Sáu tiếng sau, đồng hồ điểm hai giờ sáng, Lạc Phong và Nghiêm Chí Kiên đặt chân tới Quế Lâm. Đi lòng vòng một chút để kiếm khách sạn, cuối cùng hai họ cũng bước vào được một căn phòng.
Vào bên trong tắm rửa, sau đó thay ra một bộ đồ, Lạc Phong trầm giọng lên tiếng.
"Trong vòng 1 tiếng đồng hồ, cậu có thể điều tra xem cô ta đang ở đâu? "
Nghiêm Chí Kiên kinh ngạc nhìn vào đôi mắt như không còn niềm tin, không còn sức sống của Lạc Phong, một lúc sau mới chậm rãi trả lời.
"Tất cả các khách sạn đều phải giữ kín thông tin của khách hàng, tôi e rằng sẽ không dễ tìm ra khách sạn cô ta đang ở. Nhưng tôi sẽ cố gắng."
Nói xong, Nghiêm Chí Kiên cất bước đi ra khỏi khách sạn lúc gần ba giờ sáng.
Chỉ còn lại một mình Lạc Phong ở trong phòng, hắn hút vài điếu thuốc trầm tư. Những lời nói kia của Ngô Ẩn cứ vang lên trong đầu hắn.
Từ một người không quen biết, bắt đầu đụng mặt nhau, rồi không ưa thích gì nhau, cuối cùng lại bị Ngô Ẩn thu hút.
Bản thân hắn cũng đã từng quen vài cô bạn gái rồi chia tay, bởi đơn giản hắn chưa tìm thấy ai có thể khiến hắn chỉ cần nghĩ đến là cảm thấy phấn chấn như Ngô Ẩn.
Anh ta thực sự rất thú vị. Vẻ bề ngoài trông vừa già vừa trẻ không thể miêu tả, đôi mắt to láu lỉnh mỗi lần trợn lên mắng chửi rất dễ thương, còn cả hàng lông mày đậm như mực vẽ, đôi lúc nhướn nhướn lên kết hợp với mái tóc đinh cắt ngắn và gương mặt tròn tròn, tất cả hoà lại trông thật tức cười mà đáng yêu. Tính tình trẻ con khỏi bàn cãi, lúc thì chửi mình lúc thì quan tâm mình, lúc thì đẩy mình ra lúc thì ôm mình thật chặt, cứ thất thường như phụ nữ ấy. Còn cơ thể của anh ta đẹp tuyệt, mặc dù vẫn không bằng mình, nhưng đối dân văn phòng như anh ta, được như vậy đã là rất đáng khen ngợi. Đặc biệt nhất vẫn là mùi cơ thể. Chết tiệt! Trên cõi đời này có loại mùi cơ thể quyến rũ như vậy sao? Loại người vừa có dáng dấp phong độ đàn ông hơn cả tiêu chuẩn, vừa có nét quyến rũ của phụ nữ như anh ta thì có thể kiếm ở đâu chứ? Ngô Ẩn, tôi muốn ôm anh vào lòng.
Nội tâm dày xéo nhung nhớ Ngô Ẩn điên cuồng, Lạc Phong siết chặt nắm tay kiềm nén bản thân. Thời gian trôi đi, trên sàn đã rơi đầy rất nhiều tàn thuốc.
Ngô Ẩn, tôi sẽ bắt anh nói ra toàn bộ những lý do khiến anh ghét bỏ tôi trong thời gian qua! Tôi bắt anh phải đền bù cho tôi vì những lời nói tổn thương kia.
Tiếng cửa mở cửa vang lên, Nghiêm Chí Kiên vừa bước vào liền mở miệng.
"Khách sạn Quế Tân, cách đây khoảng 3 cây số."
Quan sát bộ dạng của Lạc Phong, lại thêm căn phòng mù mịt khói thuốc lá, Nghiêm Chí Kiên cũng đoán được nội tâm của hắn ta biến động thế nào.
Ban đầu, Nghiêm Chí Kiên nghĩ rằng chí ít chuyến này cũng được xem là đi chơi cùng Lạc Phong, ai ngờ mọi chuyện xảy ra đến lúc này, tâm tình cũng không còn. Ngoài ra cậu ta cũng thực sự muốn biết, chàng trai tên Ngô Ẩn kia thực sự công phu gì lại có thể khiến một người như Lạc Phong biến sắc bất ngờ như vậy. Lúc bắt điện thoại còn nở một nụ cười vui vẻ hiếm thấy, vừa nói xong đôi điều, sắc mặt liền âm u đến tận bây giờ.Lạc Phong cầm lấy tờ giấy địa chỉ mà Nghiêm Chí Kiên để trên bàn, lặng lẽ rời đi không nói một lời.
Tại Bắc Kinh.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Ngô Ẩn sau ót đau nhức, đầu óc choáng váng. Nhưng đó chỉ là cảm giác vừa tỉnh dậy, cảm giác sau đó mới là tê tái. Cậu ta cảm thấy cơ thể đau rát như xát muối, từng cơn từng cơn nhức nhối ập tới không kịp thở. Lúc này nhìn lại, toàn thân đã bị lột sạch sẽ, chỉ mặc mỗi một cái quần lót. Hai tay hai chân bị trói vào bốn góc giường.
Vừa tỉnh lại đã thấy đau đớn, còn bị giam cầm, là ai cũng không khỏi hoảng sợ. Vùng vẫy một lúc mới nhìn thấy bác Xiếm đang ngồi ngay bàn tiếp khách hút thuốc, Ngô Ẩn kêu cứu.
"Bác Xiễm cứu cháu, giúp cháu cởi trói."
Ông ta nhàn nhạt dập tàn thuốc, chậm rãi bước tới chỗ Ngô Ẩn, nụ cười ác hiểm.
"Ôi Ngô Ẩn! Tỉnh dậy rồi sao?"
Ngô Ẩn vẫn chưa hiểu ra chuyện, vẫn còn ra sức vùng vẫy kêu cứu.
"Bác Xiễm, mau giúp cháu, cháu đau quá..."
"Giúp cậu thoát? Cậu có nhầm không? Tôi vất vả lắm mới trói cậu lại được, sao có thể cởi trói cho cậu? Hâhhahaha"
Ngô Ẩn nghe nhưng vẫn không hiểu.
"Bác Xiễm, bác đang nói cái gì vậy? Cháu thực sự rất đau, bác đừng đùa nữa."
Ngô Ẩn vừa dứt lời, lão Xiễm đã vung roi da lên quất vào bụng cậu ta một cú, tiếng roi chạm vào da thịt hoà với tiếng thét của Ngô Ẩn vang lên xé nát màn đêm yên tĩnh.
Ngô Ẩn há hốc mồm ngạt thở vì đau đớn, nước mắt trào ra.
Lão Xiễm lên tiếng ác độc.
"Tôi đùa với cậu sao? Này Ngô Ẩn, từ nay về sau không được có thái độ đó với tôi, phải gọi tôi là ông chủ. Cậu là một con chó do tôi dạy dỗ. Có biết không?"
Ngô Ẩn hoàn toàn không thể hiểu được, lúc này rên từng tiếng tra vấn.
"Tại sao?....sao lại ...đối xử với tôi như vậy?" vừa nói vừa nấc nghẹn.
Lão Xiễm cười ha ha.
"Tôi nói cậu nghe Ngô Ẩn. Cậu quả thực rất tốt. Tốt tới mức vào những ngày đầu cậu dọn về đây tôi đã để ý đến cậu. Nhưng quả thực, hệ thống camera an ninh ở đây quá chặt chẽ, cậu lại đi làm cả ngày, tôi không thể tiếp xúc với cậu gần gũi được. Hơn một năm trôi qua, tôi đã định bỏ cuộc mà tìm đối tượng khác, nhưng không ngờ cậu lại giúp tôi, đột nhiên mời tôi về nhà ở chung với cậu, hâhhaahah..."
Lão ta tới rót một ly rượu, ngồi kế bên giường Ngô Ẩn, dùng ánh mắt dâm dãng biến thái nhìn cậu ta, nói tiếp.
"Ngô Ẩn à, tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây? Tôi là một sadist (người có hành vi và sở thích bạo dâm với người khác), ngay từ đầu tôi đã thèm khát cơ thể của cậu, muốn cậu là masochist (người thích bị bạo dâm, khổ dâm) trung thành của tôi mà không được. Chính tôi là người đã xịt thuốc mê vào cậu lúc cậu ngủ, chính tôi là người đã dùng gậy đánh đập vào cơ thể cậu lúc cậu đang bị say thuốc. Mẹ kiếp! Mấy vết bầm do đích thân tôi tạo ra trên người cậu, cậu lại dám dùng thuốc bôi tan bầm?"
Nói xong, hắn đem ra một cây roi điện và một cây đèn cầy.
Ngô Ẩn hai mắt trợn to kinh hãi, mồ hôi đã thấm ướt toàn thân, lúc này vùng vẫy kinh hoàng.
Lão Xiễm nhàn nhạt trấn an.
"Không cần hoảng sợ như vậy, đây là hai món sẽ dùng vào tối mai. Vì bản chất cậu không phải là người thích được bạo dâm cho nên tạm thời chưa quen đòn roi. Tôi sẽ dần dần dùng từng món để thuần phục cậu. Ban đầu chỉ là da thịt bên ngoài, nhưng sau đó sẽ là...."
Lão Xiễm tiến lại gần gương mặt của Ngô Ẩn.
"....sau đó sẽ là cái lỗ đít của cậu. Tin tôi đi, sẽ đến lúc cậu cầu xin tôi hành hạ tra tấn cậu, van cầu tôi thao lỗ đít cho cậu.....hahahahah..."
Ngô Ẩn lúc này liều mạng mắng chửi.
"Chó má! Ta khinh! Ngươi là tên biến thái, là tên cặn bã."
"Chát" một roi nữa quất vào mặt Ngô Ẩn, rướn máu.
"Tôi đã nói gì? Gọi tôi là ông chủ, hãy thay đổi cách xưng hô đi." Lão Xiễm hung ác.
"Thay đổi cái con mẹ nhà ngươi, thằng già! Ta thách ngươi đụng vào người ta." Ngô Ẩn kiên cường mắng chửi.
Lúc này lão Xiễm cầm cái ly rượu lúc nãy đập bể, lấy mảnh ly sắc bén chém vào má của Ngô Ẩn một đường, nhưng không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, vui cười mà nói.
"Cậu biết tại sao vợ tôi ly dị tôi? Chắc cậu không đoán được. Bọn tôi ly dị là do tôi đã làm với hai thằng con trai của tôi giống hệt như tôi đang làm với cậu lúc này. Haha. Đúng! Tôi là kẻ biến thái. Tôi lấy vợ chỉ để sinh con trai, nuôi nó lớn lên đến tuổi thành niên, tôi sẽ bạo ngược nó, dạy dỗ nó thành nô lệ tình dục của tôi. Ông trời lại rất đối đãi với tôi, để bà ta sinh cho tôi tới hai thằng con trai, tôi bắt bọn nó quan hệ tình dục trước mặt tôi, tôi bắt bọn nó loạn luân với tôi, hâhhaha...."
Ngô Ẩn nghe tới đây, nhìn gương mặt quỷ dữ của lão ta, bao nhiêu hình ảnh tốt đẹp về bác Xiễm bảo vệ hiền lành trong lòng sụp đổ hoàn toàn, bây giờ cậu ta chỉ còn sự sợ hãi ông ta. Thế gian này còn có loại người như vậy?
Lão Xiễm nói tiếp.
"Bây giờ hai thằng con của tôi đã lấy vợ, nhưng lâu lâu vẫn hay đến tìm và cầu xin tôi tra tấn bọn nó, cầu xin được liếm ngón chân cho tôi, muốn tôi thao lỗ đít của bọn nó. Con trai của tôi, tôi còn ra tay được, cậu nghĩ tôi không dám động vào cậu? Ngô Ẩn, tôi cho cậu biết, rồi cậu cũng sẽ giống hai thằng con trai của tôi, sẽ không bao giờ sống được mà thiếu đòn roi và con c*c của tôi."
Ngô Ẩn chỉ nhàn nhạt hai chữ, ánh mắt như ngàn kiếm cùng bay thẳng vào lão ta.
Một trận gào thét rách nát cổ họng vang lên, Ngô Ẩn bị lão ta dùng roi da đánh đập dã man không thương tiếc. Vết roi mới đè lên vết roi cũ, các thớ thịt ngay bụng đều đã rách ra chảy máu. Ngô Ẩn cảm thấy như đang ở dưới địa ngục, tay chân đều bị khống chế không thể nào né tránh, chỉ biết nằm đó nhận đòn.
5 giờ sáng, Ngô Ẩn bất tỉnh.
Hết chương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT