Đúng như lời anh đã hứa với nó. Ngày hôm sau nó nhận được điện thoại của Ren báo tình hình của Châu thị giờ đã ổn. Nghe tin lành, nó ngã người ra sau ghế, thở phào. Nhưng tâm trạng nó lại bắt đầu rối lên khi có 1 suy nghĩ mới vừa xuất hiện. Quan hệ giữa anh và Nguyễn Tuấn Thanh là như thế nào?

Nhưng nó cũng gạt nhanh suy nghĩ và đứng lên vươn vai 1 cái sau đó khoác áo Blouse vào, gắn bản tên ngay ngắn vào áo, sau đó ra khỏi phòng. Vừa xuống phòng bệnh nhân, nó đã gặp ngay anh. Nó cười nhẹ với anh làm cô y tá phía sau cười tủm tỉm. Quan hệ của nó và anh cả bệnh viện này ai cũng biết, và đặc biệt hơn hết hôm nay nó và anh lại mặc đồ đôi nữa rồi. Anh thì diện quần âu xám phối cùng áo sơ mi xanh lam, nó lại diện bộ đầm cùng màu với áo của anh cổ trụ tay lỡ, mái tóc sóng đuôi được nó buộc gọn gàng ra phía sau. Anh nhìn nó và cảm nhận được hôm nay nó rất tươi tắn, không lẽ vì chuyện của Ren được giải quyết sao?

Nhưng xem ra hôm nay không phải là ngày vui thật sự của nó, khi việc thăm khám bệnh của nó chỉ đến bệnh nhân thứ 3 sau cuộc điện thoại thì thái độ của nó đã chuyển biến.

- Bác sĩ Trần....Bác sĩ Trần....- y tá H khẽ gọi nó khi nó vẫn đơ người và cầm điện thoại trên tay.

- Tôi nhờ cô, cô gọi bs Khắc đến thay tôi tiếp tục thăm bệnh. Tôi có việc gấp, tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhờ cô...- nó nói nhanh với thái độ gấp gáp, cô y tá cũng gật đầu lia lịa vì từ lúc nó về làm ở bệnh viện này, đây là lần đầu tiên cô thấy nó nhờ vả với thái độ như khẩn cầu thế này.

Nhận được cái gật đầu của cô y tá đáng tin cậy, nó liền chạy nhanh ra sảnh ngoài, anh đang khám bệnh ở phòng bên cạnh thấy nó ra ngoài vội vã vậy nên cũng nhìn theo và lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Nó vừa ra sảnh ngoài liền nhanh chân bắt taxi đến sân bay còn không ngừng hối thúc bác tài lái nhanh đến nơi.

"Flynn, anh đừng có chuyện gì." nó liên tục cầu nguyện cho hắn không có chuyện gì. Phải, cuộc gọi lúc nãy là từ Bi, anh ba nó, sau đó là Kyo, liên tục, họ đang lo cho hắn, vì hắn đã bị tai nạn. Họ biết lúc này người hắn cần nhất là nó nên đã gọi cho nó, cũng chính vì thế mà nó đã đến nhanh sân bay để mua vé về Mỹ.

Nhưng có một chuyện nó không thể ngờ được đó chính là anh, người mà nó từng động lòng. Khi nó vừa xuống taxi sau đó vài giây cũng có 1 chiếc xe dừng tại đó, và người bước xuống là anh. Anh bước theo nó đến chỗ mua vé.

- Chị cho tôi 1 vé sang Los Angeles gấp...-

- Em định sang đó gấp gáp vậy để làm gì.? - nó xoay người, là anh...là anh.

- Flynn, anh ấy bị tai nạn, em phải về thăm anh ấy. Nhanh lên đi. - nó nói xong quay sang lạnh giọng, nhưng chiếc vé vừa đưa ra đã bị ai đó giựt lấy và nó xoay lại thứ nó thấy được là tấm vé bị xé đôi.

- ÂN, sao anh làm vậy.? - nó như nóng giận trước hành động của anh, anh càng khẳng định tình cảm của nó dành cho hắn không ít,như thế anh càng k cho nó đi.

- Dù là bác sĩ nhưng giờ em qua đó được gì, việc của em ở bệnh viện chưa đủ bận rộn à, em còn rảnh rỗi đến nỗi bay sang đó lo cho người khác. - anh nói với thái độ cứng rắn, và anh biết với tính nó chắc chắn sẽ k nghe anh, nên anh âm thầm cho tất cả vệ sĩ áo đen tiến lên đứng gần nó.

- Thế này là sao? Flynn là bạn của em mà. - nó như muốn điên lên khi trong lòng đang như lửa đốt vì phải lo lắng cho hắn, nhưng trước mặt lại phải đối phó với Rick. Nhưng với nó giờ đây có cãi lại Rick cũng không sao, vì tất cả bằng chứng phạm tội của anh dường như nó đã nắm trọn tất cả. Nên giờ nó cứng rắn, đối mặt với anh.

- Em có thể sắp xếp thời gian, đâu cần bay gấp khi vẫn còn đang khoác áo blouse trên người, là 1 bác sĩ đang khám cho bệnh nhân vì 1 cuộc điện thoại mà gấp gáp bỏ đi, trách nhiệm của bác sĩ em để ở đâu? - anh đang tìm cách kéo thời gian.

"Chuyến bay 126 từ VN sang L.A................"

- Anh buông tôi ra, tôi muốn xem anh ấy thế nào? - vì quá bực bội nên nó đã đổi xưng hô. Nhưng từ "anh ấy" vào tai của Rick lại càng làm anh điên tiếc hơn.

- Minh Hy, bây giờ anh hỏi em, có về hay không? Hay em muốn Châu thị bị thu mua...còn nữa...anh nghe nói The World của Trịnh gia dạo này kinh doanh k được tốt cho mấy. - anh nói những lời uy hiếp nó thế này, làm nó mới hiểu ra, con người thật của Duy Ân thế này.

- Anh...// Cô chủ, mời...- nó tức giận k thể làm gì được đành phải theo lời vệ sĩ ra xe, anh ở lại xin lỗi những ng ở đó rồi rời đi. Nó ngồi trong xe mà bực tức nhưng cũng rất lo lắng, nếu như nãy giờ dùng tay chân có thể nó sẽ thắng nhưng anh lại lấy những gì lúc nãy ra ép nó, Châu thị mới hoãn việc thu mua lại, nó k muốn hại bạn. Nhưng thật sự nó rất lo cho hắn. Anh vừa lên xe ngồi cạnh nó, nó liền lên tiếng.

- Tôi hoàn thành việc ở bệnh viện tôi sẽ sang Mỹ một thời gian.- nó nói khi giọng đã dịu một phần nào.

- Anh đã cho phép chưa? - câu nói này của anh làm nó phải xoay người sang nhìn anh sắc bén.

- Anh nói việc ở bệnh viện của tôi, tôi làm xong có thể nghĩ phép.

- Anh có nói em đến bệnh viện làm việc sao?

..ting.ting..

- Anh Bi, Flynn anh ấy hiện giờ thế nào, em k thế bắt kịp chuyến bay...

anh ấy....có sao không? có nặng lắm không?........" "Bốp." đó là tiếng vỡ vụn mà nó nghe được. Thì ra anh đã giựt lấy điện thoại của nó và ném ra ngoài đường qua cửa sổ, điện thoại của nó vỡ tan tành.

- Anh lại muốn sao? Đó là điện thoại của tôi mà...tại sao..anh..- nó muốn cho anh một tát nhưng không được.

- Anh là chồng em, em xưng hô cho đúng vào. Về nhà đi. - giờ đây nó mới thấy anh lạnh lùng biết mấy, tất cả tại sao? Tại sao anh lại đối xử với nó như vậy?

Về đến nhà..nó ngồi mãi trong xe, cố chấp không chịu ra.

- Em k ra ngoài, tôi gọi cho Tuấn Thanh. - vừa nghe xong, nó đã tự bước xuống, tự đi vào trong. Đây là căn nhà quen thuộc nhưng h đây nó cảm thấy rất ngọt ngạc.

Chưa gì hết anh đã mạnh tay kéo nó vào phòng, sau đó khóa cửa lại. Nó không thể ra ngoài được, mọi việc diễn ra quá nhanh khi nó không thể động thủ được. Cửa đã kín bít.

- Duy ÂN, tại sao anh lại như vậy? Anh tàn nhẫn từ khi nào? - nó đập cửa, nhưng vô dụng bởi đây là phòng cách âm.

Anh đứng trước cửa phòng suy nghĩ một lúc sau đó đến bệnh viện, trước khi đi anh còn căn dặn vệ sĩ canh giữ kĩ càng.

......................................................-

- Xin lỗi vì phải mở cuộc họp thế này............vấn đề cuối cùng là vì bs Trần bị bệnh và đã xin nghĩ phép dài hạn nên lịch trình làm việc của cô ấy sẽ bị hoãn, và bs Khắc sẽ chuyển sang thay vị trí của cô ấy.

...................

- Bác sĩ Trần cổ bệnh nặng k vậy bác sĩ, sao phải nghĩ dài hạn thế? - nhiều bs khác hỏi anh khi cuộc họp đã kết thúc.

- À, cô ấy chỉ bị cảm nhẹ nhưng tôi không yên tâm, vả lại cô ấy là bác sĩ, nên khỏi bệnh hẳn mới có thể đi làm lại...- anh trả lời sau đó cười nhẹ.

- Cha...cha...nhìn kìa, trưởng khoa,anh thật biết lo cho vợ đó nha. - nhiều ng khen anh k ngớt, sau đó anh trở lại làm việc của mình Anh vẫn rất bình thường, vì vợ anh đang bệnh mà.

"Sao...cô ấy k ăn uống gì à..được tôi về ngay..." anh nhận được điện thoại từ người làm ở nhà, liền gấp máy và lấy áo khoác về.

"Minh HY, đừng tưởng những gì em làm, tôi không biết..." phải, dường như anh đã phát hiện ra điều gì đó khi đang nhập vào máy tính. Anh nhất định sẽ k để nó rời khỏi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play