“Có chuyện gì? Vì sao lại dừng?” Úc Dật Thanh kéo ngựa lên trước, nhìn binh mã gác cổng, nhìn Trương Đàm, sau đó lại bị vẻ mặt lạnh đến thấu xương của Trương Tứ Gia làm cho giật mình.

Trương Đàm, có thể nói là kẻ vô tâm vô phế miệng chóa khó mọc ngà voi, thế nhưng trong cốt lõi hắn vẫn là một Trương Tứ Gia, con trai của lão hồ ly tinh Trương Đức, em trai của Trương Duệ, Trương Tĩnh. Cho nên, trong thâm tâm hắn vẫn thừa hưởng đức tính cao cả tốt đẹp di truyền của nhà họ Trương, đó chính là thù dai.

Lúc này, Trương Đàm đã biết lý do vì sao Trương Nhị Gia có thể phủi tay chạy theo Thái Tử tới Đông Gia, thực rõ ràng, Trương Nhị Gia vốn dĩ chẳng hề có ý định bỏ qua cho đám quân đào tẩu nhà mình. Thế nhưng, đem Khâm Sai Đại Nhân Diệp Trầm ném lại đây, là ý gì?

Ý gì?

Còn ý gì nữa?

Mượn tay giết người, mượn tay Trương Đàm xử đẹp Diệp Trầm?

Ngao sò đánh nhau ngư ông đắc lợi, để Diệp Trầm và Trương Tứ Gia va chạm đến mức người ngã ngựa đổ, lúc ấy lão Nhị sẽ nhàn nhã thu thập cả hai bên?

Trên lầu hai trà lâu bên đường, Nghiêm đại quân sư hồi hộp nấp sau mành che, âm thầm cắn răng ném cho Trương Đại Tướng một chữ ‘hay’!

Nghiêm Đại Quân Sư hai ngày qua cũng không nhàn nhã, vừa phải cẩn thận hầu hạ Thái Tử đại tôn, vừa phải đau đầu ứng phó với Diệp Trầm. Thái Tử chuyển hướng về Đông Gia, Trương Tĩnh trước khi đi lại ném một nhiệm vụ cao cả vô cùng cho hắn, đó là vừa hỗ trợ lại vừa ngăn cản Diệp Trầm đào ra Trương Đàm.

“Nếu hắn tìm ra thì làm thế nào?” Nghiêm Gia Niên hỏi.

“Nếu hắn tìm ra...” Trương Đại Tướng âm sâm cười lạnh, phun ra bốn chữ, “Chúc ngươi may mắn.” Rồi phủi mông đi mất.

Nghiêm Gia Niên hiển nhiên không biết biểu đệ Đỗ Tuyên của Trương Tĩnh chính là Trương Tuyết, nên không thể nào hiểu được lắt léo ân oán giữa Đỗ Tuyên và Diệp Trầm. Hắn chỉ đại khái đoán được rằng, anh em Trương gia bởi vì hôn ước hủy bỏ kia mà xé rách mặt với Diệp gia.

Hứ, nếu là hắn, chắc chắn cũng phải tìm cách lột da lóc thịt bổ xương kẻ phụ bạc em gái hắn, cho dù hắn chẳng có em gái. Cho nên, đối với cô em gái hờ Trương Tuyết chưa hề gặp mặt kia, Nghiêm đại quân sư vô cùng xót xa thương tiếc, và để tỏ lòng xót thương của mình, quân sư liền vẽ đường cho Diệp Trầm đụng mặt với Trương Đàm, hoàn toàn đem hàm ý của Trương Đại Tướng vứt ra sau đầu.

Hừ, làm việc phải công tư phân minh, ta lại cứ thích mượn việc công để báo tư thù đấy, làm gì được ta?

Nói đến, người ngoài cuộc như Nghiêm Gia Niên mà còn biết mượn công báo tư thù, thì người trong cuộc như Diệp Trầm lại thế nào không biết mượn công xử riêng?

Hắn biết rõ đến đây sẽ không có lợi, còn có thể đem mình kéo vào vũng nước đục của Thái Tử. Cha hắn vì răn đe hắn, thậm chí đã nói chuyến này đi e rằng khó mà lành lặn trở lại ghế Phủ Doãn. Nhưng hắn chính là muốn đi. Diệp Trầm trực giác nói cho hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như lần này hắn không thể kéo lại lòng Tuyên Nhi, thì đời này kiếp này, hắn và nàng coi như đã định là trời là đất, vĩnh viễn không thể vãn hồi.

Cho nên, lần này hắn đi, cho dù phải đem cả tương lai danh vọng ra đặt cược, hắn cũng phải đi.

Xem như may mắn, ngay khi hắn vừa đến Thao Châu, Trương Tĩnh đã tìm được Thái Tử. Nhưng điều khiến Diệp Trầm bất ngờ là, Thái Tử thay đổi. Hắn không am hiểu Thái Tử như cha hắn, nhưng cảm giác khi gặp qua Thái Tử trước kia so với hiện tại tốt hơn nhiều, hay nói trắng ra rằng, Thái Tử hiện giờ tựa như một thanh kiếm sắc bén bọc trong áo cà sa, có thể giết người lại có thể khiến người ta cảm thấy siêu thoát.

Thái Tử vừa trở về, Diệp Trầm điều tra liền có manh mối. Vụ án lập tức chuyển hướng về tàn dư loạn đảng Tịch Tàng Cốc. Diệp Trầm nghi ngờ đây đều là Thái Tử đứng đằng sau thúc đẩy. Nhưng hắn tìm không được bằng chứng, cho tới sáng nay, người của hắn nhận được một tin tức kinh người: Thái Tử, là được một nhóm người cứu sống từ trên sông. Mà nhóm người đó, lại chính là Trương Đàm.

Đây là một tin tức vô cùng quan trọng. Ngay cả những người cùng đi theo Trương Tĩnh tìm về Thái Tử ngày ấy cũng không thể xác định được có sự góp mặt của Trương Đàm. Diệp Trầm càng vô cùng khó hiểu, nếu thực là Trương Đàm, vậy vì sao Trương Tĩnh không đưa em trai hắn về lập công mà lại giấu nhẹm chuyện này?

Vì thế, Diệp Trầm cho rằng tin tức này là giả, đến tận buổi chiều nơm nớp hồi hộp đứng trên cổng thành chờ người, đến khi tận mắt nhìn thấy Trương Đàm dẫn đầu xe ngựa xuất hiện, mới cảm thấy nửa tin nửa ngờ. Diệp Trầm vô cùng hoài nghi mục đích của kẻ đã thả ra tin tức này, nhưng lúc này hắn đã không có thời gian tự hỏi. Bởi vì người mà hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trong xe ngựa phía dưới kia.

Mà trong thùng xe, người Diệp Đại Phủ Doãn ‘ngày nhớ đêm mong’ đang cởi áo thoát quần, khụ khụ, là cởi áo tháo giày, chân trần giẫm lên thảm lông, đầu gối lên đùi mỹ nhân bên phải (Như Ý), hưởng thụ gió từ mỹ nhân bên trái (Cát Tường) quạt tới, thẳng lưng nằm nghỉ. Xe ngựa lắc lư, lắc lư, dừng lại. Trương Tuyết phun hột nho vào dĩa, lười biếng hỏi mỹ nhân bên trái, “Có chuyện gì?”

Mỹ nhân bên trái (Cát Tường) tận tâm tận tụy đảm nhiệm vai trò một mỹ nhân kiêm quạt gió kiêm radio bát quái, liền vén rèm cửa hỏi antena Úc Hồng Phấn, “Tam gia hỏi có chuyện gì?”

Úc Hồng Phấn nhìn vài tên quan binh đi về phía Trương Đàm, nhàm chán đáp, “Còn có chuyện gì? Làm thủ tục xuất thành thôi mà…”

Trương Tuyết nghe vậy khẽ nhíu mày, quay sang hỏi mỹ nhân bên phải (Như Ý), “Ta nhớ hình như lúc vào thành không có làm thủ tục nha?”

Như Ý hồi tưởng, sau đó đáp, “Lúc đó chúng ta gấp gáp cứu người, dĩ nhiên là phóng xe vào thành, ‘quên’ làm thủ tục.”

Trương Tuyết, “À.” Sau đó tiếp tục ngửa đầu ngáp, hoàn toàn không coi đám người bên ngoài kia ra cái đinh gì.

Lúc này, rèm xe vén lên, Tô Mặc luống cuống bò vào, kéo Trương Tuyết dậy, “Đỗ Tuyên, ngươi cái thằng nhãi thối còn ngủ trưa được?”

“Cái gì cũng từ từ nói xem nào!” Trương Tuyết bị dựng đầu dậy, lỗ tai ong ong anh anh một hồi.

“Bên ngoài kia là người của Kinh Thành Điện Phủ, bọn họ tới bắt người!”

Kinh Thành Điện Phủ?

Trương Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó mới đào ra được mấy gương mặt quen thuộc. À, chẳng phải là mấy anh quân phòng ở Sài Kinh sao?

Trương Tuyết khoát khoát tay, “Không việc gì, đều là người quen cả mà, chúng ta chẳng phải đều thường xuyên bị ‘mời’ lên Điện Phủ uống trà ăn bánh sao? Ngươi còn ngại gì?”

Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi, “Quen cái gì mà quen? Bị bắt lên viết sớ mỗi ngày mà ngươi còn nói uống trà? Bộ trà ở Điện Phủ ngon lắm hay sao?”

Trương Tuyết liếc mắt khinh bỉ, “Dĩ nhiên là ngon rồi! Ngươi không biết đó đều là mồ hôi nước mắt của lão cha nhà chúng ta sao? Đều là tiền thuế cả đấy!”

Tô Mặc ôm trán, “Ngươi có còn liêm sỉ nữa hay không?”

“Liêm sỉ? Đó là cái giề? Có ăn được không?”

“Ngươi...” Tô Mặc còn muốn nói gì đó, đã bị giọng Trương Đàm bên ngoài cắt đứt.

“Bổn thiếu gia muốn xuất thành, bây giờ vẫn chưa đến giới nghiêm, các ngươi lấy cớ gì cản đường gia?” Trương Đàm bày ra vẻ mặt ngả ngớn nói với nhóm binh mã cản trước mặt.

“Trương Tứ Gia, chúng tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, xin mời hợp tác.”

Giọng nghe thực quen, à, đây là Đinh ca ca đội trưởng đội quân phòng đây mà!

Trương Tuyết bắt đầu suy nghĩ không biết có nên ló mặt ra chào hỏi một chút các ‘anh trai nhà bên’ không...

“Trương Đàm, bổn quan phụng mệnh tra án, điều tra được có liên quan đến các ngươi, xin mời theo chúng ta về lấy khẩu cung.”

Trương Tuyết nhìn Tô Mặc. Mỹ nhân hai bên trái phải cũng nghiêng đầu nhìn nhau.

Giọng này, sao nghe quen quen ấy nhể?

“Diệp Đại Nhân, làm việc nên công tư phân minh một chút. Cho dù ngài muốn lấy công báo tư thù, thì cũng nên làm cho có đầu có đuôi một chút. Đừng có âm hồn bất tán quấn quýt lấy anh em nhà chúng ta như vậy, mặt mũi uy cẩu a?”

Bên trong xe, bốn kẻ trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau.

Bên trên lầu, Nghiêm đại quân sư ôm mành tre run rẩy nhịn cười. Quả nhiên là Trương Tứ Gia, mắng người không thèm nhìn mặt mũi cha mẹ người ta.

Câu hỏi trong ngày là: Diệp Trầm làm quái giề ở đây?

Tra án? Bọn ta không giết người cướp của, trộm gà bắt chóa, bắt cóc gian dâm, ngươi tra cái mã cha ngươi a??

Đối với lời lẽ của Trương Đàm, Diệp Trầm chỉ là trầm mặt nói, “Trương Đàm, cẩn thận miệng lưỡi của ngươi. Ta hiện là Khâm Sai nhận mệnh của Hoàng Thượng đến tra án, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút!”

Trương Đàm giật mình trợn mắt, “Nha, thì ra là phụng mệnh Hoàng Thượng nha! Tra án chứ gì? Được, ngươi tra án của ngươi, bọn ta đi đường của bọn ta, tránh qua một bên!”

Diệp Trầm ôm tay đứng giữa đường, hai bên là binh lính Điện Phủ giáp áo gươm đao sẵn sằng chờ lệnh, nghiêm giọng nói, “Án có liên quan đến các ngươi, ta cần các ngươi theo ta về lấy khẩu cung! Binh đâu!”

Trương Đàm tức quá hóa cười, ánh mắt lóe lóe liếc qua binh lính Điện Phủ chung quanh, hoàn toàn không thấy một bóng lính Thao Châu. Cho nên là nói, trận này nhị ca thật muốn để mặc cho ta và họ Diệp sáp lá cà?

Trương Tứ Gia liếm khóe môi, ánh mặt trời chói rọi xuống bọc lên một tầng sáng nhạt, bễ nghễ tựa như một con đại bàng đang trành mồi ngon. Trương Đàm nheo mắt, nhẩm tính khả năng tranh thủ lúc hỗn loạn mà đập vỡ mặt Diệp Trầm.

Hầy, Trương Tứ Gia cơ bản không hề nghĩ chạy, mà chỉ nghĩ làm sao có thể đập vỡ bộ mặt tự cho là thanh cao có học thức kia.

Chạy? Tại sao phải chạy?

Trương Đàm vô cùng khẳng định, chỉ cần hắn còn đứng trên đất Thao Châu, cho dù là giết người phóng hỏa, thì nhị ca cũng sẽ có cách làm cho hắn trắng án. Cho nên, đối với một Khâm Sai Đại Nhân chân ướt chân ráo như Diệp Trầm mà nói, Trương Tứ Gia căn bản không cần nghĩ đến chuyện bỏ chạy.

Vì vậy, không thể trách một người xấu xa, mà phải trách kẻ đã bồi dưỡng ra bản chất xấu xa đó của hắn, trong trường hợp này, xin mời các bạn nhỏ đáng yêu cứ việc ném cà chua dép nhựa tới chỗ Trương Thừa Tướng, cái tội dạy con không hiền.

(Trương lão cha: Σ( ° △ °|||) Éc?! Ta nằm không cũng trúng đạn?!)

“Bạo lực? Hửm?” Trương Đàm nghiêng đầu cười nhạt. Phía sau, Úc Dật Thanh không nói hai lời đã muốn rút kiếm. Mạc Uẩn, khụ, chúng ta tạm thời lướt qua bản mặt cá chết của hắn.

“Tứ đệ, được rồi, không cần nóng giận.” Giọng Trương Tuyết ôn hòa cất lên.

Trương Đàm bất mãn chạy về, “Ca, huynh ra làm gì?”

Diệp Trầm ngay từ lúc Trương Tuyết cất tiếng đã không nhịn được muốn chạy tới đem người bắt lấy, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa xe, cao ngạo lạnh lùng nhìn xuống, cơ thể hắn lập tức như bị ghim lại tại chỗ.

Dân chúng tụ tập cũng vì sự xuất hiện của thiếu niên như hoa như mộng mà ngơ ngẩn không thôi. Người đứng lại vây xem càng lúc càng đông, chẳng hề có khái niệm e dè vị Khâm Sai đại thần cũng như quan binh vây đầy trước cổng thành.

Nghiêm Gia Niên đứng trên lầu cao nhìn quanh bốn phía, trong đám người đã có kẻ bắt đầu lót dép bắt ghế ngồi hóng, mấy người bán hàng rong đang vừa đi vừa rao lạt rao dẻ, cảm giác đang xem hát này là thế quái nào?

Trương Tuyết mỉm cười hướng các ‘anh trai nhà bên’ Điện Phủ chào hỏi, “Đinh ca, Hổ ca, Báo ca, mọi người đều khỏe cả chứ?”

Các vị Điện Phủ ‘ca ca’ lập tức méo mặt, chỉ có thể giả vờ gật gù, thầm mắng nhờ phước anh em nhà các ngươi mà hai tháng này Sài Kinh có thể nói là mưa thuận gió hòa!

Chào hỏi xong, Trương Tuyết mới thu lại nụ cười, hướng Diệp Trầm chắp tay hỏi, “Khâm Sai đại nhân đích thân đến đây, hẳn là trọng án, xin hỏi, chúng ta có thể biết án này xử cái gì?”

Nếu bỏ qua việc Trương Tuyết vẫn còn đứng trên xe ngựa, thì có thể nói, màn chào hỏi ra mắt này đối với Khâm Sai đại nhân quả thực là có lễ độ. Nhưng mà, mọi người ở đây mắt đều sáng rõ như gương, chỉ là đều đồng lòng bỏ qua sự thật này. Nói nhiều làm gì, đến cả Khâm Sai đại nhân người ta còn không lên tiếng, chúng ta cứ vô tư làm bối cảnh đi thôi!

Diệp Trầm đối với Trương Tuyết lúc này có thể nói là nhất nhất nghe theo, cũng chẳng dám đem uy danh một Khâm Sai đại thần ra chèn ép, thực sự ngoan ngoãn đáp, “Một trọng án mưu sát!

Dân chúng bốn phía cùng nhau ‘Ồ’ lên thật kinh ngạc. (⊙o⊙)

Trương Tuyết nhìn quanh đám người đang xem diễn, tự nhiên nổi ý trêu đùa, đem giọng điệu học từ phim cổ trang dài tập lúc năm giờ chiều ra chất vấn:

“Người bị mưu sát là ai?”

“Đương triều Thái Tử!” dừng một chút, bổ sung, “Các người có biết!”

Nhắc tới người này, Trương Tuyết liền thấy ngứa nanh, sau đó thực khẳng khái khoát tay, “Ta không biết người này!”

“Ồ!!!” dân chúng lại lần nữa hát đệm. (⊙o⊙)

Rầm!

Nghiêm Gia Niên từ trên ghế té xuống đất. Đây, đây là đang diễn cái tuồng gì?

⊙﹏⊙

Thực hiển nhiên, Diệp Trầm cũng không ngờ Trương Tuyết sẽ đáp như vậy. Trong một lúc, Khâm Sai đại nhân đầu óc pause lại.

Trương Đàm khoái trá nhìn Diệp Trầm bị một câu của đại tỷ đánh cho dại ra, tiếp lời, “Nếu Khâm Sai đại nhân đã không còn gì để hỏi, chúng ta xin đi trước!”

Diệp Trầm lập tức nói, “Các ngươi không thể đi!”

“Vì sao không thể?” Trương Đàm xụ mặt.

Diệp Trầm không đáp lời Trương Đàm, mà chỉ chăm chú nhìn Trương Tuyết, lại hỏi, “Hai tháng trước, có phải các người đã cứu được một người trên sông?”

Lần này Trương Tuyết gật đầu, “Đúng là có chuyện này.”

“Cho nên nói, Thái Tử thật là do các người cứu?”

Trương Tuyết tủm tỉm cười, “Đại Nhân hẳn có lầm lẫn. Người được chúng tôi cứu, không phải Thái Tử.”

Vậy là thế nào? Bắt lầm người rồi? Khâm Sai đại nhân cũng lầm ư? (⊙o⊙)

Ây, biết làm sao được, Khâm Sai đại nhân cũng không phải ba đầu sáu tay, làm sao nhìn ra được ruồi đực với ruồi cái chớ! ╭(╯^╰)╮

Hầy! Là Thái Tử, không phải ruồi, coi chừng cái mạng của mình đấy!

Ầy da, núi cao Hoàng Đế xa, nếu Thái Tử đến đây, chẳng phải chúng ta đều đã biết sao? Σ( ° △ °|||)

Nói cũng đúng nha... (̃⊙.o ⊙.◎)

Đối với tiếng ồn ào xầm xì chung quanh, Diệp Trầm cũng phải trầm mặc. Nhìn Trương Tuyết không giống như đang nói dối, chẳng lẽ lầm thật rồi?

Nghĩ vậy, Diệp Trầm bèn hỏi, “Vậy người các ngươi đã cứu là ai?” ánh mắt mang theo hoài nghi đánh giá Úc Dật Thanh, Mạc Uẩn, còn có Bùi Lãnh.

Đã nói đến vậy mà còn hỏi tới, Diệp Trầm, chả trách ngươi bị Tô Mẫn quay như chong chóng. Hừ, coi như lòng tốt của ta đem uy cẩu đi, xui xẻo này là tự ngươi rước lấy, chớ trách ta chơi xấu!

Nghĩ vậy, Trương Tuyết xụ mặt, “Là một kẻ vô danh tiểu tốt, vong ân bội nghĩa! Chúng ta đã cứu hắn, tốt bụng thu hắn về làm nô bọc, nhưng hai ngày trước hắn lại bỏ trốn mất rồi!”

Nghiêm Gia Niên vừa mới leo lên ghế, lại bị câu nói này ném xuống sàn. Ai u, ông nhỏ của tôi ơi, ông có biết mình đang nói gì không vậy? TT~TT

Trương Đàm còn thực sự xuất ra khế ước bán thân lồng khung cẩn thận với bàn tay đỏ như máu ịn trên đó, hùng hồn nói, “Khế ước còn đây, người lại chạy mất, đến cả tiền thuốc men, quần áo cũng không để lại! Đại Nhân, nếu ngài vẫn muốn truy án, ta nghĩ ngài nên phái binh mã cấp tốc truy bắt hắn về, sau đó ba mặt một lời chất vấn!”

Hay lắm, bây giờ còn muốn phái binh mã truy người nữa cơ đấy!

Diệp Trầm cảm thấy việc này cần điều tra lại rõ ràng, thế nhưng không ngốc đến nỗi để người chạy mất, liền trấn định nói, “Trước mắt vụ án còn cần thêm manh mối, dù tin tức đúng hay sai, các người vẫn phải theo bổn quan trở về điều tra!”

Trương Tuyết lần này bật cười, “Đại Nhân nói thật lạ.”

Diệp Trầm trong lòng hứng thú, hắn còn chưa biết Trương Tuyết cũng có thể miệng lưỡi nhiều như vậy, “Vì sao nói lạ?”

“Thứ nhất, xin hỏi Đại Nhân ngài có bằng chứng gì kết luận chúng tôi có liên quan đến trọng án?”

“Có tin tức nói rằng người mà các người đã cứu hai tháng trước đây chính là Thái Tử!”

“Xin hỏi, tin tức từ đâu tới?”

“Này...”

“Xin hỏi, là chính miệng Thái Tử nói vậy?”

“Chuyện này...”

“Xin hỏi, có thể để Thái Tử cùng chúng ta đối chất?”

“Hiện tại, Thái Tử không ở...”

Cuối cùng, Trương Tuyết cười tủm tỉm, ánh mắt lại lạnh như băng, “Đại Nhân, ngài không bằng không chứng, không thể đối chất, cũng không có nguồn tin rõ ràng. Cho dù ngài có là Khâm Sai Đại Thần, cũng không thể tùy tiện bắt người. Hiện tại, xin mời tránh đường!”

Dứt lời, Trương Tuyết phất tay áo trở vào trong xe, ra lệnh cho Cát Tường, “Chúng ta hồi Kinh, lập tức!”

“Dạ!”

Nghiêm Gia Niên còn đang trợn tròn mắt kinh ngạc, thì đã thấy một màn kinh hãi không kém diễn ra. Chỉ thấy xe ngựa đổi mã phu, hơn nữa còn là một cô gái tuổi chừng mười lăm. Hắn liền nhận ra nha đầu này, chính là một trong hai nha hoàn thân tín bên cạnh Đỗ Tuyên. Mặc dù hắn không thường vào Kinh, nhưng chí ít cũng đã gặp mặt Đỗ Tuyên vài lần, cũng có chút quen thuộc với hai con nhóc kia. Nha đầu mập này hẳn là Cát Tường, nhưng ngoài tài ăn uống ra, Nghiêm Gia Niên không nhớ con bé còn biết đánh xe.

Cát Tường xăn tay áo, một chân đạp lên bục, chân đứng trên sàn xe, váy vén cao để lộ ra bắp đùi trắng nõn ngon lành. Úc Dật Thanh vừa trợn trừng mắt muốn mắng người, đã thấy bạn nhỏ Cát Tường vung roi da, miệng hú lên, “Đại Phân, dô! Đại Tiểu, dô ta! Đại Hỗn, dô hây! Đại Đản, dô dô! XUẤT PHÁT!!!”

“HÍ Í Í Í Í!!!!”

(̃⊙.o ⊙.◎)

Bốn vị ‘mã đại ca’ lập tức hí vang đáp lời, vó ngựa vung lên, vỗ vang cồm cộp, khiến người dân kinh hãi dạt sang nhường đường. Ngay sau đó, ngựa hăng tiết gà lao thẳng về phía cổng thành, hoàn toàn không hề đem Khâm Sai Đại Nhân và các vị Điện Phủ ca ca để vào trong mắt. Trương Đàm, Úc Dật Thanh, Mạc Uẩn lập tức phóng ngựa ép sát.

Diệp Trầm nhìn xe ngựa hùng hổ lao tới mà không dám tin. Hắn biết anh em nhà họ Trương nổi tiếng ngang ngược, nhưng hắn hiện tại dù sao cũng là mệnh quan triều đình, lẽ nào bọn họ cũng không để vào mắt?

Sự thật là, Diệp Đại Nhân, ngài sai lầm rồi, nếu bọn họ thực để ý đến mệnh quan triều đình như ngài, vậy thì Sài Kinh, nơi đường lớn ngõ nhỏ đều có quan gia xuất hiện, mười mấy năm qua hẳn đã yên bình lắm lắm!

“Đại Nhân, cẩn thận!” binh Điện Phủ vội vàng kéo Diệp Trầm tránh khỏi cổng thành.

Xe ngựa đi ngang qua, rèm cửa bị gió tốc lên. Trong khoảnh khắc, Diệp Trầm nhìn thấy Trương Tuyết. Rõ ràng là chỉ mấy bước chân, trong chớp mắt lại cách xa muôn trùng. Trong tiếng ồn ào quát tháo của binh lính, cùng với tiếng vó ngựa giẫm qua mặt đường, Diệp Trầm lại có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình, chậm rãi, yếu ớt, đến mức chết lặng.

Nàng, lại chưa một lần liếc mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play