Dạ Phi là một cái tên chỉ tồn tại trên internet, là thiên tài trăm năm khó gặp trong ngành truyện tranh.
Bộ truyện thiếu niên "Kiếm khách" dài kỳ của anh đã được vẽ 7 bảy năm, độ nổi tiếng cực cao, đứng đầu mọi bảng xếp hạng.
Mọi người đều biết đến cái tên Tô Linh Nhiên, nhưng ở trước mặt Dạ Phi, cô gái kia vẫn thua kém không ít.
Kiều Hân Hân cùng Tranh Tử, một người không bao giờ quên ba cái tên họa sĩ hàng đầu, một người là biên tập viên mưu cầu danh lợi trong ngành truyện tranh, bọn họ đương nhiên biết một nhân vật như Dạ Phi, cũng đã xem qua tin tức về anh.
Nhưng tính cách của anh rất cổ quái, chưa bao giờ tham gia bất kỳ loại hoạt đông thương nghiệp nào, cho dù là ở lễ trao giải cũng đều do trợ lý của anh điều khiển.
Bỗng nhiên gặp được một vị đại thần đứng đầu ngành trong hiện thực như vậy, tựa như đang nằm mơ.
Tranh Tử bắt đầu lâm bệnh mê trai: "Tôi vẫn luôn biết đại thần Dạ Phi không chỉ tài hoa hơn người, dáng dấp cũng rất tuấn tú, không ngờ người thật còn đẹp trai hơn cả trong ảnh!"
"Đúng là đẹp trai thật."
Khách quan mà nói, Dạ Phi quả thực đúng là con cưng của trời. Cho anh năng lực sinh tồn xuất sắc như vậy, vẻ ngoài cũng rất có thể ăn thay cơm, tuy sở trường của Kiều Hân Hân là truyện tranh thiếu nữ, nhưng bình thường cô cũng theo đuổi truyện thiếu niên nhiệt huyết.
"Sao anh ấy lại ở nơi này nhỉ? Hay là vì... Ánh Sáng Xanh?" Liên tưởng đến khả năng này, Tranh Tử lập tức giống như một quả bóng cao su xẹp hơi, cô cúi đầu ủ rũ nói: "Không phải Ánh Sáng Xanh mời cả đại thần Dạ Phi đến để trợ uy đấy chứ? Nếu đúng là thế thì cái đuôi của bọn họ sẽ vểnh lên tận trời còn gì!"
Kiều Hân Hân cũng có chút tò mò về hành động của Dạ Phi, nhưng sao các cô có thể đuổi theo để hỏi? Hơn nữa, chỉ cần liếc một vị thần lớn như Dạ Phi từ xa là đủ rồi.
Anh tựa như Tô Linh Nhiên, họ chỉ có thể nhìn mà thèm.
"Tôi đi về trước nhé."
"A, được rồi, cẩn thận trên đường về một chút! Tối nay nhớ liên lạc điện thoại với tôi nhé, hì hì."
"Ừm, tạm biệt."
"Tạm biệt ~~."
Tranh Tử vẫn đứng ở cửa nhìn Kiều Hân Hân rời đi, cô ấy chính là họa sĩ mà mình cần dẫn dắt, cũng xem như vị họa sĩ đầu tiên mà cô tiếp xúc ở vị trí biên tập viên nhỉ? A a a, rất kích động kích động kích động, Tranh Tử đang đứng ở cửa tòa nhà cao tầng không nhịn được mà giậm chân.
Rất nhiều người qua lại ở đây, sau khi cô phát bệnh xong liền sửa sang lại quần áo, xoay người đi vào trong tòa nhà cao tầng.
Vì tương lai của trang web, cô phải càng cố gắng mới được! Phải khai quật thêm họa sĩ, biên tập viên có tiềm lực, tựa như Bá Nhạc(*) vậy, điều này rất quan trọng với họa sĩ!
Kiều Hân Hân ngồi tàu điện ngầm để về nhà, khi đi ngang qua quán bar, cô còn nhìn vào bên trong, sinh ý khá vắng vẻ giữa ban ngày.
Về cơ bản, Lý Mục cũng không dính nhà vào ban ngày, kỳ thực ở chỗ này rất thoải mái, tuy phòng có chút cũ nhưng lại có rất nhiều bóng cây râm mát, có cảm giác như thiên đường.
Huống hồ đường phố sạch sẽ, thông suốt bốn phía, rất thuận tiện cho việc ra ngoài. Hơn nữa, vì là nhà đơn nên không phải gặp quá nhiều hàng xóm.
Khi vẽ tranh ở trong nhà, có cảm giác cả con phố nhỏ đều yên ắng.
Thật sự là một chỗ ở tốt.
Sau khi trở về, Kiều Hân Hân bắt đầu sắp xếp bản vẽ của mình, cô đáp ứng ăn tối cùng Tranh Tử chủ yếu vẫn là vì truyện tranh.
Trang web sắp mở, cô phải nắm chặt thời gian để xác định đề tài cùng biên tập viên.
Nên mặc gì vào buổi tối nhỉ?
Không thể mặc lại bộ đồ đen trên người... Cảm giác quá nghiêm túc. Kiều Hân Hân lật tung toàn bộ tủ quần áo, cũng không tìm được quần áo thích hợp. Cô đột nhiên nhớ mình chưa từng mua thêm bộ đồ nào trong mùa hè này, xem ra sau khi lấy được tiền lương từ TV Thái Dương trong hai ngày nữa, cô phải mua thêm vào bộ cho mình. Cô cảm thấy về sau sẽ có chỗ dùng.
Cuối cùng, cô lấy ra một bộ áo đầm màu trắng kiểu dáng cũ có thể mặc được.
Cô dùng bút đỏ vẽ một ngôi sao năm cánh trên lịch để nhắc nhở chính mình ra ngoài mua sắm vào ngày mùng 2 tháng 8, mua toàn bộ đồ có thể sử dụng về.
Mặc dù bây giờ cô vẫn không thích ra ngoài nhưng đã không còn sợ hãi như lúc trước. Dường như sau khi trở về từ đảo Đầu Lâu, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều khi đối mặt với đám đông.
Dù sao cô cũng đã trải qua rất nhiều chuyện ở đảo Đầu Lâu, vậy cũng coi như là có thu hoạch.
Sắp tới buổi trưa, Kiều Hân Hân gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Lý Mục, nói mình định tự làm cơm để anh không cần mang thức ăn về.
Lý Mục nhanh chóng trả lời cô.
[Tôi đã xong việc ở quán bar, đang đóng gói thức ăn mất rồi.]
Kiều Hân Hân cầm di động, do dự trong chốc lát, cô đáp: "Vậy được rồi."
Cô ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi ra, kênh giải trí đang chiếu sự kiện tương đối nóng bỏng gần đây nhất, Kiều Hân Hân nghe được ba chữ "Lâm Ngọc Dương" kia.
Thì ra, anh ta đã chính thức xuất đạo vào một tuần trước.
Anh ta vốn đang phát triển ở Hàn Quốc, đã có lượng fan hâm mộ ổn định ở trong nước, sau khi trở về còn tốt hơn nhiều so với những người mới chẳng mấy nổi tiếng.
Công ty nhanh chóng thiết kế một ca khúc cho anh ta, giọng hát đặc biệt cùng vũ đạo tuyệt vời của anh đã hấp dẫn không ít fan hâm mộ.
Nghe nói anh ta đã nhận được hai bộ phim nổi danh trong nước, hợp tác cùng rất nhiều đạo diễn và minh tinh lớn.
Thảo nào công ty quản lý không muốn anh ta có tai tiếng gì với bất kỳ người nào, có thể thấy công ty đã bỏ vốn bỏ liếng để nâng đỡ anh ta.
Chuyện qua chưa lâu, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia trong ti vi, Kiều Hân Hân đã không còn cảm giác giống như lúc trước.
Trước kia, khi xem MV anh ta quay tại Hàn Quốc, trong lòng cô sẽ rung động.
Có một loại cảm xúc nhạt nhòa cào lên trái tim cô, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Có lẽ loại cảm giác này chính là nhớ nhung.
Nhưng hiện tại, cô tựa như đang nhìn người xa lạ.
Dưới ánh đèn chiếu, anh ta càng thêm lóa mắt ở trong ti vi, so với người thiếu niên trong trí nhớ của cô thì như hai người khác biệt.
Ngay khi ca khúc mới của anh ta được phát hành liền chiếm vị trí đầu trên bảng bài hát mới, mùa hè này, tên tuổi của anh ta nhất định sẽ được lan truyền lớn như dự định.
Nhưng lần trở về nước để phát triển này vẫn bị rất nhiều tạp chí giải trí chú ý, trước đó đã từng có phóng viên chụp ảnh anh ta bí mật ra khỏi tòa nhà nào đó, có người suy đoán, có phải người anh ta đi tìm có quan hệ rất đặc biệt với anh ta không?
Kiều Hân Hân không thể không ngồi thẳng người, bởi vì cô phát hiện đó chính là nơi ở trước kia của cô.
Lâm Ngọc Dương... Đã từng qua đó sao?
Chương trình giải trí vẫn còn tiếp tục, một tuần lễ này rất náo nhiệt, vô số người lắc lư quanh tòa nhà kia. Căn cứ vào tin tức mà đám chó săn lấy được, Lâm Ngọc Dương đang hẹn hò với một cô gái trẻ.
Tin tức được thả ra chưa tới 20 phút, công ty đại diện của Lâm Ngọc Dương nhanh chóng bác bỏ tin đồn -- Bọn họ tiết lộ thân phận của cô gái mà Lâm Ngọc Dương đang hẹn hò kia, hóa ra lại là chị gái ruột của Lâm Ngọc Dương!
Trước mắt còn chưa có phóng viên nào chụp được ảnh của Lâm Tử Thần, Kiều Hân Hân cũng không biết Lâm Tử Thần chính là chị của Lâm Ngọc Dương, cô chỉ cảm thấy có chút khó tin.
Không ngờ cô lại ở cùng một tòa nhà với chị của Lâm Ngọc Dương.
Nhưng việc này có quan hệ gì với cô đâu?
Kiều Hân Hân trực tiếp đổi kênh, cô cũng lười xem tin tức ở phía sau.
Lý Mục trở về cùng cặp lồng, anh vừa vào cửa liền nói: "Hân Hân, hai ngày trước tôi đã cho một cô gái không lớn hơn cô là baothuê phòng này rồi."
"Hả?" Kiều Hân Hân hơi sửng sốt.
"Tôi định dời tới quán bar ở bên kia, nhưng tôi thấy lo khi để cô ở đây một mình nên liền tìm thêm một vị khách trọ cho cô. A, hình như cô biết người kia thì phải, cô ấy tên là Lâm Tử Thần."
(*) Bá Nhạc (伯乐): Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài. Ý trong câu này là Tranh Tử cần tìm thêm biên tập viên càng tài giỏi, rất quan trọng với họa sĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT