Hồng Hi Quán đã hai hôm không mở cửa, bốn bề im lìm không chút sinh khí. Trong sân, Trương Tuyết bồn chồn rảo bước qua lại. Người đi đã hai ngày, nhưng một chút tin tức cũng không có. Cho dù là tiểu tặc thì cũng phải có thông cáo, huống hồ là Thái Tử, là Thái Tử đương triều lận đó! Có cần phải kín dữ vậy không?
“Tam ca!”
“Tứ đệ! Sao rồi?”
Trương Đàm cùng Viễn Tu tiến tới, kéo Trương Tuyết ngồi xuống bàn đá. Viễn Tu nhận lấy cốc trà từ tay Như Ý, uống như trâu chết khát.
Trương Đàm giữ tay Trương Tuyết, nói, “Đã tra được, Thái Tử đã đến Đông Gia thị sát.”
“Đông Gia? Vì sao không lập tức về kinh?” Trương Tuyết cau mày.
“Đệ cũng không rõ, nhưng theo đệ nghĩ, là muốn hoàn thành nhiệm vụ khảo quân trước khi hồi triều…” Trương Đàm gãi cằm đoán.
“Nhiệm vụ gì? Không phải nói hắn mất trí nhớ sao?” Trương Tuyết nheo mắt, nhìn sang Bùi Lãnh.
Bùi Lãnh rùng mình, nghiêm túc phủi bỏ trách nhiệm, “Ta chỉ chữa độc chữa thương, còn trí nhớ là của hắn, hắn nói còn là còn, nói mất là mất, không liên quan tới ta!”
Trương Đàm ngồi một bên, nhịn không được ném cho Bùi Lãnh một ánh mắt tán thưởng, trong khi hai bạn nha hoàn chỉ biết im lặng ngửa đầu nhìn trời, tiếc thay cho một thế hệ trẻ tốt đẹp đã bị nhiễm bẩn, còn đâu cậu bé ngày nào bộc trực nói dối cũng đỏ mặt? Hỏng, hỏng mất rồi…
Nhưng mà, Bùi Lãnh nói cũng có lý, thương tật trên thân còn khám ra được, trí nhớ tâm tính lại không nhìn thấy được, nếu hắn nói hỏng thì có trời mới biết có thật là hỏng hay không…
Nói vậy là, chúng ta đều bị gạt rồi?
Nói vậy là, cả một đám giang hồ lừa gạt, à nhầm, một đống giang hồ cao thủ, ấy thế mà lại thua một kẻ chưa biết mùi đời bao giờ a?
Viễn Tu, Thập Nương, lão Phúc, Hùm Thúc đều mỗi người một vẻ mặt khó nhìn. Trương Đàm càng là giận tái mặt, càng nghĩ càng không rõ, ngay từ lúc đầu cứu hắn đã bị lừa, hay là sau đó mới bị tính kế?
Úc Dật Thanh tựa vào thân cây, giọng nhừa nhựa, “Ta đã nói mà, một gã có Vô Công như thế, tất nhiên không phải vật trong ao, các người thật ngây thơ…”
Cát Tường bĩu môi phiết mắt, “Sớm không nói muộn không nói, giờ mới nói thì có ích lợi gì, tam gia nhà ta vẫn bị hắn phi lễ rồi đấy thôi!”
Quả nhiên, bạn nhỏ Cát Tường nhà chúng ta không hổ danh là khẩu đại bác không đạn, cứ thế mà bắn bùm bùm giết người không đền mạng. Chẳng những bắn cho Úc Phấn Hồng câm miệng, còn bắn cho một đống người ngồi nơi đây tâm trí tơi bời.
Ầy, còn không phải chuyện ‘phi lễ’ kia sao?
Phi lễ, thế nào là phi lễ?
Nam tử phong lưu đa tình, thích trêu hoa ghẹo bướm, thế gian này nhiều vô số kể. Cô nương gia xinh đẹp yểu điệu, bị quân gia trêu một câu cũng là ‘phi lễ’, ghẹo một cái cũng là hai chữ, ‘phi lễ’. Thế nhưng, nam tử, trêu nam tử, lại cũng dùng hai chữ ‘phi lễ’ ấy sao?
Nam nhân với nhau, kề vai sát cánh, ra chiến trường thì gọi là đồng bạn chiến đấu, vào thanh lâu thì là hồ bằng cẩu hữu. Vậy thì, ‘lễ’ ở đâu mà ‘phi’?
Lại nói, thời buổi ngày nay, nam phong thịnh hành, thanh lâu cũng có tiểu quan, hậu trạch cũng có nam thiếp, nhưng ở đời, có mấy kẻ nam nhân nguyện vì một nam nhân mà chấp nhận tước bỏ cơ hội lập nghiệp cho riêng mình, nguyện nhập tịch cùng một nam nhân khác?
Vì thế, một đống người đang ngồi ở đây, ánh mắt xoay chuyển, vẻ mặt muôn màu nhìn chằm chằm Trương Tuyết một hồi, bèn lắc đầu thở dài.
Trương Tuyết đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, tự dưng cảm thấy sống lưng lành lạnh, bị mấy ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm một hồi, lập tức hỏi, “Các người làm sao vậy?”
Úc Dật Thanh lại nhanh mồm nhanh miệng, vỗ vỗ vai Trương Tuyết, nói, “Đỗ Tuyên, ngươi cứ yên tâm, mặc dù ngươi cùng chẳng tốt lành gì, nhưng mà chúng ta coi như cũng có giao tình, sau này Thái Tử nếu có trở mặt ném ngươi vào lãnh cung, Úc Kiếm Sơn Trang vĩnh viễn chào đón ngươi…”
Trương Tuyết ngây người năm giây, đầu óc luân phiên chuyển, lập tức trừng mắt nghiến răng, “Này, nói nhảm gì đó?”
Úc Phấn Hồng vẫn tiếp tục vô tư bày tỏ tấm lòng nghĩa hiệp sắt son, “Đừng ngại, tuy nói nam phong thịnh hành, nhưng hoàng gia vẫn là chưa từng nghe nói có Thái Tử Phi là đàn ông, Đỗ Tuyên ngươi coi như là nam nhân đầu tiên trong lịch sử đi lên ngôi vị cao quý đó đi…” nói tới đây đã không nhịn được run rẩy khóe miệng, ánh mắt gian tà nhìn ngắm Trương Tuyết từ trên xuống dưới một hồi, ẩn nhẫn nói, “ …lần đầu tiên nhất định rất đau, ta nghe nhị ca nói sẽ có đổ máu… ngươi… vẫn là nhanh một chút… thủ sẵn dược… phụt há há há…”
Bùi Lãnh lẳng lặng di chuyển sang một bên, cùng với Như Ý, Cát Tường, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Úc Hồng Phấn đang ôm bụng cười sặc sụa.
Trương Tuyết tao nhã giơ tay ấn vào cọng gân xanh vừa bụp ra trên thái dương, tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh, không cần thiết phải chấp nhặt với họ Úc thiếu dây. Nhưng lý trí nhẫn được, tình cảm cũng không nhẫn được trước tiếng cười như cẩu cười của Hồng Phấn.
Không muốn nhịn nữa, và cũng không cần nhịn nữa.
“Pưng!” và đây là tiếng sợi dây lý trí nhỏ bé không đáng kể của đại tỷ bứt đôi trong tiếng cười cẩu tiếu của bạn nhỏ Úc Hồng Phấn.
“Đè xuống.” giọng đại tỷ lạnh lùng vang lên, Úc Hồng Phấn còn chưa kịp lau nước mắt, đã bị Hùm Thúc cùng Trương Đàm nắm cổ đè xuống sạp gỗ.
“Ái ái, các người làm cái gì??” Úc Hồng Phấn ra sức vùng vẫy, mùi nguy hiểm sặc sụa trong không khí.
Trương Đàm vừa đè chặt Úc Hồng Phấn, vừa chắt lưỡi tiếc hận, “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Úc thiếu, này chỉ trách ngươi cái miệng hại cái thân…”
Trương Tuyết hai tay cầm kéo làm vườn của Hùm Thúc, nhìn Úc Hồng Phấn bị đè chặt trên sạp, nở nụ cười cực kì đáng khinh, nói, “Lột quần hắn!”
Bạn nhỏ Tô Mặc việc nhân nghĩa không nhường ai, lập tức bò lên sạp, cười sằng sặc, “Để gia, để cho gia!!”
Mạc Uẩn đứng một bên cười đến là xuân về hoa nở, “Chậc chậc, nhìn xem kích thước đó kìa, chà, màu sắc nhá… ầy ầy, thực là đáng để nghiên cứu một phen…”
Úc Hồng Phấn nhìn lưỡi kéo đóng mở xoành xoạch, dưới ánh mặt trời sáng loáng sắc bén vô cùng, quả không hổ là cái kéo cắt cây như cắt bùn của Hùm Thúc, mồ hôi lạnh đổ ào ào, cảm giác xấu hổ nhục nhã nên có hoàn toàn bị kinh sợ khủng hoảng đè lấp, bất chấp hình tượng gào khóc – ing, “Không, không, không, không!!!! Thả ra, thả ra, mau thả ta raaaaaaaaaaa!!!!!!”
Quái hòa thượng chắp tay lầm rầm tụng kinh sám hối cho họ Úc, ầy da, thật sự là lòng từ bi hỉ xả vô vạn trượng, cao tăng, quả nhiên là cao tăng nha!
Thập Nương lôi kéo hai bạn nha hoàn đứng đằng xa xa, bịt kín mắt hai bạn nhỏ, miệng thì nói “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.” Chân vẫn đứng một chỗ không đi.
Bạn nhỏ Cát Tường mắt bị che kín ra sức chớp a chớp, miệng nhỏ chu lên, “Thập Nương tỷ, muội muốn xem mà!”
“Ầy, đã nói là phi lễ chớ nhìn mà. Muốn xem, đợi khi nào động phòng hoa chúc tha hồ mà xem!”
“Thật sao? Động phòng hoa chúc là có thể xem sao?” bạn nhỏ Cát Tường thật sự có tinh thần học hỏi rất cao độ.
Thập Nương đang mở to mắt mà xem đến cao hứng, ra sức gật đầu, “Ừ, động phòng hoa chúc là có thể.”
Thì ra là thế, động phòng hoa chúc là có thể xem Tam Gia bọn họ cởi quần vật lộn, bạn nhỏ Cát Tường với tinh thần ham học hỏi đã đạt đến cảnh giới quá kinh khủng, đem chuyện này ghim vào trong bụng. Cho nên, bất kể chú rể trong tương lai không xa kia là ai, chúng ta hãy cùng nhau thắp cho hắn một ngọn nến thôi nào các bạn nhỏ!
Vẫn là bạn nhỏ Như Ý tốt nhất, mặt đỏ tai hồng bưng mặt bưng mắt chạy mất rồi.
Lão Phúc ngửa đầu một góc 45 độ nhìn trời cảm thán trong tiếng thét gào như giết heo, “Tuổi trẻ, đúng là tuổi trẻ có khác…”
Vì thế, giữa trưa nắng chói chang chang, có mấy gã anh hùng giang hồ thói quen thích ghé qua nóc nhà xem kịch vui mỗi ngày của Hồng Hi Quán, đều run rẩy bỏ chạy khi thấy một màn quá mức kinh tủng kia, cảm thấy ‘lão nhị’ của mình đau nhức đến độ khinh công cũng không dùng nổi.
Một nốt nhạc đệm trôi qua như thế. Sau bữa cơm trưa, Trương Tứ Gia bỗng dưng vỗ trán nhảy dựng lên, “Không đúng!”
Trương Tuyết vừa ngậm tăm xỉa răng vừa nhíu mày, “Cái gì không được? Đệ không được?”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm ‘lão nhị’ của Trương Đàm, ánh mắt lăm le cứ như chóa nhìn xương.
Trương Tứ Gia bị tức đến đỏ bừng mặt, vẻ mặt nguy hiểm lườm mọi người, “Là đệ nói nhị ca!”
Trương Tuyết sửng sốt, “Cái gì? Nhị ca không được?”
Trương Tứ Gia choáng váng, mọi người xây xẩm, thầm nghĩ, cho dù đàn ông cả thế giới này không được, thì nhị ca của chúng ta vẫn cứ sừng sững như núi. Nghĩ thì nghĩ thế, Trương Tứ Gia cũng không dám thực sự nói ra miệng, mà cố gắng chậm rãi giải thích, “Ý đệ nói là, theo lý thường thì nhị ca đã bắt chúng ta lại từ sớm, tam ca, đây là không hợp lý!”
Trương Tuyết lập tức phun tăm xỉa răng, đúng vậy, thực khả nghi, “Thái Tử đi Đông Gia duyệt binh, tức là Đại Tướng nhà chúng ta cũng phải tháp tùng theo. Nói vậy là, hiện tại Đại Tướng không có ở Thao Châu!!”
Trương Đàm tiếp lời, “Chúng ta phải tranh thủ lúc này, rời khỏi Thao Châu ngay lập tức!”
Như Ý khẩn trương kéo Cát Tường, “Nhanh, mau thu dọn hành lý, chuẩn bị xe ngựa!”
Cát Tường vội vã, “Ai da, không kịp mua bánh bao dự trữ rồi, làm sao, làm sao đây??”
Úc Dật Thanh cũng cuống quýt, “Nhưng các người định đi đâu?”
Tô Mặc trái lại, vui mừng đến nhảy nhót, “Dĩ nhiên là hồi kinh rồi! Ta sắp được về nhà!!”
Vì thế, cảnh gà bay chó sủa lại một lần nữa khuấy động trời trưa yên tĩnh.
Mãi cho đến khi ngồi yên vị trên xe ngựa, Trương Tuyết vẫn không rõ lắm vì sao khi đến chỉ có một chiếc xe ngựa bốn người, khi về lại thành hai xe tám người, thực sự là khó hiểu.
Tô Mặc, Bùi Lãnh theo về không nói, thế nhưng Úc Hồng Phấn cùng Mạc Uẩn lại là thế quái nào?
“Nha đầu mập, bánh bao với điểm tâm của ngươi đây!” Úc Hồng Phấn nhảy từ ngoài cừa sổ ném vào một túi bánh bao còn nóng hầm hập, giọng nói thực đói đòn.
“Tam gia, dùng trà đi, đây là trà giải nhiệt của Mạc quán chủ cho chúng ta, uống mát!” Như Ý ân cần rót trà.
Đại tỷ Trương Tuyết nhìn trên bàn có điểm tâm nóng hổi của Cát Tường, trà giải nhiệt thơm mát của Như Ý, không nói không rằng vén hai bên rèm cửa, nhìn nhìn.
Nếu ánh mắt có thể bắn ra đạn chì, Trương Tuyết xin thề rằng mình sẽ không ngần ngại đục vài lỗ trên bản mặt đẹp trai diêm dúa thiếu đánh của họ Úc, và bản mặt người chết sống dậy của họ Mạc.
Cảm giác này, cảm giác nhà có con gái lớn, thiệt là, con mẹ nó khó chịu!
Trương Tuyết vừa ăn bánh uống trà, vừa hưởng thụ chăm sóc của hai vị tiểu mỹ nhân trong nhà, vừa híp mắt nghĩ cách đánh dê. Hừm, Úc Dật Thanh ngoài bệnh diêm dúa động kinh thì không có gì đáng ngại, muốn xử lý hắn sẽ không quá khó khăn. Nhưng gã quái y họ Mạc này thì lại khác, cấu tạo não lẫn cấu tạo gene đều rõ ràng là hàng nặng ký…
Hừm…
Bên trong, đại tỷ đang quay cuồng với vô số kế hoạch đuổi dê.
Bên ngoài, ba bạn trẻ Trương Đàm, Bùi Lãnh, Tô Mặc bỗng dưng thấy gió hôm nay sao mà lạnh quá chừng chừng.
Đang lúc này, Trương Đàm nhìn cổng thành Thao Châu chỉ còn cách mười mấy thước, xuất hiện một nhóm binh mã. Trương Tứ Gia nheo mắt mèo, chắc chắn rằng đám binh mã kia không phải lính gác thành, cũng không phải quân đội Thao Châu. Binh phục kia, đối với tiểu ma vương gây chuyện mà lớn lên ở Sài Kinh như Trương Tứ Gia mà nói, quả thực quen còn hơn quần áo của chính mình. Kia, chính là binh phục của Kinh Thành Điện Phủ, là đám người chuyên phụ trách trị an cũng như tuần án Sài Kinh.
Trương Tứ Gia kéo chậm tốc độ, ánh mắt đảo lên tường thành dần biến thành lạnh lẽo. Cảnh này vô cùng giống với mấy tháng trước, khi Trương Tĩnh, Trương Đàm đưa Trương Tuyết rời Sài Kinh, cũng có một người đứng trên thành cao nhìn theo như vậy.
Người này, một lần nữa, lại là Phủ Doãn Sài Kinh, Diệp Trầm.