“Vậy người chụp bức ảnh đó chắc là Cố Diễn Trạch rồi”

Lâm Tịch Nhan gật đầu, không biết nên nói gì, thật ra Ca à, nếu anh thật lòng vẫn còn thích Hạ Phỉ Nhi thì không cần đối xử tốt với em đâu. Lâm Tịch Nhan nghĩ nghĩ như vậy, Thần Diệc Ca cũng đoán được suy nghĩ, miệng thì thầm bên tai cô, gằn từng tiếng nhỉ

“Là cô ấy cưỡng hôn anh, anh muốn đẩy nhưng không đẩy ra được”

Cô nghĩ thế nào cũng không đoán được anh sẽ nói như thế, mắt mở to thẳng tắp nhìn anh. Hạ Phỉ Nhi cưỡng hôn? Còn muốn đẩy cũng đẩy không được?

Cái thế giới này làm sao vậy.............

“Cô ấy...........” Lâm Tịch Nhan dở khóc dở cười, Thần Diệc Ca nhìn cô gái nhỏ buồn cười, ấm áp trong lòng. Dường như mọi buồn phiền tối hôm qua nháy mắt đã hóa thành hư vô

Một phút kia khi Cố Diễn Trạch thông báo đính hôn, anh cố dằn lại cảm xúc muốn mang cô đi, một mình lái xe đến quán bar. Vài ly whisky vào bụng chỉ càng làm anh thêm phẫn uất. Anh nghĩ cứ để cho phóng viên chộp được ảnh mình xay sỉn cũng tốt, để xem tin tức của anh và Cố Diễn Trạch kia, ai sẽ thu hút hơn ai? Anh bị chính suy nghĩ đó của mình làm cho buồn cười, một trời một vực như thế, đúng là lấy trứng chọi đá!

Phóng viên thì không thấy, chỉ thấy người đến là Hạ Phỉ Nhi

“Mộc Phong, sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Hạ Phỉ Nhi gạt ly rượu trước mặt anh ra, vẻ mặt rất giống một bà cô già. Thần Diệc Ca không nhìn cô, chỉ cong môi cười lạnh

“Mộc Phong, em biết anh vẫn còn trách em, nhưng lần hợp tác với Cố thị này, em hi vọng anh có thể công tư phân minh”

Công tư phân minh, Hạ Phỉ Nhi, cô cho rằng tôi sẽ vì trả thù cô nên không hợp tác với Cố thị, ảnh hưởng đến lợi nhuận của cô sao?!

“Tôi nói lại lần cuối, tên tôi là Thần Diệc Ca” Giọng nói không có độ ấm, lạnh lùng xâm nhập vào thân thể Hạ Phỉ Nhi

“Mặc kệ anh tên gì, thì anh vẫn là Thần Mộc Phong của em. Chuyện ba năm trước, em nhất thời ngu ngốc làm ra chuyện sai lầm, ba năm đã trôi qua, anh vẫn không thể tha thứ sao?”

Tha thứ, nói thì rất dễ rồi. Thần Diệc Ca cười lạnh, phảng phất ý trào phúng

“Mộc Phong, em biết anh vẫn còn yêu em. Xa anh vài năm, xem như đã là trừng phạt đối với em rồi, anh vẫn không thể quên em”

Hạ Phỉ Nhi biết rõ tình cảm của anh, không phải nói cắt đứt là cắt đứt. Họ đều từng sống trong viện cô nhi, vận mệnh cho họ cùng nhau trường thành, cùng nhau rời khỏi viện, nếu không phải năm đó cô mong muốn một bước lên trời lựa chọn sai lầm, thì cho đến nay có lẽ họ đã trở thành cặp đôi tình nhân được hâm mộ nhất làng giải trí

Hạ Phỉ Nhi, tôi vẫn chưa thể quên được cô là sự thật. Nhưng tình yêu đối với cô, e rằng tôi đã sớm quên mất cái cảm giác đó”

Không thể quên, cũng không thể yêu. Hạ Phỉ Nhi nước mắt lưng tròng, thì ra một câu nói của Thần Mộc Phong cũng có thể tổn thương người đến như vậy

“Em không tin!”

Cô tự cho mình rất hiểu anh, trên đời khó có người thứ hai. Nhưng cô lại không biết, việc càng chuyên tâm thì càng tuyệt tình

Cúi đầu, cô hôn lên môi anh

Hạ Phỉ Nhi không tin, cảm giác đó sẽ mất. Thần Diệc Ca vẫn chưa đáp trả, cũng không cự tuyệt, thì ra mọi chuyện đều không còn như cũ. Ba năm trước, Hạ Phỉ Nhi phản bội khiến anh đau lòng. Nhưng nỗi khổ đó vĩnh viễn vẫn không tan đi. Hiện tại người thay thế được cô chỉ có hình ảnh nha đầu ngốc kia thật sâu đi vào tâm khảm

Không phải hơi thở của Lâm Tịch Nhan, mùi nước hoa của phụ nữ chỉ làm cho anh thêm chán ghét, tay muốn đẩy ra, lại phát hiện cô gái kia đã ôm chặt. Tâm phiền chán, anh dụng lực hơi lớn, trực tiếp đẩy ngã cô gái qua một bên. Hạ Phỉ Nhi không kịp trở tay, chân đứng không vững, té ngã xuống đất

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play