Sau một đêm bị hành hạ tới sáng. Ngô Ẩn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tay chân bị trói chặt ngay bốn góc giường, vết roi hằn lên làn da đã đau rát tới mức không còn từ để miêu tả. Lúc này các giác quan đang dần dần phục hồi, kết quả phát hiện mình đang bị bịt miệng, không thể kêu la hô hoán.
Cảm giác khốn cùng dần ập tới, cậu ta cố gắng ngửa cái đầu lên nhìn thẳng vào trần nhà. Những cảnh tượng tối hôm qua hiện lại sinh động trong lớp võ đại não, trước đây cậu ta tưởng Lạc Phong đã là tên biến thái bậc nhất, không ngờ cái lão Xiễm này mới là "chân nhân bất lộ tướng". Nội tâm dày xé bên trong còn đau hơn vết thương bên ngoài. Lạc Phong không phải người bỏ thuốc ngủ, mình đã trách lầm cậu ta. Những lời nói thiếu suy nghĩ của mình vào tối qua đã chà đạp nhân cách của cậu ta biết nhường nào. Ngô Ẩn, mày là thằng ngu, mày sống trên cõi đời này có ích gì chứ? Lạc Phong à, tôi không còn quan tâm cậu là ai, không quan tâm cậu đối với tôi thế nào nữa, tôi xin lỗi...
Những giọt nước mắt tuyệt vọng trào ra, Ngô Ẩn cố gắng ngửa đầu lên để nước mắt không chảy xuống.
Cửa mở, lão Xiễm đang trong giờ nghỉ trưa, bây giờ quay lại mang cháo đến cho Ngô Ẩn.
Vẻ mặt hiền lành kia vừa mới bước vào trong liền được tháo xuống, thay thế bằng bộ mặt quỷ dữ.
Vì cả khu chung cư này đều đã biết lão ta được Ngô Ẩn cho phép đến ở chung, cho nên việc lão ra vào căn nhà này đã không còn ai quan tâm hoài nghi.
Từng tiếng bước chân của lão vang lên tiến tới cái giường, tim của Ngô Ẩn đập thình thịch không có điểm dừng, ánh mắt mạnh mẽ căm hậnliếc hắn ta.
"Đến giờ ăn trưa, chó ngoan, mau dậy liếm cháo." lão ta mở bịch cháo nóng ra, nhẹ nhàng đổ lên xung quanh vùng miệng của Ngô Ẩn, bắt cậu ta lè lưỡi ra liếm.
Mặc dù bị cháo nóng làm phỏng nhưng Ngô Ẩn không hề kêu lên một tiếng, ánh mắt vẫn cường ngạnh chứa đầy thù oán. Lão Xiễm thấy cảnh này rất không hài lòng, đột nhiên bỏ đi xuống bếp, một lúc sau mang ra một bình nước. Ngô Ẩn trong lòng kiên định, dù chết cũng không ăn không uống bất cứ thứ gì hắn đưa cho mình. Nhưng cậu ta đã lầm.
"Aaaaaaaaaa"
Ngô Ẩn dùng hết sức lực gào thét. Lão Xiễm mang ra là một bình nước muối, trực tiếp tạt lên những vết thương hở miệng đang hằn lên cơ thể Ngô Ẩn.
"Sao cậu cứ mãi không nghe lời? Hay là rất muốn tôi hành hạ cậu? Nếu vậy thì tôi cũng rất sẵn lòng."
Lão ta cứ tạt nước muối, Ngô Ẩn cứ gào thét. Nhưng cuối cùng, tiếng gào thét đã chuyển sang tiếng mắng chửi.
"Chó má! Tôi xem ông như cha chú trong nhà, tôi xem ông như người thân ở cái chốn Bắc Kinh này! Mẹ nó , tôi thương hại ông, ông là tên khốn kiếp, ông là kẻ bị trời tru đất diệt...aaaaa"
"King koong" chuông cửa vang lên.
"Này Ngô Ẩn, bên trong có chuyện gì vậy?"
Một người hàng xóm kế bên nhà nghe tiếng la hét của Ngô Ẩn liền đi qua thăm dò.
Lão Xiễm dùng vải nhét vào miệng Ngô Ẩn, nhanh chóng ra mở cửa.
"Ôi, bà Vương, có chuyện gì sao?"
"Tôi nghe tiếng Ngô Ẩn la hét dữ dội quá, tôi lo lắng không biết có chuyện gì."
"Hâhhaahah....cậu ta bị trẹo xương, tôi đang giúp cậu ta nắn lại khớp xương xoa dầu. Bà biết đấy, đám thanh niên bây giờ không có tính chịu đựng cao." Lão Xiễm dối trá.
"Ôi hoá ra là vậy, làm tôi cứ lo."
"Nhưng hôm nay là cuối tuần, bà không dẫn cháu nội đi chơi sao?"
"À không! Nó đang cảm mạo nên phải ở nhà, thêm nữa trời mưa bão thất thường nên tôi cũng e ngại..."
Vốn dĩ lão ta là người có chữ tín và được tôn trọng, lời lão nói ra ai cũng tin tưởng, người hàng xóm kia cũng cười hai cái rồi bỏ đi.
Lão ta đóng cửa, quay vào trong, miệng cười gian.
"Cậu có người hàng xóm tốt đấy, làm tôi thật ngưỡng mộ."
Ngô Ẩn thực sự kiên cường.
"Tôi nói cho ông biết, bạn bè tôi sẽ sớm đến tìm tôi, rồi sau đó ông sẽ ngồi tù, tôi khuyên ông tốt nhất nên dừng lại..."
"Hahahaha" lão ta cười vài tiếng mỉa mai.
"Bạn của cậu? Tôi nói này chàng trai trẻ, cái tên cao to vạm vỡ kia hôm nọ đã kéo vali rời khỏi nhà cậu, con ả bạn gái cậu giờ này chắc đang vui chơi du ngoạn, thằng bạn thân của cậu ngay cả lúc cậu bị bệnh cũng không thèm tới thăm, cậu nghĩ ai sẽ tới tìm cậu lúc này?"
"Ông điều tra đời tư của tôi?"
Lão ta nghe câu hỏi đó, liền ngồi xuống bên cạnh Ngô Ẩn, dùng tay nhéo vào vết thương của cậu ta. Mặc dù đau đớn, nhưng Ngô Ẩn vẫn cắn răng chịu đựng.
"Đợi đến khi đám bạn bè của cậu tới đây, tôi đã mang cậu đi tới một nơi khác."
Ngô Ẩn hoảng loạng.
"Nơi khác? Ông muốn làm gì?"
"Khuya nay toàn bộ hệ thống camera sẽ ngưng hoạt động để tu chỉnh, đến lúc đó, ...."
Ông ta hạ gương mặt xuống, phà hơi thở vào mặt Ngô Ẩn.
"...tới lúc đó, tôi sẽ mang cậu ra khỏi đây...đến ở với tôi.....suốt đời."
Lúc hắn nói xong, cũng là lúc hết ba mươi phút nghỉ trưa, lão Xiễm nhanh chóng bước ra khỏi cửa, khoá lại thật chặt.
Ngô Ẩn nằm bên trong, miệng vẫn bị nhét vải.
Lão ta nói đúng, không ai quan tâm mình, sẽ không ai tới cứu giúp mình. Văn Hán, Tiểu Thanh, Lạc Phong, các người sẽ không còn ai đến tìm tôi, không còn ai,.....
Lạc Phong sau khi ra ngoài vào nửa đêm, đến bây giờ vẫn chưa quay lại khách sạn. Nghiêm Chí Kiên nằm ngủ một giấc đến sau giờ trưa mới tỉnh dậy, phát hiện không nhìn thấy Lạc Phong, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Anh ta lại không có số điện thoại của mình. Nhưng khoan đã, chẳng phải mình đang giữ điện thoại của anh ta sao? Có chuyện gì chắc chắn anh ta sẽ gọi vào số điện thoại của anh ta để liên lạc với mình. Chết tiệt! Mình lại ngủ tới giờ này mới dậy.
Cho rằng có lẽ đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Lạc Phong, Nghiêm Chí Kiên hấp tấp lôi điện thoại của Lạc Phong ra. Đúng là có một cuộc gọi nhỡ...
Người gọi: "Trái đào đáng yêu"
Thời gian gọi: 13h40
Cách đây hai mươi phút?Nghiêm Chí Kiên nhanh chóng gọi lại cho Ngô Ẩn , kết quả, ngoài vùng phủ sóng.
Rút cục hai mươi phút trước xảy ra chuyện gì?
Hết chương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT