tha nhân chỗ, thỉnh giơ cao đánh khẽ.”

“Ta càng cảm thấy chúng ta trước đây đã từng có gì đó…”

“Có thể có cái gì đâu.” Tiêu Thạch giả ngu.

“Này thông thường trong phim võ hiệp, chúng ta đáng lý phải đọ nhau ngươi chết ta sống, vậy mà bây giờ chúng ta lại ăn ý giả bộ dùng lời thoại.”

“Ông chủ, ngài thật hài hước, ha ha, ha ha.” Tiêu Thạch ngoài cười nhưng trong lòng lại run lên vài tiếng, “nếu như không có việc gì, tiểu nhân xin lui ra.”

“Không cần khách khí, thỉnh.”

Nhất định là lúc đó tự ý trêu chọc người nam nhân này thật sự không tốt, cho nên thần kinh suy nhược cho đến giờ này, nông nỗi hồ ngôn loạn ngữ, thực sự là một điểm cũng không trách người khác được.

* * *

Gió đêm thật lạnh, đèn đường mờ tỏ.

Một nam một nữ, bị ngọn đèn chiếu xuống bóng đổ thật dài…

“Em thực sự dự định ngày mai tỏ tình với Cảnh tiên sinh?”

“Đúng vậy a, có cái gì không đúng sao?” Hoa Vi Vi vẻ mặt thiên chân vô tà.

“Không thể! Nhanh đi hủy hẹn với hắn đi.”

“Không được!”

“Em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Lẽ nào em cho là, chỉ cần tỏ tình với hắn, hắn sẽ tiếp thu tâm ý của em sao?”

“Ông chủ rõ ràng đối với em có ấn tượng tốt a, hắn nhiều lần đến『Lưu Tinh Tự 』như thế, chẳng lẽ không phải là do khuôn mặt tuyệt thế xinh đẹp của em quyến rũ hay sao? Hơn nữa em nhiều lần len lén nhìn hắn, hắn đều có quay lại nhìn em. Lúc vào toilet gặp hắn, hắn còn cười cười với em, oa, ông chủ cười rộ lên rất đẹp trai nha, em dám đánh cuộc, hắn đối với em khẳng định cũng có ý tứ đó.”

“Được rồi, xem như hắn đối với em thật sự có ý tứ, vậy em có nghĩ tới hay không, nói không chừng hắn chỉ là vui đùa một chút mà thôi a.”

“Cùng lắm thì đùa vui qua đường thôi. Làm tình nhân của hắn cũng không tồi a, em cũng không vọng tưởng rằng hắn sẽ cưới em. Tiểu Thạch, hắn đang ở thời hoàng kim, lại nghe nói còn là đàn ông độc thân, nam nhân điều kiện tốt như thế, nếu em không chủ động xuất kích, cũng nhất định sẽ có nữ nhân khác đến làm hươu dâng miệng hổ. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, em đến bây giờ mới ra tay, đã rất có tính nhẫn nại rồi.”

“Vi Vi…”

Tiêu Thạch chịu thua nàng, lau mồ hôi đầy trán.

“Tiểu Thạch, em biết anh là lo lắng cho em. Bất quá anh tuổi còn trẻ, không nên suốt ngày giả thành phụ thân của em, sẽ rất chóng già đó. Anh không phải trông nom cả chuyện em theo đuổi nam nhân chứ.” Hoa Vi Vi bám hẳn vào tay y mà nhõng nhẽo.

“Em theo đuổi nam nhân khác anh mặc kệ, nhưng không thể là hắn.”

“Vì sao? Anh rất ghét hắn? Hắn vừa rồi không cũng đâu có trêu chọc anh.”

“Anh chỉ là không muốn em bị thương tổn.”

“Hứ ! Đầu năm nay, nói thương yêu là ngươi tình ta nguyện, tương phùng một hồi, thấy thuận mắt, thì vui đùa càng lâu. Còn biệt ly, cũng vỗ vỗ cái mông tiêu sái cúi chào. Chỉ mong trước khi chia tay đừng lừa nhau một vố. Cũng chỉ tiểu Thạch lại cho là kinh khủng, nói cái gì thương tổn không thương tổn, thật thần kinh.”

Hoa Vi Vi tuy rằng ít hơn y hai tuổi, nhưng kinh nghiệm yêu đươngbphong phú khiến cho kẻ khác líu lưỡi. Trước đây nghe cô nói vừa mười bốn tuổi đã có kinh nghiệm, Tiêu Thạch nửa ngày chưa phục hồi tinh thần được.

So với một người trong trắng như y, người thân chinh bách chiến như cô hiển nhiên sẽ chê cười. Xem ra là do thần kinh của mình yếu quá thôi, khi đó đã bị hắn dọa sợ đến mức mơ thấy ác mộng liên tục, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có mình mới yếu đuối như thế thôi.

“An tâm, thừa lúc tuổi còn trẻ, nên đi kiếm người mình yêu thương đi.”

Hoa Vi Vi cười nghe trong veo như tiếng chuông bạc, “tiểu Thạch, đều là bởi vì anh chưa từng yêu đương, cho nên mới ảnh hưởng tố chất thần kinh như thế, có muốn hay không em giới thiệu cho anh mấy đối tượng?”

“Có nam nhân tốt sao?”

Tiêu Thạch như phụ nữ trung niên oán giận hỏi một câu như vậy.

“Đầu heo!” Hoa Vi Vi kéo kéo tay y, “đầu năm nay nam nhân tốt không còn thấy nữa đó, bọn họ tựa như người rừng, cũng không biết đã tuyệt chủng cách đây mấy thế kỷ rồi. Bất quá em thấy Khâu quản lý của chúng ta cũng được nha, tuy rằng suốt ngày phụng phịu giống như chúng ta thiếu hắn mấy trăm vạn, nhưng em thấy hắn tựa hồ rất quan tâm anh, bình thường không có việc gì cũng luôn luôn tìm anh.”

“Em sẽ không tác hợp anh cùng anh quản lí chứ.” Tiêu Thạch cười khổ.

“Này có cái quan hệ gì, tình yêu công sở không phải dạo này rất thịnh hành sao?”

“Đây là quán bar, không phải văn phòng.”

“Như nhau thôi, đều như nhau cả.” Hoa Vi Vi hào hiệp phất tay, “cứ như vậy đi, em sẽ tạo cơ hội cho các anh, lần này anh sẽ gặp may thôi.”

“Uy, chờ một chút, không nên tùy tiện quyết định chuyện yêu đương của người khác như thế.”

“Đó là bởi vì tiểu Thạch… rất ngốc, căn bản sẽ không nói thương yêu.” Hoa Vi Vi nháy mắt trêu y.

“… Đó cũng là chuyện của mình anh thôi mà.” Tiêu Thạch lầm bầm. Chuyện gì chỉ cần cô mó tay vào, sẽ thành thiên hạ đại loạn.

“Đều không phải. Không phải là chuyện của riêng anh…” Hoa Vi Vi đột nhiên dừng chân, ánh mắt chăm chú hơn, “đừng quên còn có em.”

“Vi Vi…”

Cô đi tới trước mặt y, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa gương mặt của tiểu Thạch, nhìn thật sâu vào mắt y.

“Bởi vì em, sợ anh cô đơn.”

“Vi Vi.”

Y nắm chặt tay Vi Vi.

Ngón tay nhỏ bé lại truyền cho y chút sức lực vô hình, xoa dịu những chua xót cuồn cuộn trong lòng y. Nguyên nhân chính những thứ quan trọng trước mắt đây, y cần gì một mình đau khổ chống đỡ cho đến ngày hôm nay.

Một giây sau, cô cười, lúm đồng tiền nở rộ.

“Em mệt, chúng ta về nhà ngủ sớm một chút đi!”

“Được.”

“Em đi không được, anh cõng em.”

“Cô nãi nãi, em không cần phải nô dịch tôi cả đời mới hài lòng chứ?”

“Ha ha, dù thế nào em cũng thắng anh. Ja Ja… Nhanh lên một chút…”

“Được rồi, ngày mai anh cũng muốn đi.”

“Để làm bóng đèn? Anh cũng không nên gây trở ngại chuyện tốt của em.”

“Anh lo lắng.”

“Tùy anh thôi…”

* * *

Nguyệt Phong, khắp nơi yên ắng.

Cửa sau của “Lưu Tinh Tự” mở ra một con hẻm nhỏ, ngọn vàng mù mờ, một thân ảnh lẳng lặng dựa vào tường, cầm trong tay một lon trà Ô Long.

Cách đó không xa, một nam một nữ giữa hẻm nhỏ, mặt đối mặt…

Đây đó không gian như ngưng trọng, không khí tựa như đông lại với nhau.

Đột nhiên, một mảnh lá cây bị gió thổi lên, cuốn qua đến chỗ hai người kia…

“Ông chủ, tôi thích anh! Xin anh hẹn hò với tôi! Tôi không mong thiên trường địa cửu, chỉ muốn quý trọng phút giây này, tôi sẽ trở thành một tình nhân hoàn mỹ giúp anh nấu cơm, giặt đồ, cũng sẽ phục vụ thật tốt 『 tính phúc 』, kiêm xài tiền của anh! À, không! Ta chỉ là, dùng tiền của anh mua thêm đồ dùng hữu dụng mà thôi…”

“Phốc…” Tiêu Thạch đem trà Ô Long trong miệng phun ra.

Đây lời mà y từ lúc chào đời tới nay mới nghe được. Nhịn không được nhìn lén Cảnh Mộ Chi, quả nhiên, mặt của hắn bây giờ đã mây đen rậm rạp.

“Hiện tại tôi cuối cùng cũng tin tưởng, nguyên lai cậu cùng cô ấy thực sự thuần khiết, không có tình cảm nam nữ…” Cảnh Mộ Chi thì thào tự nói, cũng không nhìn về phía y.

“Ông chủ, anh sẽ không hiểu lầm em cùng tiểu Thạch có điều gì mờ ám đi. Chúng em là ở cùng một chỗ thật, bất quá, y tựa như của anh trai em mà thôi, hơn nữa tiểu Thạch căn bản thích nam…” , “Đừng…”

Tiêu Thạch một tay che miệng cô, trịnh trọng nói với Cảnh Mộ Chi: “Ông chủ, tôi đã sớm nói với anh, cổ uống nhiều nước đá làm cho não bị hư luôn rồi, hiện tại anh tin chưa.”

“Ân… Ân…” Hoa Vi Vi không cam lòng mà giãy dụa.

“Tôi biết việc này đối với anh mà nói là một đêm rất kinh khủng, xin lỗi, làm anh sợ hãi, tôi lập tức đưa cô ấy đi bác sĩ.”

Chạy mau chạy mau, thoát được càng xa càng tốt, xem chừng Cảnh Mộ Chi sắp sửa biểu hiện tâm tình thật sự của hắn rồi!

“Chờ một chút, lẽ nào hai người không muốn nghe câu trả lời của tôi?” Cảnh Mộ Chi gọi bọn họ lại.

“Trả lời?”

Có cái gì để trả lời? Bất quá chửi mắng một trận cũng không đến nỗi nào. Tiêu Thạch nghi hoặc mà buông tay ra.

Cảnh Mộ Chi không để ý tới hắn, đi thẳng tới trước mặt Hoa Vi Vi. Oa… Đẹp trai quá! Dưới con mắt soi mói của hắn, hai chân Hoa Vi Vi như nhũn ra.

“Cô thích tôi rồi tỏ tình, tôi rất vui, cũng rất cảm kích.” Cảnh Mộ Chi dừng một chút, trong mắt cũng không có nửa điểm chê cười, “thế nhưng thật xin lỗi, tôi không thể tiếp thu tình cảm của cô được.”

Di? Trời mưa ra máu sao? Miệng của hắn từ khi nào lại ôn hòa văn nhã như vậy? Thậm chí không có chửi ầm lên? Tiêu Thạch liều mạng chớp mắt.

“Bởi vì em không đẹp?”

“Không phải, cô đã rất đẹp.”

“Bởi vì em không thục nữ?”

“Không phải, cô rất khả ái.”

“Bởi vì em còn không có tốt nghiệp cấp ba?”

“Cũng không phải, tôi căn bản không để ý bằng cấp.”

“Bởi vì em chỉ là một nhân viên tạp vụ nho nhỏ?”

“Cô là thiên kim tiểu thư tôi cũng trả lời như vậy.”

“Vì cái gì chứ?” Hoa Vi Vi không hiểu ra sao.

“Cậu qua đây.” Cảnh Mộ Chi hướng Tiêu Thạch ngoắc ngón tay.

“Chuyện gì?” Tiêu Thạch không hiểu ra sao mà bước đến gần hắn.

“Xin lỗi.”

Lời còn chưa dứt, một đôi cánh tay mạnh mẽ đem y ôm vào giữa ***g ngực, mặt y bị va đập liền chỉ thấy tối đen, cho dù Tiêu Thạch có kinh ngạc mở lớn hai mắt…

Hơi thở ấm áp lướt qua gò má, đôi môi mềm mại lại mát lạnh nhẹ nhàng dán lên miệng… Tuy rằng khẽ chạm nhẹ, nhưng lại làm cho y rơi vào cõi thần tiên, trong nháy mắt cả người cứng đờ…

Một giây sau, y bị buông ra. Đối diện với con ngươi của hắn, hai hố đen sâu thăm thẳm khó lường kia. Hết lần này tới lần khác ở trong đôi mắt đó, lại có hai luồng lửa cháy hừng hực ——

Sáng chói như thế ! Nam nhân lợi hại như vậy!

Không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, ngoại trừ Cảnh Mộ Chi vẫn ung dung, còn lại hai người đều ngốc như tượng đất.

Một lúc sau…

“Cái này tôi hiểu được, nguyên lai anh chỉ thích nam nhân.” Hoa Vi Vi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, thì thào thở ra một câu. Cô nhìn qua tựa như cái bong bóng xì hơi.

“Tôi cự tuyệt cô, không phải bởi vì cô có cái gì không tốt, mà là bởi vì cô là nữ nhân.”

Cảnh Mộ Chi quay đầu, nhìn Tiêu Thạch bất động đến cả con ngươi cũng cứng ngắc luôn, ” Uy, cậu có ổn không?”

“Y làm sao có thể ổn được? Kia có thể là nụ hôn đầu của y.” Hoa Vi Vi tiếp lời.

“Là nụ hôn đầu của cậu? Tôi thật xin lỗi.” Cảnh Mộ Chi giật mình, nhịn không được khẽ nhếch đuôi lông mày.

Tiếu Thạch bị trêu hoa ghẹo nguyệt, luống cuống ngây người một hồi lâu, đột nhiên, máu nóng dồn lên, mặt ửng đỏ, đầu ngón tay nóng đến có thể xuất huyết ra …

“Hỗn đản…”

Khiếp sợ, ngượng ngùng, khuất nhục, không cam lòng… Các loại tâm tình quấn quýt như núi lửa bùng nổ, y cũng không rõ rốt cuộc xảy ra cái gì, rất nhanh nắm tay lại dùng sức đánh qua…

Trong tiếng thét chói tai của Hoa Vi Vi, Cảnh Mộ Chi bị đấm ngã vào tường cũng chỉ chậm rãi cố đứng lên, xuýt xoa vỗ vỗ gò má, vết thương chảy máu.

“Ông chủ, anh có sao không?”

Tiểu Thạch thật ác độc, gương mặt đẹp trai như thế cũng có thể đánh lên.

“Không quan hệ, là tôi có lỗi với cậu.” Cảnh Mộ Chi đứng thẳng, thản nhiên đối diện với hai tròng mắt bốc lửa của y, “không nghĩ tới cậu lại khiếp sợ như thế. Tôi đã nghĩ là cậu cũng thích nam nhân.”

Toàn thân phẫn nộ đến bốc lửa trong nháy mắt lại đóng băng. Hắn đang nói cái gì? Hắn lại đi giả thích như vậy?

“Chẳng lẽ không đúng? Chỉ cần tôi xuất hiện ở “Lưu Tinh Tự”, là có thể phát hiện ánh mắt của cậu. Tuy rằng cậu tựa hồ vẫn lảng tránh tôi, nhưng tôi dù sao cũng không phải kẻ ngu si. Ánh mắt của cậu, cường liệt đến nỗi làm cho người khác không thể ngó lơ.” Hắn nhìn vào mắt y, cháy bỏng tựa hồ có thể đem y đốt cháy đi mất.

Lại là ánh mắt của y, lẽ nào toàn bộ thế giới đều phát hiện ánh mắt của y? Y rõ ràng không muốn bị phát hiện, rõ ràng chỉ cần xa xa nhìn đối phương là có thể thỏa mãn rồi mà.

Thật bi ai, không biết vì sao phản ứng lớn như vậy chỉ là thật bi ai, mà nghe hắn nói như vậy y lại càng lộ vẻ buồn cười tự giễu, thê thảm vô cùng.

“Đúng là anh tự mình đa tình, Cảnh tiên sinh. Hoặc là anh bị cận thị rồi, tôi khuyên anh hay nhất là đi khám mắt đi. Hơn nữa cho dù tôi thích nam nhân, cũng tuyệt đối không tìm anh.”

Lạnh lùng nói xong, Tiêu Thạch hướng Hoa Vi Vi vươn tay, “Vi Vi, chúng ta đi.”

“Nga.” Hoa Vi Vi ngoan ngoãn đưa tay cho y.

Chật vật bất kham mà rời đi, rời khỏi nam nhân làm cho y kinh hãi run sợ.

Lòng y đã rối loạn như tơ, được rồi, sai lầm đêm nay, nhanh lên một chút kết thúc đi!

Nhưng mà, ánh mắt cố chấp phía sau, so với lửa hỏa ngục dưới chân thập tự còn muốn nóng hơn, châm vào giữa đôi môi luống cuống của y, thổi qua nội tâm hoang dã, một mảnh lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Này, chỉ là bắt đầu chuyện xưa thôi mà.

bạch vân, lưu tinh tự

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play