Hai anh em Hòa Bình đang ở quán uống rượu thì có một người đẩy cửa đi vào, trời lạnh nên vừa mở cửa ra thì có luồng gió lạnh thổi vào. Cả hai cùng nhìn về phía cửa thì đều không khỏi phấn khởi. Người vừa tới mặc một bộ nhung mỏng, cúi đầu rụt cổ, trông rất nhếch nhác, quan trọng hơn là cả hai anh em đều biết người này, đó là Trương Lâm, con trai của bà Trương, vợ anh ta là cọp cái nổi danh ở tiểu khu, hai anh em nhìn thấy bộ dạng này của anh ta thì cũng đoán chắc là vợ anh ta tức giận rồi. Quan hệ giữa anh em Hòa Bình với Trương Lâm không phải là ngày một ngày hai, Hòa Bình, Hòa Thuận và Trương Lâm cùng học chung trung học nhưng khi đó anh em Hòa Bình, Hòa Thuận biết Trương Lâm nhưng Trương Lâm không biết bọn họ, bởi vì lúc đó Trương Lâm là chủ lực đội bóng rổ, mỗi lần tranh giải đều thắng, học sinh trong trường không ai không biết anh ta. Nhớ năm đó anh ta cách vạch 3 bước vào giỏ đã làm mê đảo biết bao thiếu nữ ngây thơ, ai có thể ngờ tới vương tử bóng rổ năm đó cũng có ngày hôm nay.

Trương Lâm hình như không nhìn thấy bọn họ chỉ cúi đầu ủ rũ đi vào xong, tìm vị trí khuất để ngồi hiển nhiên là muốn càng khuất càng tốt. Cũng đúng, bộ dạng này của đàn ông rất ngại gặp người nên cả hai cũng đành giả bộ không thấy tiếp tục uống rượu của mình.

Bồi bàn thấy khách tới thì nhanh chóng ra hỏi khách, Trương Lâm nhìn thấy menu trong tay anh ta thì hơi sửng sốt rồi há hốc mồm, hôm nay thật mất mặt, bị vợ đuổi ra khỏi nhà lại đuổi trong thời tiết lạnh như thế này ngay cả áo khoác cũng không mặc, quan trọng hơn là lúc ngồi xuống thì mới nhớ ra không mang ví tiền. Bồi bàn thấy dáng vẻ người này thì cũng đoán được nên không thích lắm lãnh đạm hỏi một câu: “Anh ăn gì không?”

Trương Lâm nghe thấy xong thì đột nhiên xấu hổ đứng dậy định đi, lại nhớ tới lúc này đang lạnh mình lại mặc phong phanh nếu đi ra ngoài thì lát sau biến thành người băng luôn, hơn nữa còn là thực chất. Ài, suy nghĩ một tí thì đã cảm thấy sợ rồi, đang lúng túng thì nghe thấy người gọi: “Lâm Tử, sao anh tới đây, mau mau đến bàn của chúng tôi, lâu rồi không gặp, đúng lúc uống với anh em tôi mấy chén.”

Trương Lâm ngước mắt lên nhìn thì mới biết là anh em Lý Hòa Bình, Lý Hòa Thuận, bị người quen nhìn thấy cảnh xấu hổ của mình thì rất ngượng nhưng so với bị bồi bàn mời ra ngoài thì cái này đỡ hơn. Vì vậy cũng biết điều đi tới ngồi xuống bàn của Hòa Bình, Hòa Thuận. Hòa Thuận gọi bồi bàn thêm hai món ăn, một chai Lão Bạch Kiền, ba người cụng chén rồi uống.

Trương Lâm uống một hớp rượu, xoa xoa tay rồi ngượng ngùng giải thích: “Vừa rồi ra khỏi nhà không mang theo chìa khóa, quần áo ví tiền đều ở trong nhà, không vào được nên chỉ đành ở chỗ này chờ, ha ha, để cho hai anh em chê cười rồi.”

Hòa Thuận vốn không định gọi anh ta nhưng thấy anh ta bị bồi bàn làm khó nên mới ra tay giải vây. Cho nên nghe thấy anh ta nói thế thì cũng chỉ cười một tiếng hồ đồ cho qua. Hòa Bình thì không đàng hoàng như anh mình, cố ý trêu Trương Lâm, vì thế mở miệng: “Anh Lâm, chị dâu đâu? Cũng bị anh khóa ở ngoài?”

Trương Lâm nghe thế thì hơi sửng sốt, mãi sau mới đưa tay lau mặt một cái, thấy Hòa Thuận, Hòa Bình không có ác ý, anh cũng không thèm giả bộ nữa mà nói: “Haizz, anh em thực không dám giấu giếm, anh bị chị dâu đuổi ra ngoài, đừng cười, anh thật vô dụng.”

Hòa Bình chỉ muốn đùa chút thôi, vừa mới nói chuyện với anh cả về đề tài buồn bực nên lúc thấy Trương Lâm thì muốn khuấy động bầu không khí, lại không nghĩ tới Trương Lâm cũng thẳng thắn như thế khiến cho Hòa Bình hơi lúng túng, vội vàng rót rượu cho Trương Lâm thay lời xin lỗi: “Anh đừng để ý, em chính là miệng thối ăn nói bậy bạ, uống rượu, uống rượu. Nhà ai mà không có lúc cãi vã chứ, chuyện của anh không tính là cái gì cả.”

Trương Lâm cũng không khách sáo, nâng rượu cạn chén, thở dài nói: “Anh em không cần an ủi anh, anh biết ở tiểu khu của chúng ta thì anh coi như là bánh bọ cạp – suất độc nhất (*).”

[(*) từ địa phương Thiên Tân, nghĩa là tương đối cá biệt, hiếm có mang hàm ý xấu.]

Hòa Bình nghe xong thì càng ngượng ngùng, vội vàng chuyển đề tài, ba người nói chuyện một hồi, trong lòng Trương Lâm nhịn lâu rồi lại không nhịn được mà quay lại đề tài vợ chồng: “Cậu nói xem, đàn bà vươn mình có phải hơi quá không, sắp vươn đến tận trời rồi. Nhất là sau khi kết hôn ở nhà cứ như Từ Hi thái hậu, tính tình gớm ghê, so với lúc trước kết hôn như hai người. Đối xử với chồng như với cháu trai, còn không bằng cả cháu trai. Ai, kết hôn có gì tốt, cưới vợ có gì hay.”

Hòa Thuận nghe thế buồn cười, lại ngại cười ra tiếng. Còn Hòa Bình thì ngẩn người, mặc dù mình không thảm như Trương Lâm, nhưng suy nghĩ lại thì cũng đúng, vợ mình cũng như thế. Trong nhất thời bách vị tạp trần không khỏi lại kính Trương Lâm một chén.

Thực ra Trương Lâm không biết uống rượu lại thêm bụng rỗng, uống mấy chén rượu trắng mặt đã đỏ may vẫn còn tỉnh táo. Hòa Thuận thấy thế vội vàng gắp thức ăn cho anh ta, Trương Lâm cũng không khách sáo, nhét thức ăn vào mồm.

Có lúc rượu như là thứ đồ kỳ diệu, mấy người ở chỗ này đều có tâm sự riêng, không muốn thổ lộ với người khác, nhất là Trương Lâm, bình thường không thân thiết đến mức không có gì giấu nhau với anh em nhà họ Lý, nhưng uống mấy chén thì cứ như tình cảm đã thân hơn, theo đó cũng nói sâu hơn chân thành hơn nhiều.

Lúc ba người uống nhiệt tình thì điện thoại của Hòa Thuận đột nhiên vang lên. Hòa Thuận cầm lên nhìn một cái hóa ra là vợ mình gọi, nghĩ tới Lưu Mai chờ ở nhà sốt ruột nên vội vàng nhận điện thoại, không đợi Lưu Mai mở miệng đã vội nói: “Sốt ruột chờ à, anh ở bên ngoài uống với bạn mấy chén, lát nữa sẽ về, đừng phần cơm cho anh. Nếu em mệt thì đi ngủ với con trước không cần đợi anh.”

Hòa Bình ở bên cạnh thấy cảnh này thường xuyên nên không phản ứng gì. còn Trương Lâm mặc phong phanh vừa mới bị vợ đuổi ra khỏi nhà thì thấy vợ chồng Hòa Thuận nói chuyện điện thoại tình cảm quá, trong lòng cảm khái: Nhìn vợ người ta xem, ngẫm lại mình tí, haizzz xem ra kiếp trước mình không tích phúc.

Hòa Thuận chỉ mải nói điện thoại nên không nghĩ tới cuộc điện thoại bình thường của mình còn gợi ra nhiều cảm khái như vậy. Anh nói điện thoại với Lưu Mai: “Còn có chuyện gì nữa không? Không có thì anh tắt máy.”

Lưu Mai ở trong điện thoại nhỏ giọng nói: “ấy, đừng cúp, đừng cúp, em còn chưa nói chuyện chính đâu. Anh đừng uống nữa đi tìm Hòa Bình đi. Buổi tối hai người họ cãi nhau, Hòa Bình giận dỗi đi ra ngoài bây giờ còn chưa về.”

Hòa Thuận sửng sốt một chú: “hả?” Sau đó kịp phản ứng rồi như có thâm ý nhìn Hòa Bình ở đối diện toét miệng cười một tiếng, nói: “Yên tâm đi, không sao, anh biết rồi.”

Lưu Mai nghi ngờ hỏi: “Thật hay giả? Anh có biết thật không? Em thấy Văn Quân đang sốt ruột, anh có chắc không?”

Hòa Thuận nói: “Lúc nào anh nói không chắc chắn rồi? Em yên tâm đi, bảo mọi người cũng yên tâm.” Hòa Thuận cố gắng không nói bảo Văn Quân cũng yên tâm là cảm thấy trước mặt người ngoài nên giữ thể diện cho Hòa Bình.

Lưu Mai ngược lại không để ý chi tiết này, nhưng mình tin chồng nên an tâm cúp điện thoại rồi đi an ủi Văn Quân tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play