-- Ariana, sáng nay con có khoẻ không? - Bà Ruth thấy nàng xanh xao nên mới hỏi vậy, trong lúc cả nhà đang ăn sáng. Đêm qua, sau khi Paul ra khỏi phòng, Ariana đã trằn trọc mấy tiếng đồng hồ không ngủ được. Nàng đã tưởng là sau khi anh ta về nhà ít lâu, vui chơi, có bạn mới, thì sẽ không chú ý gì đến nàng nữa, và nàng sẽ đỡ phải bứt rứt. Nhưng trái lại, anh ta quá tử tế và săn đón nàng nên nàng băn khoăn quá. Nàng nhìn bà Ruth với đôi mắt rất buồn, khiến bà phải hỏi lại:
-- Trời đất, có chuyện gì vậy Ariana?
-- Không ạ, chắc con chỉ mệt chút thôi. Con nghĩ ngơi một chút là khoẻ ạ.
Ăn sáng xong, Ariana trở về phòng thì mửa liên hồi. Lúc bà Ruth vào phòng nàng thấy nàng đã xanh lét. Bà ta kéo ghế ngồi bên và bảo:
-- Dì thấy là con phải đến bác sĩ Kaplan ngay...
-- Không, con sẽ khỏi ngay, không sao đâu...
Bà Ruth nhìn nàng có vẻ không vừa lòng, bảo:
-- Nào, Ariana, phải nghe dì...
-- Con không sao đâu dì ạ. Con không muốn đi bác sĩ...
-- Sao mà giống Debbie với Julia thế ! Hay là thằng Paul nó nói gì con?
-- Không, không dì ơi...
-- Dì nghi quá, thằng đó nó dễ sợ, nó áp chế con phải không?
Nàng hay nghe hai chữ "áp chế" này bà Ruth nói nhiều lần. Nhưng lần này nàng hiểu bà Ruth nói gì. Nàng đáp:
-- Không ! Con coi Paul như em con. Và con nhớ thằng em trai của con... Con sẽ không làm điều gì khiến cho dì buồn lòng đâu...
-- Dì cũng muốn nói với con chuyện đó, Ariana. Dì không buồn lòng chuyện đó đâu !
Ariana sửng sốt hỏi:
-- Dì không buồn lòng à?
-- Ờ. - Bà Ruth mỉm cười. - Dì và chồng dì hôm nọ có nói chuyện với nhau. Vợ chồng dì cũng biết là thằng đó nó muốn trả đũa con Joanie. Nhưng, Ariana ạ, nó là thằng tốt bụng. Dì không có ý thúc đẩy con gì cả. Duy có điều nếu vấn đề đặt ra, thì dì muốn con hiểu rằng...
Bà nhìn Ariana cách trìu mến và tiếp:
-- Dì muốn con hiểu rằng là cả nhà thương con lắm...
-- Ồ, dì Ruth ! - Ariana quàng tay ôm lấy bà ta, rồi nói - Con thương yêu dì biết bao !
-- Bây giờ con là người trong nhà rồi. Con có quyền tự do làm điều gì con cảm thấy muốn làm. Điều gì con thấy đúng hợp cho con thì làm. Con đừng để ai áp chế con cả. Thằng đó nó bướng bỉnh lắm !
Ariana cười:
-- Không đến nỗi thế đâu dì ạ ! - Ariana cũng cảm thấy là chưa phải lúc nàng có thể chấp nhận Paul. Nàng không để cho điều đó xảy ra. Bà Ruth bảo:
-- Dì cũng có nghĩ là thằng đó nó theo đuổi con, rồi con khổ sở cảm thấy có lỗi với gia đình dì này nọ...
-- Anh ấy cũng có nói, nhưng con không để ý lắm...
-- Con có quyền làm theo trái tim của con nếu con muốn.
Bà mỉm cười. Ariana bước xuống giường và cười hỏi:
-- Các bà mẹ có hay chọn vợ cho con trai không dì?
-- Dì không biết. Dì chưa làm như thế. Nhưng dì thấy là chưa có đứa nào xứng làm dâu nhà này Ariana ạ. Phần con thì rất đặc biệt, đáng yêu đấy !
-- Cám ơn dì. - Ariana mở tủ định lấy một chiếc áo hồng ra mặc, và một đôi dép mới ra mang. Nàng thấy khoẻ, định quay lại nói với bà Ruth là điên gì mà đi bác sĩ nữa. Thì bỗng nhiên nàng cảm thấy choáng váng chóng mặt và quỵ dần xuống sàn nhà. Bà Ruth nhảy ra khỏi ghế kêu lên:
-- Ariana ! - Bà vừa kịp đưa tay đỡ nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT