Thủy triều từ từ rút xuống, cảm giác bị nước biển nhấn chìm cũng dần nhẹ đi, tôi chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, tay đặt trên bờ cát cũng không biết phải làm sao, mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt trong suốt lấp lánh, vừa bị sặc đầy một bụng nước biển, tôi vừa không ngừng ho khan cố gắng đứng lên.
Sau đó càng ho càng nóng, lục phủ ngũ tạng của tôi như bị lộn ra hết. Một lúc sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp của Hạ Ngang: “ Triều Ca, lần này anh đến đây cũng không phải chỉ để gặp em.” Thủy triều lại dâng lên, từng chút từng chút tiến dần tới mũi chân tôi.
“ Hạ Ngang…” Ta di hạt cát trên đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Ngang, anh đang lau khuôn mặt đầy nước biển, nhiều giọt nước vẫn đọng lại trên trán, mí mắt, mũi, cũng có nhiều giọt còn đọng trên mái tóc ngắn ẩm ướt của anh, dưới ánh trăng những sợi tóc đó dường như đang tỏa sáng.
“ Em…” Tôi vừa mở miệng, không ngờ Hạ Ngang lại chặn lại.
“ Triều Ca, em hãy nghe anh nói.” Hạ ngang yên lặng nhìn tôi, ánh mắt hiếm khi kiên định. “ Em và Cẩn Du đã chia tay, chúng ta thử ở bên nhau xem.”
“ Em…”
“ Lời anh nói có thể làm cho em cảm thấy đột ngột, nhưng anh thực sự nghiêm túc, anh đã suy nghĩ rất lâu mới tới nơi này.” Dừng lại một chút rồi Hạ Ngang lại nói tiếp: “ Lần này trở lại Pháp đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều, trước kia là anh đối với em có cảm tình, hơn nữa còn mối quan hệ với Cẩn Du, nên anh cũng lảng tránh vấn đề này, bây giờ anh đã có thể bày tỏ tình cảm của mình, anh hy vọng em sẽ chú ý đến anh nhiều hơn.”
Khi nói chuyện, Hạ Ngang im lặng nhìn tôi, tôi nhìn thấy sự mong đợi trong mắt anh, sau đó anh vén mái tóc ẩm ướt của tôi ra sau: “ Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nếu vì lo lắng cho mối quan hệ giữa anh và Cẩn Du mà từ chối anh, chúng ta có thể trở lại Pháp, anh cũng sẽ thu xếp thích hợp cho mẹ em.”
Tôi nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “ Em sẽ suy nghĩ.”
Sau đó cả tôi và Hạ Ngang đều trầm lặng hơn rất nhiều, có thể Hạ Ngang cũng cảm thấy như tôi, khi nói chuyện đều cố tìm một chủ đề, cuối cùng là cả tôi và anh cùng quay lại nói.
“ Hạ Ngang…”
“ Triều Ca.”
“ Em nói trước đi.” Hạ Ngang nhìn tôi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, quần áo của tôi và anh đều đã ướt sũng rồi ngẩng đầu cười: “ Trở về nhanh thôi, không thì chúng ta sẽ bị cảm mất.”
Trở về ngôi nhà cũ, bà ngoại đã đi ngủ, cậu ở phòng khách chờ chúng tôi trở về, thấy tôi và Hạ Ngang đều ướt sũng trở về, cậu ho khan vài tiếng: “ Ra biển à, nhanh lên lầu thay quần áo đi.”
Tôi đáp “vâng” sau đó quay sang hỏi cậu: “ Trong nhà có quần áo cho Hạ Ngang tắm rửa không ạ?” Khi nói tôi thấy thật khó mà có quần áo, trong nhà chỉ có một người đàn ông, cậu lại thuộc tạng người nhỏ gầy, khác hẳn với Hạ Ngang, chắc chắn Hạ Ngang không mặc vừa quần áo của cậu.
Suy nghĩ một chút cậu đáp: “ Cậu sang nhà bên mượn một bộ.”
Cậu sang nhà bên có thanh niên, mượn một bộ quần áo thể thao màu xanh, tắm rửa xong, Hạ Ngang thay quần áo, tôi ôm trán không nhịn được cười ra tiếng.
Hạ Ngang liếc mắt nhìn tôi một cái, cực kỳ bình tĩnh hỏi: “ Sao còn chưa ngủ?”
Tôi choáng váng: “ Qua xem anh ở có quen không, lát nữa mới đi ngủ.”
Khi tôi đang định xoay người chuẩn bị rời đi, Hạ Ngang mở miệng nói: “ Nếu chưa ngủ, qua đây ngồi với anh.”
Theo thói quen tôi vuốt vuốt tóc, sau đó ngồi xuống cạnh Hạ Ngang. Hạ Ngang quay sang nhìn tôi, ánh mắt có chút thất thần rồi rời đi.
“ Triều Ca, nếu lời nói của anh hôm nay làm em thấy không tự nhiên, vậy cứ quên đi.”
Tôi: “ Chỉ là em cảm thấy hơi bất ngờ.”
“ Thế à?” Hạ Ngang cười, chính anh cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ được rằng có một ngày anh sẽ thích tôi, không ngờ được rằng có một ngày anh sẽ nói với tôi như vậy.
“ Triều Ca, em đi ngủ đi.”
Tôi: “ Ngủ ngon.”
“ Ngủ ngon.”
Nằm trên giường, không ngủ được, tôi đứng dậy vào mạng, đến Thanh Đảo, tôi không xem tivi, không nghe điện thoại, không vào mạng, tôi cắt đứt tất cả mọi thứ liên quan đến minh tinh Tần Triều Ca.
Nhưng tối nay, tôi đã có thể bình tĩnh gõ tên mình vào trong thanh tìm kiếm.
Sau đó, kết quả thật ngoài ý muốn của tôi, rất ít tin tiêu cực, mặt khác tôi xem trang web, trên fanpage fan để lại rất nhiều tin nhắn động viên.
Nhìn tin nhắn, tôi dụi dụi mắt, ngực như bị đè nặng.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hạ Ngang đã thức dậy sớm hơn tôi, đang ở dưới trò chuyện với cậu, caaju nấu cháo, tôi ngồi xuống ăn cháo, qua một lúc, điện thoại của Hạ Ngang đổ chuông.
Tôi hơi nghiêng đầu, Hạ Ngang nhìn màn hình hiển thị, trầm mặc một lúc mới nghe máy.
Tôi quay đầu ăn cháo, sau Hạ Ngang lại đưa điện thoại cho tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, Hạ Ngang liếc mắt nhìn tôi nói: “ Là Cẩn Du.”
Tôi đưa tay cầm điện thoại, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
“ Ở Thanh Đảo à?” Giọng nói truyền qua điện thoại, tôi không nghe rõ vui giận trong giọng anh.
“ Ừm” Tôi trả lời.
Qua một lúc, Cẩn Du lại hỏi tiếp: “ Gần đây có khỏe không?”
“ Rất tốt.” Tôi đáp.
Cẩn Du: “ Anh tới tìm em.”
Tôi: “ Đừng, anh đừng tới đây, có lẽ vài ngày nữa em sẽ trở lại.”
“ Thật không?”
“ Đúng vậy.” Tôi thoải mái cười hai tiếng.
…
Cúp điện thoại, tôi đưa trả lại cho Hạ Ngang, sau đó thu lại nét mặt, nhìn Hạ Ngang im lặng, tôi đề nghị: “ Chúng ta đi dạo phố mua cái gì đó đi.”
Hạ Ngang gật đầu đồng ý.
Không thể để Hạ Ngang cứ mặc bộ đồ này được, ăn cơm trưa xong, tôi chải lại tóc, rồi cùng Hạ Ngang đi dạo phố.
Dọc trên đường đi, Hạ Ngang cực kỳ tự nhiên đứng cạnh tôi, chờ tôi mua đồ, rồi ra quầy trả tiền, sau đó chủ động xách giúp tôi, không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng hỏi tôi có mệt không.
Cảm giác này, thật giống một đôi tình nhân đi dạo phố.
Ngồi ở thềm đá quảng trường nghỉ ngơi, ở đây rất nhiều chim bồ câu, xa xa có mấy chú chim trắng muốt đang bay.
Khẽ nâng cằm lên, tôi híp mắt ngẩn người nhìn về phía xa.
Sau đó nghe thấy giọng Hạ Ngang nói bên cạnh.
“ Cẩn Du sắp đến.”
Tôi quay sang: “ Thế à, anh thật là hiểu anh ấy.”
Hạ Ngang nhìn về phía xa, sau đó quay đầu sang nhìn tôi: “ Triều Ca, lời nói ngày hôm qua, em đã nghĩ chưa?”
“ Chưa nghĩ…” Tôi gật gật cười nói đùa: “ Hạ Ngang, làm sao baay giờ, em là một người rất tham lam, nhận sự chăm sóc của anh nhưng lại không muốn từ bỏ một mối tình cảm.”
Hạ Ngang lặng im nhìn tôi, sau đó mỉm cười, không chút để ý nói: “ Nếu mọi người không ngại, thật ra cũng không phải việc gì lớn.”
Không trở về nhà ăn cơm trưa, mà quyết định ăn ở vùng phụ cận, nổi tiếng về ẩm thực. Hạ Ngang lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ chỉ đường, nhưng lên xe không bao lâu, có thể do tối hôm qua ngủ không đủ giấc nên rất nhanh sau đó tôi đã buồn ngủ.
Lúc mơ mơ màng màng bị Hạ Ngang đánh thức, tôi quay sang hỏi: “ Đến rồi à?”
Hạ Ngang gật đầu, giọng nói hiếm khi chuyển nhẹ nhàng: “ Nếu mệt, lên lầu lại ngủ.”
Tôi cười hì hì: “ Tối qua có chuyện cần suy nghĩ, làm em mất ngủ nghiêm trọng.”
Hạ Ngang thoải mái nở nụ cười: “ Anh hẳn là đầu sỏ làm em mất ngủ?”
Tôi thở dài, bật cười đáp: “ Chuyện của chúng ta rõ ràng không liên quan đến Cẩn Du, nhưng sự tồn tại của anh ấy làm em thấy mọi chuyện không phải chỉ như vậy.”
Hạ Ngang gõ gõ tay lái, không biết đang nghĩ gì. Anh cũng có đôi tay rất đẹp, ngay phía trên ngón cái tay trái có một vết sẹo nông, ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ xe, chiếu trên hàng lông mi Hạ Ngang, lóe lên từng vụn sáng nhỏ.
“ Là anh thiếu kiên nhẫn.” Dừng lại, Hạ Ngang nhìn về phía tôi, sau đó lấy tay xoa xoa khóe miệng tôi, mặt nhăn nhó: “ Cái gì trên mặt đây, nước miếng sao?”
Tôi nhanh chóng đưa tay sờ lên, sau đó mặt đỏ bừng, quay đầu trừng Hạ Ngang, hiếm khi anh đùa dai với tôi, sau đó nghiêng đầu cởi dây an toàn cho tôi: “Xuống xe đi.”
Xuống xe, Hạ Ngang xách đồ đi phía trước, ta ra phòng ngoài xem bà ngoại ngủ trưa đã dậy chưa. Trên ghế dài không có ai, tôi đẩy cửa từ bên trong ra phòng khách tìm bà ngoại, còn chưa đi vào, trong phòng truyền đến giọng nói làm tôi ngạc nhiên.
Hạ Ngang nói Cẩn Du sắp đến, nhưng tôi không ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
Trong phòng khách, ngày hôm qua là Hạ Ngang đọc báo cho bà, hôm nay người đọc báo lại đổi thành Cẩn Du.
Cẩn Du đọc báo, bên cạnh còn có tiếng bà ngoại cằn nhằn: “ Chậm một chút chậm một chút, cậu đọc nhanh như vậy làm gì hả.”
Tôi kinh ngạc, “ kẹt~” một tiếng, tiếng cánh cửa mở ra, cùng với đó là Hạ Ngang đang xách đồ từ bên ngoài bước vào.
Ngẩng đầu đầu tiên là Cẩn Du, vì biết trước Hạ Ngang ở đây nên anh cũng không ngạc nhiên, cười một tiếng, sau đó anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt trong trẻo.
“ Sao lại không đọc nữa…” Bà ngoại nghễnh ngãng, cũng không biết chúng tôi đã về, nhắm mắt lại, rầu rĩ nói.
Cẩn Du lại cầm tờ báo, nhìn dáng vẻ của anh, là đọc không ra.
Tôi đi đến bênh cạnh bà ngoại, gọi: “ Bà ngoại.”
Bà ngoại mở mắt nhìn tôi, sau lại nhìn Hạ Ngang: “ Bạch Liên, Lê Minh các con đã về a?”
Mặt Cẩn Du tái đi, sau đó anh ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên, anh quay đầu lại nói với bà ngoại: “ Bà ngoại, cháu là bạn học của Bạch Liên, đến đây chơi vài ngày, cháu có thể ở lại đây được không?”
Tiếng “ Bà ngoại…” của Cẩn Du làm tôi rất lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT