Sáng hôm sau Ariana nhận được một xấp giấy do trạng sư của Paul chuyển đến, bảo cho nàng hay là ông Paul Liebman có ý định ly dị nàng. Nàng được cho hay là bốn tuần lễ sau khi sinh con, nàng phải dọn ra khỏi nhà đang ở. Trong thời gian này nàng vẫn được trợ cấp. Còn sau khi nàng rời khỏi nhà đang ở, sẽ được cấp tổng cộng năm nghìn đô la, bằng chi phiếu. Sau đó không được trợ cấp gì nữa vì đứa bé không phải là con của ông Liebman, và cuộc hôn nhân giữa họ là giả dối vì bị nàng lừa đảo. Kèm theo hồ sơ là thư xác nhận của cha chồng về sự trợ cấp trên, và thư trách cứ của mẹ chồng về sự phản phúc của Ariana: đã dám tự nhận là Do Thái, lại còn có thai với một tên Quốc Xã.
Bà Ruth còn cấm Ariana bước chân đến gần người nhà họ ở Đại lộ Số Năm, cấm nàng đến gần bất cứ ai trong gia đình họ. Nếu bà ta còn thấy Ariana bén mảng đến với Debbie hay Julia bà sẽ gọi cảnh sát.
Ariana đọc hết các giấy tờ, nàng bỗng mong muốn được gặp Paul một lần chót. Nhưng anh ta tránh biệt và không bao giờ nghe điện thoại của nàng. Muốn nói gì với anh đều nhờ trạng sư thông báo.
Đến hăm bốn tháng Mười Hai năm đó khoảng gần khuya Ariana chuyển bụng, và một mình tìm cách đến được bệnh viện bằng xe tắc xi. Sớm hơn dự đoán của bác sĩ một tháng.
Vừa sợ hãi, kinh hoảng, và đầy đau đớn vì những sự kiện xảy ra, nàng luôn luôn mê sảng, kêu thét lên, gọi tên Manfred, cuối cùng bệnh viện phải cho nàng uống thuốc giảm đau. Mãi cho đến mười giờ đêm Giáng sinh, người ta mới dùng kỹ thuật Caesarean đỡ đẻ cho nàng được an toàn.
Thằng bé đỏ hỏn chẳng giống Manfred hay ai cả. Người y tá cầm tay Ariana hỏi nàng muốn đặt tên gì cho con. Nàng đáp trong cơn mệt mỏi:
-- Tôi cũng chẳng biết nữa ! - Nàng quá mệt. Thằng bé thì nhỏ quá, nàng không biết nó có sống nổi không. Tuy nhiên trong đớn đau tận cùng như vậy, nàng vẫn cảm thấy một niềm vui ấm êm kỳ lạ nào đó. Người y tá nói:
-- Hôm nay lễ Giáng sinh, bà đặt tên em bé là Noel đi !