Một tuần sau Paul đem chiếc Cadillac màu xanh lá cây của anh ta về và chở Ariana đi một vòng đầu tiên. Rồi phải chở Julia, Debbie, rồi mẹ anh, và sau cùng lại Ariana. Nàng thích lắm, nói:
-- Ô, Paul, xe dễ thương quá !
-- Vậy hả? Hoàn toàn là của tôi đấy ! Ba tôi nói là ông cho tôi mượn cho đến khi nào tôi vào làm việc... Nhưng tôi hiểu ông ấy quá. Coi như ông ấy cho đứt tôi rồi đấy !
Anh ta nhìn chiếc xe một cách tự hào, làm Ariana mỉm cười. Trong tuần, anh cũng đã thuyết phục bà Ruth thuê một ngôi nhà nghỉ mát ở Long Island trong một tháng, đủ rộng cho cả gia đình.
Paul vừa lái xe chở Ariana đi vòng Central Park vừa cho nàng biết là sau kỳ nghỉ hè anh phải ở riêng. Hai mươi hai tuổi là không thể sống với mẹ nữa, Ariana nói:
-- Nếu anh ra ở riêng chắc mọi người trong nhà buồn lắm. Nhất là mẹ anh và hai cô em gái anh.
Paul bỗng dừng xe, nhìn Ariana hỏi:
-- Còn cô, Ariana, cô cũng buồn nữa chứ?
-- Dĩ nhiên !
-- Ariana, nếu tôi rời gia đình tôi, thì có hồi nào cô sẽ đến ở với tôi một thời gian không?
-- Dĩ nhiên có chứ !
-- Không, tôi không nói là ở chơi như bạn bè !
-- Paul, nghĩa là sao?
-- Ý tôi nói là tôi quan tâm đến cô ! Tôi để ý đến cô ghê lắm, ngay từ lúc mới gặp kìa !
Ariana nghĩ ngay tới bữa ăn sáng đầu tiên khi anh hỏi về Berlin làm nàng khóc, rồi anh ta lau nước mắt cho nàng. Nàng cũng thấy lúc ấy có một sức mạnh lôi cuốn nàng, nhưng nàng đã chống lại...
Anh ta ngồi dựa ra ghế sau tay lái và nói một hơi dài:
-- Tôi biết là cô nghĩ ngợi. Cô cho rằng tôi chưa hiểu gì cô lắm, rằng cách đây hai tuần tôi còn đang là một người đã hứa hôn với cô gái khác. Cô cho rằng tôi chưa chi đã vội vàng...
Ariana nói:
-- Không hẳn như thế đâu !
-- Nghĩa là cũng có một phần?
Nàng gật đầu:
-- Là ở chỗ anh chưa hiểu gì tôi lắm !
-- Hiểu chứ sao chưa ! Tôi hiểu cô là người vui vẻ, biết yêu thương, cô không cay đắng mặc dù qua nhiều mất mát đau đớn. Tôi chả cần quan tâm chuyện cô là người Đức tôi là người Mỹ, bởi vì cả hai chúng ta cùng gốc Do Thái cả mà...
Ariana thoáng buồn vô hạn. Đối với gia đình Liebman đều quan trọng là gốc Do Thái. Chuyện gần như đương nhiên. Và đó là lý do nàng được yêu thương trong gia đình này.
Ông Sam và bà Ruth thù ghét người Đức nào không phải Do Thái. Họ cho rằng tất cả những người Đức nào không có gốc Do Thái thì đều là bọn Quốc Xã. Ariana là một tên Quốc Xã nếu không phải là Do Thái. Bây giờ Paul xác nhận lại điều đó một lần nữa đấy. Nàng thất vọng nhìn ra chỗ khác để Paul khỏi thấy nét buồn lo ở mắt nàng. Rồi nàng nói:
-- Đừng Paul ạ... Thôi...
-- Sao thế? Nôn nóng quá phải không?
Đối với nàng như vậy luôn luôn là quá vội. Nàng còn vấn đề Paul chưa hiểu, tức là nàng đã có chồng rồi. Nếu Manfred còn sống, họ sẽ có con đầu lòng năm nay. Nàng chưa muốn nghĩ đến người đàn ông nào khác. Nàng bảo Paul:
-- Paul ạ, tôi còn có những chuyện trong quá khứ... Chưa chuẩn bị sẵn... thành thử để cho anh nghĩ về tôi khác đi là không hay...
-- Thế cô có thích tôi không, ngay với tư cách là bạn.
-- Thích lắm chứ !
-- Thế thì tốt quá. Để một thời gian nhé ! Cô tin tôi đi. Tôi chỉ mong có thế ! - Và Paul bỗng chồm qua hôn lên môi Ariana. Nàng muốn chống cự, nhưng không thể ngăn Paul được. Nàng muốn đứt hơi khi anh thả nàng ra.
-- Ariana, nếu phải chờ thì tôi sẽ chờ. Trong khi đó tôi bằng lòng là bạn của cô cũng được. - Anh ta lại hôn lên má nàng. Ariana thấy phải nói thêm một điều cho rõ, nàng vịn vai anh ta và nói:
-- Paul, thực tình tôi thấy anh như một người anh thôi...
Paul cắt ngang:
-- Không !
-- Anh không hiểu... Tôi... không thể làm vợ ai cả...
Bỗng Paul thấy như có điều gì kỳ lạ, anh quay lại hỏi nàng:
-- Ariana.... thế bọn Nazi có làm hại gì cô không?
-- Không, Paul, không phải như anh nghĩ. Họ không làm hại gì tôi như anh nghĩ.
Nhưng đêm đó nàng biết là anh ta không tin nàng khi anh ta nghe nàng kêu thét mấy lần trong giấc ngủ. Đã nhiều đêm anh ta nghe nàng kêu ghê rợn như thế. Đêm đó anh se sẽ đi vào phòng và thấy nàng đang ngồi trên giường khóc nức nở, tay cầm một cuốn sách bìa da.
Anh gọi khẽ:
-- Ariana! - Và anh đến ngồi bên giường, quàng tay qua vai nàng cho đến khi nàng thôi khóc.
Trong mơ nàng thấy Manfred nằm chết bên ngoài Sở Mật Vụ Quốc Xã... Nhưng nàng không thể nói điều đó cho Paul rõ...
Paul cầm cuốn sách bìa da lên xem thì thấy tên Shakespeare, anh ngạc nhiên:
-- Shakespeare? Hèn gì mà cô khóc. Shakespeare cũng từng làm tôi khóc như vậy !
Nàng lắc đầu:
-- Không phải thế ! - Nàng lấy lại cuốn sách và nói - Cuốn này tôi cứu được khỏi tay bọn Nazi Quốc Xã... Đây là tài sản duy nhất tôi còn được.
Nàng mở ra đến chỗ giấu hai chiếc nhẫn. Paul nhìn thấy, lấy làm kinh ngạc. Ariana nói:
-- Đây là nhẫn của mẹ tôi và cha tôi cho. Tôi chỉ còn có thế.
Paul thấy hai chiếc nhẫn nạm kim cương quý giá nhưng anh thấy nàng buồn quá nên không dám hỏi gì thêm. Anh bảo:
-- Ariana, đừng khóc nữa. Lạy Chúa hai chiếc nhẫn này, cô đem đi được lọt qua mắt bọn Nazi à? - Nàng gật đầu. Paul nói tiếp:
-- Đấy là vô giá đấy Ariana ạ !
-- Thế sao? Hình như trước đây một chiếc là của bà ngoại tôi. Rồi mẹ tôi đeo. - Nàng cầm chiếc nhẫn kim cương lên và nói: - Còn chiếc này là của bà cố tôi đấy !
-- Thật kỳ lạ là lúc cô đi tàu không bị ai lấy.
-- Tôi không để cho ai lấy được đâu. Tất cả cuộc đời tôi chỉ còn có bấy nhiêu. Họ giết tôi mới lấy được !
-- Ariana, không có gì đáng để cho ta chết mà giữ nó đâu ! - Ariana gật đầu. Trước đây Manfred cũng nói với nàng như thế. Không có gì đáng cho ta chết để giữ nó cả.
Paul hôn nàng và bảo:
-- Thôi cô ngủ đi !
Anh ta ra khỏi phòng, Ariana nghĩ ngợi và thấy tuy Paul còn trẻ nhưng anh suy nghĩ rất người lớn. Nàng nghĩ mãi về điều anh ta nói, giống như điều Manfred đã nói...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT