Thật là ghét của nào trời trao của đó, tôi làm sao có thể ở lại dùng cơm chứ, ngồi ăn cơm cùng Ngải Bồng, chỉ cần hắn nhìn tôi quá hai lần, đảm bảo tôi sẽ bị biến thành thịt nướng nóng hổi, chỉ có điều không phải do bị đốt nóng mà là do khảo sát truy vấn.
“Bác gái, nhà cháu còn có việc, cháu phải về trước.” Để tỏ rõ thái độ quyết tâm, thậm chí tôi còn vác cả balo lên vai.
“À, cháu là An Tịnh à, cháu đã muốn về, bác cũng không tiện giữ cháu lại.” Nói xong, ánh mắt của bà dừng lại trên người tôi như đang quan sát gì đó.
Tôi tuy rằng không ngượng ngùng cúi đầu, nhưng ánh mắt mang theo vẻ đánh giá kia làm tôi thấy có chút mất tự nhiên.
“A, bác gái, chúng cháu vẫn nên về trước, hôm nào Ngải nhị khỏe, chúng cháu lại đến chơi.” Mạch nhất cũng đứng dậy, nếu không phải có người ngoài ở đây, tôi nhất định phải ôm Mạch nhất một cái.
“Vậy cũng được, hôm nào các cháu lại đến chơi, bác rất thích các cháu, nếu các cháu có gì khó xử, nhất là về vấn đề kinh tế, cứ đến tìm bác, bác nhất định sẽ giúp các cháu.”
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế, con nghe không hiểu, chị em tốt của con, có khó khăn đương nhiên là tới tìm con rồi.” Trước mặt mẹ, Ngải nhị nói chuyện tựa như đứa trẻ hay ưa làm nũng.
Lời này của bác gái cũng khiến cho tôi không hiểu ra sao cả, mặc kệ, về nhà trước, mọi chuyện tính sau, “Ngải Vu, nghỉ ngơi thật tốt nhé, nếu buồn thì gọi cho tụi mình.” Trước mặt người lớn, chúng tôi đều ăn nói khép nép, không dám xưng hô theo biệt danh.
“Vậy các cậu đi thong thả, một tuần sau là mình đi học lại rồi, đến lúc đó gặp các cậu sau.”
Đang định bước ra cửa thì Nhược tam nhắc tôi đã quên đưa tập vở cho Ngải nhị, thật là, chỉ nghĩ đến về nhà, làm cho tôi quên khuấy việc này.
“Đây là tập môn Kinh tế và Tiền tệ, mình đưa cho cậu mượn chép lại, còn đây là mẫu báo cáo môn Kinh tế, cuối tháng sau phải nộp, cậu đừng nộp trễ đấy.” Nói xong tôi lôi từ balo ra một xấp tài liệu.
“Leng keng——” một chiếc hộp nhỏ từ trong xấp tài liệu rơi ra, bật mở một cái gì đó sáng lấp lánh.
Quản gia nhặt lên, thất kinh nói “Là nhẫn gia truyền của Ngải gia.” Nói xong, ông đưa chiếc nhẫn cho bác gái.
Tôi có cảm giác như bị ai đó đánh vào đầu, đầu trống rỗng, tôi tin rằng không phải chỉ mình tôi mà tất cả những ai có mặt ở đây đều sợ ngây người. Hơn nửa ngày, tôi tựa hồ mới nghe được Ngải nhị hét lên một tiếng: “An tứ!”
Tôi dường như mất tri giác, tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, bác gái vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, quản gia mặt cũng không biến sắc, tôi có thể đọc được trong mắt ông ta tia nhìn khinh bỉ, Ngải nhị giật mình kinh hãi, Mạch nhất lộ vẻ mặt không thể tin điều đang xảy ra, chỉ có Nhược tam là nhẹ nhàng nhìn tôi. Tôi lập tức như hiểu ra điều gì đó, tôi gắng nhìn vào ánh mắt cô, chính là ánh mắt này, trong buổi lễ hội đã nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói “An tứ, cảm ơn cậu.” Chính là hiện tại, tôi phát hiện mình rốt cuộc không hiểu được hàm ý trong ánh mắt này.
Hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, tôi nói với bác gái, “Thật xin lỗi, bác gái.” Nói xong tôi lại quay nhìn Ngải nhị, “Ngải nhị, thật xin lỗi.”
“Không đúng, An tứ, đây chắc chắn là hiểu lầm.” Ngải nhị sốt ruột nhảy từ trên giường xuống.
“An tiểu thư, bác đã nói rồi, nếu cháu có khó khăn gì bác gái sẽ giúp cháu, dù sao cháu cũng là bạn tốt của Ngải Vu.” Bác gái vừa nói vừa xoa dịu Ngải nhị.
Lời nói lịch sự xã giao của bác gác làm tôi có cảm giác lạnh thấu xương, tôi thật sự không biết phải nói gì cho phải, chỉ có thể lặp lại lần nữa câu “Thật xin lỗi.”
Đến khi tôi chạy xuống lầu thì gặp ngay Ngải Bồng, đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, tôi chỉ có thể nói ba chữ, “Thật xin lỗi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT