Khi tôi đưa Hạ Ngang vào trong nhà, bà ngoại đang ngồi trên sô pha nghe radio. Thấy tôi trở về, bà ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Hạ Ngang bên cạnh tôi, mở miệng hỏi: “Bạch Liên, con lại về bên Lê Minh à?”
Tôi mỉm cười sau đó ngẩng đầu nói với Hạ Ngang: “Đầu óc của bà ngoại tớ không còn minh mẫn lắm.”
Hạ Ngang gật đầu, không nói gì.
Tôi vào trong bếp nấu mấy món ăn nóng sốt ăn với cơm, sau khi chuẩn bị xong hết, tôi lại hấp thêm một đĩa ốc, mang mấy chai bia trong tủ lạnh ra rồi sắp hết lên bàn.
Tôi mở bia cho Hạ Ngang, cũng mở cho mình một chai, sau đó cụng chai với Hạ Ngang: “Thanh Đảo xinh đẹp tuyệt vời chào đón cậu.”
Hạ Ngang không nhịn được nở nụ cười, cầm chai bia lên cụng theo tôi: “Cám ơn.”
Bữa cơm trưa này ăn rất vui vẻ, Hạ Ngang không biết ăn ốc, làm thế nào cũng không hút được. Tôi tự tay dạy anh không dưới mười lần mà anh vẫn không học nổi, cuối cùng tôi lấy cho anh một cây tăm để anh khêu. Ăn xong cơm trưa, tôi “đuổi” Hạ Ngang ra sô pha nghỉ trước còn tôi thì rửa bát. Rửa xong bát đi ra, lại nghe thấy trong phòng khách truyền tới tiếng nói chuyện của bà ngoại với Hạ Ngang.
Tôi liếc mắt nhìn sang, bà ngoại đeo kính lão, chỉ vào dòng tít trên báo rồi nói với Hạ Ngang: “Lê Minh, con mau đọc tin tức này cho bác đi.”
“Bà ngoại, để cháu đọc cho bà.” Tôi bước nhanh tới.
Bà ngoại ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó lắc đầu quầy quậy giống y như một đứa trẻ con, “Mẹ muốn Lê Minh đọc cho mẹ nghe cơ.”
Tôi không có cách nào khác đành để Hạ Ngang tiếp lấy tờ báo trong tay bà, dừng một lúc sau đó anh bắt đầu đọc tin tức trên báo. Giọng nói trầm thấp, từng tiếng rõ ràng, không hề có một chút qua loa làm cho có lệ nào.
Bà ngoại bảo Hạ Ngang đọc mấy tin tức trong chuyên mục của phụ nữ, tôi đứng bên cạnh nghe rốt cuộc không nhịn được nữa cười thành tiếng. Tới khi Hạ Ngang đọc xong, tôi kéo anh ra ngoài, sau đó bò ra đất cười ha hả.
Cười một lúc lâu, tôi mới ngửa đầu nhìn Hạ Ngang, trong mắt còn sót lại nước mắt do cười quá nhiều: “Hạ Ngang à, thực ra cậu có thể đổi nghề đi làm MC đấy.”
“Triều Ca, đừng lấy tớ ra làm trò đùa.” Hạ Ngang mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía xa, sau đó anh quay đầu hỏi tôi: “Kì nghỉ hè sơ trung cậu học bơi ở đây à?”
“Ừ.” Tôi có chút sửng sốt, nhớ tới lúc còn ở Pháp có nói với Hạ Ngang về Thanh Đảo, ngập ngừng một chút, tôi hỏi Hạ Ngang, “Cậu học bơi vào lúc nào vậy?”
“Cũng là vào sơ trung, học cùng với Cẩn Du.” Hạ Ngang quay sang nhìn tôi, trong mắt lóe ra chút cảm xúc không rõ, sau đó anh chuyển đề tài, “Triều Ca, đưa tớ đi dạo đi.”
“Được.” Dứt lời tôi vào trong gara lấy ra một chiếc xe đạp, đang định ngồi lên chợt Hạ Ngang mở miệng bảo: “Để tớ chở, cậu ngồi sau chỉ đường đi.”
Trời cuối thu nắng gắt nóng bức, cả đường chạy xe, gió biển thổi áo sơ mi của tôi và Hạ Ngang căng phồng lên, gió biển ấp áp ẩm ướt mang theo vị mặn, càng thổi càng khiến mặt ngưa ngứa. Tôi níu lấy áo sơ mi đậm màu của Hạ Ngang, chỉ vào đống gạch vụn ở trên đường: “Cẩn thận.”
“Ngồi vững vào.” Hạ Ngang nhắc tôi một tiếng, sau đó ngoặt qua.
Tôi vỗ lưng Hạ Ngang, khen không dứt: “Hạ Ngang, trình độ đi xe đạp của cậu được đấy.”
Hạ Ngang ngồi ở trước cười khẽ, tươi cười sung sướng.
Đi một vòng trở về rồi tôi bắt tay vào làm cơm tối. Hạ Ngang ngồi ở bên ngoài xắn tay áo lên làm tôm hùm. Cậu trở về gặp Hạ Ngang thì sửng sốt, sau đó tôi đi ra giải thích: “Đây là bạn của cháu, cậu ấy tới đây chơi.”
Hạ Ngang đứng lên ân cần hỏi thăm cậu, cậu cười vui vẻ đề nghị Hạ Ngang ở lại chơi thêm vài ngày, sau đó cậu còn bảo: “Trên tầng còn có hai phòng trống, bây giờ chú sẽ đi dọn dẹp lại.”
Cơm tối làm xong, Hạ Ngang uống rượu với cậu, tôi ngồi một chỗ cắt thịt tôm hùm rồi bỏ vào bát cho bà ngoại.
Đến giờ bà ngoại vẫn luôn coi tôi thành Tần Bạch Liên, coi Hạ Ngang trở thành Tống Lê Minh. Ăn xong cơm tối, tôi ngồi trong sân bóc đậu, trời chiều ngả về tây, ánh nắng đẹp đẽ hắt lên ở phía chân trời.
Tôi nghĩ tới chuyện về Tần Bạch Liên và Tống Lê Minh. Bọn họ gặp nhau ở đây rồi yêu nhau sau đó chia lìa… Tôi nghĩ phải chăng bởi vì họ yêu nhau khi còn quá trẻ nên tình yêu mới chết yểu như vậy, phải chăng bởi vì mở đầu quá mức đẹp đẽ nên kết cục lại càng thê thảm.
“Nghĩ gì vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Ngang đi ra từ trong buồng, mỉm cười thật tươi, “Có muốn đi dạo bờ biển một chút không?”
Hạ Ngang: “Được.”
Đường đi tới bờ biển rất náo nhiệt, khắp nơi đều là du khách tụ tập thành từng tốp, nhóm du khách nữ mặc váy thật đẹp đi dạo trên bờ cát, gió biển thổi tới, làn váy cũng bay theo.
Tôi mua một cái kem ở quán ven đường, nếu có người qua đường nhìn tôi nhiều một chút, Hạ Ngang sẽ chủ động nghiêng người che tôi đi, động tác quan tâm này làm lòng tôi cảm thấy thật ấm áp.
Dọc theo đường đi, tôi trò chuyện với Hạ Ngang rất vui vẻ. Đến khi đi tới bãi biển, gió biển thổi tan đi mồ hôi trên người, tôi cúi đầu nhìn đôi giày da màu đen Hạ Ngang đang đi, sau đó tới một cửa hàng gần đó mua cho anh một đôi dép dùng để đi trên bãi cát.
Trên bãi biển có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, còn có cả một đôi tình nhân chụp ảnh cưới nữa. Tôi bỏ dép lê lên cầm trên tay sau đó nghịch ngợm đi bộ trên cát, hạt cát nhỏ mịn đua nhau len qua kẽ chân, chọc gan bàn chân phát ngứa.
Tôi cúi đầu đi ở trước, đi được một lúc, quay đầu lại nhìn Hạ Ngang. Anh vẫn luôn theo sau tôi, khoảng cách chỉ bằng một bàn tay, tựa như chỉ cần với tay là có thể bắt lấy anh.
“Hạ Ngang, sao cậu biết tớ ở đây?”
“Đoán.” Hạ Ngang dùng đôi con ngươi sâu thẳm kia nhìn tôi, “Có lẽ là do tớ may mắn, thế nên vừa đoán đã trúng.”
Tôi phì cười, sau đó nói cảm ơn.
Hạ Ngang lắc đầu, chợt tay anh giật mạnh kéo tôi sang một bên, tôi hơi hoảng hốt. Trên bờ biển có một đôi tình nhân vui vẻ đuổi nhau chạy thẳng tới, cô gái chạy trốn rất nhanh, bởi vì không kịp dừng lại nên cả người đập vào cánh tay tôi.
“Xin lỗi.” Anh chàng đuổi theo cô gái xin lỗi tôi.
“Không sao.”
Anh chàng đó mỉm cười rồi kéo cô gái đi, tôi cúi đầu xoa xoa cánh tay, lâm râm nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đó.
Cô gái nói: “Cô gái kia trông giống nữ minh tinh Tần Triều Ca nhỉ.”
“Tần Triều Ca là ai?” Anh chàng kia hỏi.
“Một minh tinh, anh không biết đâu.”
Sau đó truyền đến tiếng “Ai u”, cô gái hoảng hốt mắng, “Lâm Gia Thành, đã nói bao nhiêu lần, không được gõ đầu em!”
Tươi cười trên mặt tôi dần tắt, ngẩng đầu thấy Hạ Ngang đang chăm chú nhìn cánh tay tôi. Da tôi thuộc loại dễ bị bầm tím, vừa mới va phải, tay tôi đã bầm lên một mảng.
“Lúc về nhớ xoa thuốc.” Hạ Ngang nói.
“Không có việc gì.” Tôi mỉm cười với Hạ Ngang, sau đó chỉ về phía bên kia có một tốp du khách xếp thành vòng tròn, “Bên kia thật náo nhiệt.”
Tốp du khách vây thành vòng tròn trên bãi cát là người nước ngoài, hỏi thì mới biết bọn họ đang định tổ chức đốt lửa trại, sau đó còn nhiệt tình mời tôi với Hạ Ngang tham gia.
Tôi tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, ngồi bên cạnh tôi là một cô gái da đen, cô ấy mỉm cười chào tôi bằng tiếng Anh, sau đó còn khen chiếc vòng tay bằng gỗ tôi đang đeo trông rất đẹp.
Tôi chỉ cho cô ấy chỗ tôi mua được rồi cũng khen chiếc vòng cổ vỏ sò của cô ấy. Cô gái da đen mỉm cười rất đắc ý, lộ ra hàm răng trắng bóc, nói cho tôi biết giá của chiếc vòng.
“Rất rẻ phải không?” Cô ấy dùng tiếng Trung hơi trúc trắc bảo, “Mình nghĩ nó phải đắt hơn cơ.”
Màn đêm buông xuống, mọi người châm lửa bắt đầu biểu diễn tiết mục. Có ca hát, có đàn ghita, có khiêu vũ. Bên bờ cát là âm nhạc sôi động, tôi đặt tay lên đầu gối lơ đãng gõ theo nhịp bài hát.
“Cùng nhảy nào.” Cô gái da đen đang nhảy kéo tôi đứng dậy. Tôi đứng lên, quay sang nhìn Hạ Ngang, Hạ Ngang ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt ẩn ý cười.
Các cô ấy nhảy điệu Latin, nhảy theo tiếng nhạc, thoải mái mà tự do, nhiệt tình không thể nào cản trở, trong không khí lấp đầy tiếng cười vui vẻ của các cô ấy. Trong bầu không khí được mọi người hâm nóng, tôi cũng theo các cô ấy bắt đầu nhảy.
Trong thời gian tham gia khóa huấn luyện ở Pháp tôi đã từng học qua điệu nhảy này, học rất lâu nhưng về sau cũng không có cơ hội nhảy. Bây giờ tôi đã quên mất 7, 8 phần, chỉ còn nhớ vài động tác cơ bản nhưng theo tiếng nhạc và tiếng vỗ tay của mọi người, tôi xoay xoay vòng eo, nhảy khá thành thạo.
Ngọn lửa ở tâm vòng tròn càng cháy càng mạnh, phát ra tiếng “Lách tách lách tách”, lửa trại càng đốt càng sáng ngời tới chói mắt, giống như muốn thắp sáng đêm đen.
Khuôn mặt Hạ Ngang chìm trong ánh lửa, tôi không thấy rõ nét mặt anh, chỉ cảm thấy con ngươi của anh càng ngày càng trở nên sâu thẳm. Phía sau anh là bóng đêm âm trầm, trước mặt anh là ánh lửa sáng ngời, ở giữa nơi bóng tối và ánh lửa giao nhau, khuôn mặt anh cứ mờ ảo không rõ.
Âm nhạc kết thúc, Hạ Ngang cũng vỗ tay theo mọi người, tôi đi đến bên cạnh anh, anh ngẩng đầu mỉm cười nhìn tôi: “Nhảy rất đẹp.”
Tôi đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng đứng dậy, tựa như lần đầu tiên ở Pháp Hạ Ngang cho tôi tiền, tôi lấy tay vuốt lại lọn tóc vương trên vai, cúi đầu nói: “Đã lâu không nhảy rồi.”
Tôi ngồi xổm xuống ăn đồ nướng, sau đó có một anh chàng da đen đi đến bên cạnh tôi, anh ta dùng tay vỗ vào bả vai tôi, hỏi số điện thoại của tôi. Đương lúc tôi mở miệng định từ chối, Hạ Ngang đã tự nhiên đặt tay lên vai tôi, dùng tiếng Anh nói với anh chàng da đen bên cạnh tôi: “Ngại quá, cô ấy là bạn gái của tôi.”
Anh chàng da đen mỉm cười rồi tránh đi.
Tôi ngẩng đầu nở nụ cười với Hạ Ngang, tỏ ý cảm ơn.
Hạ Ngang cúi đầu, cầm thịt nướng trong tay đưa cho tôi, không nói gì.
Sau khi kết thúc buổi đốt lửa trại, gió biển đêm đã nhuốm chút lạnh, tôi mặc thêm một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, cùng Hạ Ngang thả bước bên bờ biển.
Buổi đêm yên lặng từ từ trôi đi, từ phía xa vọng lại tiếng sóng biển vỗ vào đá, tiếng sóng vỗ lúc gần lúc xa, những con sóng khi cao khi thấp.
Tôi ngửa đầu nhìn, biển trải dài vô tận cùng bầu trời mênh mông dệt đầy sao tựa như gấm, trong trẻo mà tĩnh lặng.
Đi mệt rồi, tôi ngồi trên bờ cát sau đó nằm hẳn xuống, hai tay đặt lên trên đầu, tôi nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng yên ổn đến lạ.
Tôi xoay sang, Hạ Ngang đang nằm bên cạnh tôi, ánh mắt chúng tôi giao nhau, im lặng một lát, tôi nói: “Để tớ dạy cho cậu một trò chơi.”
Nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt sóng tràn lên, càng ngày càng gần, cho tới khi hai chân bị nước biển nhúng ướt, tôi bịt tai lại hét thật to.
Con sóng lạnh lẽo tràn đến, nhấm chìm bàn chân, bao phủ cả người tôi, tôi nhắm mắt lại cảm thụ độ ấm của nước biển, trong lòng có xúc động muốn rơi lệ.
Nước biển rút đi, tôi cười to thành tiếng, xoay sang nhìn gương mặt đã ẩm ướt hoàn toàn của Hạ Ngang, ánh trăng vằng vặc soi tỏ khuôn mặt của anh, soi rõ của những đường cong mềm mại trên mặt anh, khiến chúng trở nên dịu dàng lạ thường.
Tôi cười hì hì, nhưng đã không thể nào ngăn cản nước mắt vẫn cố kìm nén trong lòng nữa, dáng vẻ vừa khóc vừa cười trông thật xấu, tôi quay mặt đi, sau đó thở dài một tiếng.
Tiếng sóng vỗ thật gần, tôi bắt đầu hét to: “Lại tới nữa rồi, mau, mau nhắm mắt lại.”
Nhưng tôi chưa kịp nhắm mắt lại, Hạ Ngang đã nghiêng người sang, giữ chặt đầu tôi rồi hôn, sau đó con sóng phủ lên tôi và Hạ Ngang.
Tôi sống chết nhắm chặt mắt lại, tim như ngừng đập. Trong khoảng thời gian bị nước biển bao trùm, tôi cảm nhận được con sóng rút xuống khỏi người tôi và Hạ Ngang, cảm nhận được vị mặn của nước biến, cảm nhận được độ ấm trong miệng Hạ Ngang.
~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một chương thật đẹp: bầu trời đêm, thủy triều, lửa trại, điệu nhảy Latin… hiếm có chương nào không phải gặp Cẩn Du.
Hạ Ngang: Triều Ca, chúng ta cùng tới một thành phố nào đó sống thật vui vẻ đi, nơi đó không có phóng viên, không có Cẩn Du, chỉ có hai người chúng ta …ôi thắm thiết…
Cẩn Du: Triều Ca, chúng ta cùng tới một thành phố nào đó sống thật vui vẻ đi, nơi đó không có quá khứ đau khổ, không có đứa con đã chết đi, không có tình yêu đã thay đổi, chỉ có hai người chúng ta…ôi thắm thiết…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT