“Mộc Phong................” Không nghĩ là anh sẽ làm vậy, Hạ Phỉ Nhi không cam lòng
“Hạ Phỉ Nhi, chuyện giữa hai chúng ta sớm đã kết thúc, đừng cứ quấn lấy tôi”
Đúng là ôn dịch!
“A?!” Một câu một chữ anh miêu tả không thiếu cảnh tượng ngày hôm qua. Lâm Tịch Nhan chỉ trợn tròn mắt, há hốc
“Anh làm vậy, sẽ tổn thương đến cái tôi của cô ấy”
“Cái tôi? Nếu cô ta có, có lẽ anh và cô ấy cũng không đến bước đường này” Thần Diệc Ca cười khẽ, nhíu mày nói
“Sao nào, nha đầu ngốc của anh còn ghen nữa không?”
Lâm Tịch Nhan cười trộm quay đầu đi, cô cảm thấy chính mình rất ngốc
“Không ăn giấm nữa, em đói rồi, muốn ăn kem”
Logic của cô từ trước đến nay là, mỗi khi đói bụng đều rất muốn ăn thứ mình thích ăn nhất, mặc kệ no hay không no. Suy nghĩ vô lý như vậy nhưng Thần Diệc Ca vẫn rất thích, rất đơn giản, không có chút nào giả tạo
“Không sợ mập lên sao?” Anh trêu ghẹo, cô gái nhăn mũi cười
“Đáng ghét.............. dù sao anh cũng yêu em”
Là ai đã nói qua, cho dù cô có mập ra, cũng vẫn yêu cô chứ
Sau này cho dù có hiểu lầm, chỉ cần vẫn tin tưởng nhau, cầu vồng ngọt ngào vẫn sẽ tồn tại
“Ca à, em không muốn cưới Cố Diễn Trạch. Cùng lắm, chúng ta bỏ trốn đi!”
“Nha đầu ngốc.............”
“Còn bảo em ngốc............”
“...............”
__________________________
Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt đã vào cuối tháng
Ngày 7 tháng sau là ngày tổ chức hôn lễ
“Tịch Nhan, sao con còn ở nhà?” Phương Nhược Khanh nhìn Lâm Tịch Nhan đang buồn rầu, hỏi
“Không thì con ở đâu..............” Lâm Tịch Nhan ủ rũ trả lời qua loa
“Không phải con nên đến cửa hàng áo cưới thử áo cưới sao?” Phương Nhược Khanh nghi hoặc, dù gì cũng là giữa trưa rồi
“Thử áo cười?”
Cô khẽ giật mình, cùng ai? Lâm Tịch Nhan há hốc, sững sờ tại chỗ
“Xem ra nha đầu này đã quên! Ngày hôm nay, mẹ và bác Cô sẽ đi thăm quan trước lễ đường,còn con và Cố Diễn Trạch thử áo cưới”
Nghe mẹ nói vậy, Lâm Tịch Nhan không có chút ấn tượng nào. Hình như ngày hôm qua, có nghe ông nội nói qua, nhưng khi đó cô có chuyện phiền lòng nên tự nhiên không nghe vào
“Mẹ, hiện tại đi thử áo cưới có phải là quá sớm hay không?”
Thật ra Lâm Tịch Nhan muốn nói, hiện tại kết hôn là quá sớm rồi!
“Con bé này thật là.................. chỉ còn bảy ngày nữa là cử hành hôn lễ, mẹ con còn sợ không kịp đây!” Phương Nhược Khanh sửa sang lại trang phục
“Được rồi, mẹ đi đây, con cũng mau đến cửa hàng áo cưới đi, đừng để Cố Diễn Trạch chờ”
Chờ, nếu như hắn ta có thể chờ thì tốt rồi, không quan tâm. Lâm Tịch Nhan đảo mắt xem thường, tiếp tục ngồi ngẩn người. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nhìn đồng hổ quả lắc, trong lòng cảm thấy kì quái
Trong cửa hàng áo cưới
Quản lý mang theo nụ cười ngắm nhìn người con trai cao to trước mặt. Anh một thân vest đen, phong thái nghiễm nhiên khiến người không thể dời mắt. Đôi mắt đen láy có thể nhìn thấu nội tâm người khác, vừa thâm thúy lại không mất đi vẻ yêu dã
Anh cong môi, cười đến mị hoặc lòng người
Cố Diễn Trạch chết bầm, tại sao lại trưởng thành tốt như vậy, lựa đồ cũng thật đẹp đi!
“Tôi không nghĩ là em sẽ đến”
Lâm Tịch Nhan không nhìn anh, mắt chuyển dời sang nơi khác, cười giễu cợt
“Bản tiểu thư có đến hay không, không cần ngài quan tâm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT