Trong chiều hôm đó, nó cố gắng hoàn thành xong việc ở bệnh viện và nhờ 1 đồng nghiệp trực thay mình. Nó nhanh chóng trở về nhà và tự nhốt mình trong phòng đến hết cả buổi chiều.Ngay cả điện thoại cũng khóa máy, bởi nó đã rất tập trung để xử lí công việc trước mắt này. Năm năm trước, những chuyện thế này, nó xử lí rất đơn giản và nhanh gọn, nhưng năm năm sau những rắc rối lại đến với nó.
Hiện tại bây giờ đã điểm 20h, đồng nghĩa với việc nó đã ở trong phòng này làm việc với chiếc laptop trên bàn đã hơn 10 tiếng đồng hồ. Ngã người ra phía sau, nó lấy được chút thoải mái từ cảm giác êm ái ở lưng đem lại. Dù nó là Zanker, hợp tác với Châu thị. Trên thương trường, và đối với các tập đoàn khác nó sẽ k quan tâm đến việc đổi chủ vì đổi hay không thì vẫn nhận được lợi ích mà từ phía chủ đối tác, k ảnh hưởng đến nó. Nhưng giờ lại là Châu thị, bắt buộc nó phải để mắt đến chuyện này, nhưng cũng tiếc 1 điều là chuyện nội bộ của tập đoàn hay công ty, các tập đoàn khác k được xen vào.
Lúc này anh cũng vừa đi làm về, ghé ngang phòng làm việc của nó được người khác nhắn là nó đã đổi ca trực và rời khỏi bệnh viện từ lúc nào, anh gọi điện thoại nhưng nó tắt máy.
"Cốc...cốc..." không có phản hồi và anh tự vào. Từ phía sau, anh có thể cảm nhận được hôm nay nó mệt mỏi như thế nào? Ở bệnh viện đâu có nhiều chuyện để khiến nó như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì. Anh nhìn lên màn hình laptop vẫn còn sáng, trên đó hiện tất cả thông tin nói cách khác là tình hình hiện tại của Châu thị.
- Win...em có sao không? Sao trông em mệt mỏi thế? - Nghe giọng nói của anh, nó bừng tĩnh vì nãy giờ nó mãi nghĩ hướng giải quyết...
- Anh về rồi à...hôm nay về sớm thế..- lời nói nó vừa phát ra, anh đã biết ngay nó chẳng để ý đến giờ giấc.
- Em nhìn kĩ đi...gần 21g rồi đó...có chuyện gì mà em lo lắng vậy...- anh ngồi cạnh nó.
- Có một chúc chuyện của Ren. WUWU đang tính thu mua Châu thị. Em đang tìm cách giúp cậu ấy. - giọng nói nó nhẹ nhàng nhưng có thể thấy trong đó luôn có sự lo lắng.
-Thế em định giúp Ren thế nào? - Anh hỏi, nó rời khỏi ghế và đến bên cửa sổ.
Nó lắc đầu, một cảm giác hệt như bất lực mà nó đang cảm nhận được từ chính bản thân nó.
Thấy thế, anh đến ôm nó từ phía sau, thì thầm vào tai nó.
- Chuyện này anh sẽ giúp em. - Nó mặc kệ cái ôm từ phía sau, bởi nó quen với cảnh thế này, ở trong vòng tay anh mỗi ngày, nó cũng có chút quen thuộc.
- Anh giúp bằng cách nào? - nó nhỏ giọng hỏi anh.
- Chủ tịch WUWU là bạn của anh, nhờ cậu ấy 1 tiếng chắc không có gì đáng lo ngại. - lời anh vừa phát ra làm nó càng ngạc nhiên hơn "Bạn sao?", chắc nó đã suy nghĩ quá nhiều vì Tuấn Thanh có gương mặt giống hệt với Jame nhưng chắc đó chỉ là chuyện trùng hợp khi cả thế giới này chuey65n người giống người là chuyện bình thường.
- Win...em đang suy nghĩ gì vậy. - anh thấy nó im lặng, nên xoay người nó lại.
- Không có, vậy chuyện của Ren phải nhờ vào anh rồi...- anh mỉm cười và hướng đến phòng tắm, anh tưởng chuyện gì, nhưng chuyện này đối với anh dễ như trở bàn tay. Nó nhìn theo anh mà trong lòng không ngừng mâu thuẫn, chuyện ở Tống thị đều do Rin giải quyết, còn anh thì làm việc ở bệnh viện, sao anh lại có một người bạn có máu mặt trên thương trường đến vậy. Nếu có quen biết thì người quen biết phải là Rin mới đúng.
Ngày hôm sau, nó vừa tỉnh dậy thì đã nghe tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn. Mở ra xem, nó thờ phào, rốt cuộc Châu thị k sao nữa rồi, là Zeny gửi đến. Nó vừa xuống giường cũng là lúc cửa phòng tắm vừa mở ra, anh đang thay cho mình chiếc quần âu và áo sơ mi trắng để chuẩn bị đi làm liền thấy nó lao đến ôm anh..
- Win...// Cảm ơn anh về chuyện của Ren..- anh cũng đáp lại cái ôm đó, hôm nay hai người thật rất rất tình cảm.
- Chúng ta là vợ chồng, chuyện của em cũng là chuyện của anh...- Nó vừa nghe hai từ vợ chồng liền giật mình buông tay ra, lý trí của nó đã được nhắc nhở bởi 2 từ này.
- Thôi, em cũng chuẩn bị đi làm...//anh xuống nhà đợi em. - anh vừa chỉnh cavat vừa nói vọng vào khi nó đã vào toilet.
Trong phòng tắm, nó mặt cho nước lạnh thấm vào người, vì nước lạnh làm nó tỉnh táo hơn.
- "Mình vừa làm gì vậy? Mình và hắn ta, không thể nào..." nó tự đọc thoại 1 mình. Nhớ lại những cảnh vừa rồi, là tình cảm đi trước lí trí....Không được, nó không thể.
- Flynn, cậu cùng Peter bên tổ E.B. chỉ huy điều tra vụ án này đi. - Kyo đưa sấp tài liệu cho hắn xem nhưng hắn vẫn k đụng tới.
- Sếp có thể đổi người thay tôi được không? - hắn ngăn k cho Kyo thấy được vẻ mặt ủ rủ của mình.
- Cậu là đội trưởng của S.P.K luôn can đảm k màn nguy hiểm..vậy mà giờ cậu có thái độ hèn nhát vì một vụ án này sao? - Kyo biết hắn đang vì chuyện gì, anh luôn xem hắn như em ruột nhưng chuyện anh em là một chuyện còn giờ, anh là sếp của hắn, công việc vẫn là công việc.
- Tôi muốn nghỉ phép. - chỉ bốn chữ nhưng đủ làm Kyo tức giận.
- Được, tôi nghĩ cậu nên nghĩ ngơi. - Kyo chưa nói hết câu, đã nghe tiếng chào sếp, sau dó hắn rời đi, Kyo nhìn khẩu súng cùng thẻ cảnh sát trên bàn làm anh vừa tức giận nhưng cũng vừa đau xót.
Hắn rời khỏi phòng Kyo và đến tổ của mình.
- Tôi sẽ tạm nghĩ phép 1 thời gian, mọi người làm tốt nhiệm vụ của mình nhé. - hắn nói xong sau đó rời đi, Jane, Alice, Tracky....nhìn theo và chẳng hiểu gì, 10p sau, họ mới hiểu chuey65n gì đang xảy ra.
Từng bước chân mang vẻ nặng nề khi hắn vừa ra khỏi cửa chính của sở cảnh sát. Hắn đã mất nó, công việc của hắn cũng dần dần theo nó mà đi, tại sao? Năm năm qua, nó không có chút tình cảm nào với hắn sao? Hắn vừa suy nghĩ vừa bước đi, nhìn dáng vẻ buồn bã đến đáng sợ...
- Win.....2 tháng qua..em sống thế nào.....? - hắn tự hỏi, những hình ảnh nó và Rick cùng vui vẻ hạnh phúc dần hiện lên.....hắn biết 1 điều rằng...2 tháng qua..hắn hoàn toàn không ổn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT