Edit & Beta: Vi Vi

Đêm nay, mẹ chồng thao thức suốt đêm, trong đầu không ngừng vang vọng đoạn đối thoại giữa con trai và mình sau khi Hân Hân ra khỏi phòng.

“Mẹ, mẹ đừng sửa lại quần áo nữa.”

“Sao?”

“Thằng bé … thằng bé chưa mặc được.”

“Sao mà chưa mặc được, kích cỡ vừa phải, béo gầy đều mặc được!”

“Không phải… không phải…”

“Vậy rốt cuộc là sao? Hân Hân không cho mặc hả?”

“Không phải không phải, thì … thì để sau rồi mặc…”

“Cái gì mà để sau rồi mặc? Là vĩnh viễn không mặc phải không!”

“…”

Cuối cùng Mộc Nam bị mẹ hỏi hết chỗ nói, nhưng không nói gì chính là cam chịu. Mẹ chồng tức quá, con dâu gì thế này! Tệ quá, chả biết phải trái gì cả! Hơi tý là bắt nạt người ta thế đấy? Bà muốn đi tìm Hân Hân lý luận, nhưng bố chồng và Mộc Nam đều khuyên bà đừng đi. Đúng thế, đi thì thế nào? Như Hân Hân người ta mới giỏi, không nói không ầm ĩ không quấy, chỉ không làm theo lời bà, bà làm gì được?

Sáng sớm thức dậy, mẹ chồng xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, cáu kỉnh mà gói bộ quần áo bông đã àm xong lại. Hân Hân nhà cô không cần, tôi mới không cho đấy! Tôi mang cho người khác đây! Sáng sớm Mộc Nam vừa ra khỏi nhà, mẹ chồng đã ôm túi quần áo đi về phía nhà thím Lý. Bố chồng đành phải đi đổi ca cho Hân Hân ra ăn sáng.

Mẹ chồng gõ cửa nhà thím Lý, thấy thím Lý đang ngồi trên sô pha dạy bảo Hòa Nhạc – con thứ ba. Hòa Nhạc thấy có khách, bĩu môi đứng dậy đi khỏi, thậm chí không thèm chào hỏi mẹ chồng Hân Hân. Mẹ chồng thế mà không để ý, nhìn bóng lưng Hòa Nhạc mà nói khen thím Lý: “trông thằng ba nhà bà bảnh bao quá!”

Thím Lý nghe thế thì mừng thầm, miệng thì lại nói: “thằng nhóc vô tích sự, bà xem ngày nào cũng chỉ biết ra ngoài chơi bời, béo quay ra rồi. Bà còn khen nó.”

Mẹ chồng nói: “đàn ông phải béo khỏe, trông mới vững chãi!”

Thím Lý vui vẻ nói: “Cũng đúng. Ầy, trông thế thôi, chứ giờ chả có người yêu nào.”

Mẹ chồng lấy làm lạ: “sao thế được? thằng bé tốt thế cơ mà!”

Thím Lý nói: “Nói thế thôi chứ, nếu bàn về điều kiện thì nhà tôi cũng chỉ hơn kém người ta tý, ai biết thằng bé này làm sao, người để ý nó thì nó không thích. Người nó để ý thì người ta không bằng lòng. Bà bảo làm sao?”

Mẹ chồng hỏi: “thế rốt cuộc nó muốn cô thế nào?”

Thím Lý nói: “cũng chả yêu cầu gì, nó chỉ muốn nhìn vừa mắt. Hai ông bà già thôi thì cho rằng, hai bên môn đăng hộ đối là được, không cần nhà gái phải có tiền gì đó.”

Mẹ chồng gật đầu nói: “điều kiện này thì có gì khó? Để đấy tôi bảo con trai con dâu tôi tìm cho bà.”

Thím Lý nghe thế thì vui vẻ nói: “thế thì tốt quá, chuyện này gửi gắm bà chị nhé!”

Mẹ chồng nghe thím Lý nói thế thì vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh, lòng tự tin cũng theo thế mà trào dân, bà vỗ ngực cam đoan với thím Lý, khẳng định sẽ tìm được một người bạn gái vừa ý cho Hòa Nhạc.

Vì vậy, đến trưa Mộc Nam vừa về nhà đã bị mẹ chồng lôi kéo, trịnh trọng giao cho nhiệm vụ này. Lúc này Mộc Nam đồng ý luôn.

Ăn cơm trưa xong, khi Mộc Nam ở trong phòng cùng Hân Hân và con, Hân Hân nói nhỏ với anh: “Mẹ giới thiệu người yêu cho Hòa Nhạc con thứ ba của thím Lý, sao anh đồng ý ngay thế?”

Mộc Nam nói: “hôm qua hai mẹ con em thành ra như thế. Mãi mới có việc phân tán sự chú ý của bà, thì phải mau mau đồng ý với bà còn gì? Vả lại, cơ quan anh đúng là chả có cô nào trẻ cả, chuyện này cuối cùng sợ là phải em quan tâm đấy.”

Hân Hân thở dài: “hầy, em hiểu lòng anh. Nhưng anh không biết chứ, Hòa Nhạc này không phải người bình thường. Văn Quân nói chuyện với em rồi, ông em chồng này suốt ngày lang thang, làm thì không làm, ăn thì ăn ngon, còn một lòng một tìm bạn gái xinh đẹp. Có đứa con gái đứng đắn nào thích cậu ta chứ?”

Mộc Nam nói: “Em nghĩ nhiều quá. Anh chỉ đồng ý giới thiệu cho cậu ta, chưa cam đoan có thể thành. Chỉ cần hai bên gặp mặt là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, về sau nhà gái gai mắt cậu ta thì có liên quan gì đến chúng ta.”

Hân Hân nói: “đúng thì đúng, chỉ sợ cô bé nào ngây thơ bị cậu ta lừa, thì thành ra chúng ta làm chuyện xấu rồi?”

Mộc Nam nói: “Em nói thế thì lại càng không đúng rồi. Lừa nhất thời là lừa gạt, lừa cả đời thì là yêu rồi. Có khi người ta lại tìm được tình yêu đích thực ấy chứ. Hơn nữa, nhà trai không tốt, em cam đoan được nhà gái tốt lắm chắc?”

Hân Hân trừng anh nói: “anh này, đến giờ còn không nói nghiêm chỉnh với anh được.”

Nói đi nói lại, Hân Hân vẫn để ý giúp.

Trùng hợp, một hôm điện thoại Hòa Nhạc hổng, cậu ta liền mượn điện thoại của Văn Quân dùng một lát. Lúc đó Văn Quân đang xem wechat của Hân Hân, tiện tay đưa cho Hòa Nhạc. Hòa Nhạc vừa cầm điện thoại nhìn thì kinh ngạc vui mừng hỏi Văn Quân: “chị dâu, cô gái này là ai?”

Văn Quân thuận miệng nói: “chị không biết, wechat của Hân Hân, chú hỏi chị ấy đi.”

Hòa Nhạc nói: “Hân Hân là ai chứ? Em lại không biết chị ấy, chị hỏi giúp em đi.”

Văn Quân từ chối: “chị hỏi thế nào? Là lạ thế nào ấy. Kệ chú!”

Hòa Nhạc đâu chịu, đang quấn quýt lấy Văn Quân thì thím Lý đi ra khỏi phòng, hỏi rõ nguyên do thì vỗ chân nói: “Hân Hân này có phải chính là cô bé cùng tiểu khu đến thăm con lần trước không?”

Văn Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “đúng rồi.”

Thím Lý lập tức sáng mắt, nói với Hòa Nhạc: “được rồi, con đừng lo, mẹ hỏi cho con!”

Hòa Nhạc lấy làm lạ: “sao mẹ biết chị ấy?”

Thím Lý nói: “hôm trước mẹ chồng nó đến nhà mình chơi, thấy con thì thích lắm, chủ động để nghị giới thiệu người yêu cho con, nếu Hân Hân là con dâu bà ấy thì mẹ đi hỏi cho con, nhất định được!”

Hòa Nhạc vui như mở cờ, lập tức thúc giục thím Lý đi hỏi. Văn Quân ở bên nghe thế thì buồn phiền không thôi, phát wechat cho Hân Hân: “ai bảo cậu post bừa ảnh, thế này thì cho cậu nhức đầu một trận rồi.”

Hân Hân nhìn wechat của Văn Quân mà không hiểu ra sao. Mẹ chồng nhận được tin của thím Lý, cố ý chạy tới nói với Hân Hân chuyện này. Hân Hân nghe xong thì mới hiểu ra. Ảnh là do Hân Hân lấy từ wechat của một đồng nghiệp, cô cũng không biết cô gái này là ai, nhưng nhiều hôm như thế, đây là lần đầu tiên mẹ chồng chủ động nói chuyện mới mình, Hân Hân cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội hoà giải hiếm có này, cho nên nhận lời. Về sau hỏi thăm mãi mới biết cô gái này là em họ của người đồng nghiệp kia, tên là Liễu Y Y, năm nay 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, nghề nghiệp tự do, nói trắng ra là không có công việc chính thức, nhưng hiện tại cô này đang mở một cửa hàng online, chuyên bán vòng tay thủ công do mình xâu chuỗi, thấy bảo chuyện làm ăn cũng không tệ lắm.

Qua đồng nghiệp làm mối, cô gái này đồng ý rồi. Hân Hân vội báo tin cho mẹ chồng. Về phương diện này thì hiệu suất của mẹ chồng rất cao, bà nhanh chóng thông báo cho cả nhà thím Lý. Vì thế hai người đầu tiên là thêm wechat của nhau, vài ngày sau Hòa Nhạc vội vã yêu cầu gặp mặt và được đối phương đồng ý. Hòa Nhạc vui sướng dạt dào, thím Lý cũng vui vẻ cười toe toét, năm lần bảy lượt tỏ vẻ cảm ơn mẹ chồng. Lần đầu tiên mẹ chồng nở mày nở mặt trước mặt thím Lý như thế, điều này khiến bà khen ngợi Hân Hân, rốt cuộc bỏ qua chuyện áo bông trước đó. Đến tận đây, cuộc sống bị kẹt ở giữa của Mộc Nam mới được thả lỏng đôi chút, gia đình nhà họ Mộc rốt cuộc khôi phục sự bình yên ngày nào.

Đêm nay, mẹ chồng thao thức suốt đêm, trong đầu không ngừng vang vọng đoạn đối thoại giữa con trai và mình sau khi Hân Hân ra khỏi phòng.

“Mẹ, mẹ đừng sửa lại quần áo nữa.”

“Sao?”

“Thằng bé … thằng bé chưa mặc được.”

“Sao mà chưa mặc được, kích cỡ vừa phải, béo gầy đều mặc được!”

“Không phải… không phải…”

“Vậy rốt cuộc là sao? Hân Hân không cho mặc hả?”

“Không phải không phải, thì … thì để sau rồi mặc…”

“Cái gì mà để sau rồi mặc? Là vĩnh viễn không mặc phải không!”

“…”

Cuối cùng Mộc Nam bị mẹ hỏi hết chỗ nói, nhưng không nói gì chính là cam chịu. Mẹ chồng tức quá, con dâu gì thế này! Tệ quá, chả biết phải trái gì cả! Hơi tý là bắt nạt người ta thế đấy? Bà muốn đi tìm Hân Hân lý luận, nhưng bố chồng và Mộc Nam đều khuyên bà đừng đi. Đúng thế, đi thì thế nào? Như Hân Hân người ta mới giỏi, không nói không ầm ĩ không quấy, chỉ không làm theo lời bà, bà làm gì được?

Sáng sớm thức dậy, mẹ chồng xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, cáu kỉnh mà gói bộ quần áo bông đã àm xong lại. Hân Hân nhà cô không cần, tôi mới không cho đấy! Tôi mang cho người khác đây! Sáng sớm Mộc Nam vừa ra khỏi nhà, mẹ chồng đã ôm túi quần áo đi về phía nhà thím Lý. Bố chồng đành phải đi đổi ca cho Hân Hân ra ăn sáng.

Mẹ chồng gõ cửa nhà thím Lý, thấy thím Lý đang ngồi trên sô pha dạy bảo Hòa Nhạc – con thứ ba. Hòa Nhạc thấy có khách, bĩu môi đứng dậy đi khỏi, thậm chí không thèm chào hỏi mẹ chồng Hân Hân. Mẹ chồng thế mà không để ý, nhìn bóng lưng Hòa Nhạc mà nói khen thím Lý: “trông thằng ba nhà bà bảnh bao quá!”

Thím Lý nghe thế thì mừng thầm, miệng thì lại nói: “thằng nhóc vô tích sự, bà xem ngày nào cũng chỉ biết ra ngoài chơi bời, béo quay ra rồi. Bà còn khen nó.”

Mẹ chồng nói: “đàn ông phải béo khỏe, trông mới vững chãi!”

Thím Lý vui vẻ nói: “Cũng đúng. Ầy, trông thế thôi, chứ giờ chả có người yêu nào.”

Mẹ chồng lấy làm lạ: “sao thế được? thằng bé tốt thế cơ mà!”

Thím Lý nói: “Nói thế thôi chứ, nếu bàn về điều kiện thì nhà tôi cũng chỉ hơn kém người ta tý, ai biết thằng bé này làm sao, người để ý nó thì nó không thích. Người nó để ý thì người ta không bằng lòng. Bà bảo làm sao?”

Mẹ chồng hỏi: “thế rốt cuộc nó muốn cô thế nào?”

Thím Lý nói: “cũng chả yêu cầu gì, nó chỉ muốn nhìn vừa mắt. Hai ông bà già thôi thì cho rằng, hai bên môn đăng hộ đối là được, không cần nhà gái phải có tiền gì đó.”

Mẹ chồng gật đầu nói: “điều kiện này thì có gì khó? Để đấy tôi bảo con trai con dâu tôi tìm cho bà.”

Thím Lý nghe thế thì vui vẻ nói: “thế thì tốt quá, chuyện này gửi gắm bà chị nhé!”

Mẹ chồng nghe thím Lý nói thế thì vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh, lòng tự tin cũng theo thế mà trào dân, bà vỗ ngực cam đoan với thím Lý, khẳng định sẽ tìm được một người bạn gái vừa ý cho Hòa Nhạc.

Vì vậy, đến trưa Mộc Nam vừa về nhà đã bị mẹ chồng lôi kéo, trịnh trọng giao cho nhiệm vụ này. Lúc này Mộc Nam đồng ý luôn.

Ăn cơm trưa xong, khi Mộc Nam ở trong phòng cùng Hân Hân và con, Hân Hân nói nhỏ với anh: “Mẹ giới thiệu người yêu cho Hòa Nhạc con thứ ba của thím Lý, sao anh đồng ý ngay thế?”

Mộc Nam nói: “hôm qua hai mẹ con em thành ra như thế. Mãi mới có việc phân tán sự chú ý của bà, thì phải mau mau đồng ý với bà còn gì? Vả lại, cơ quan anh đúng là chả có cô nào trẻ cả, chuyện này cuối cùng sợ là phải em quan tâm đấy.”

Hân Hân thở dài: “hầy, em hiểu lòng anh. Nhưng anh không biết chứ, Hòa Nhạc này không phải người bình thường. Văn Quân nói chuyện với em rồi, ông em chồng này suốt ngày lang thang, làm thì không làm, ăn thì ăn ngon, còn một lòng một tìm bạn gái xinh đẹp. Có đứa con gái đứng đắn nào thích cậu ta chứ?”

Mộc Nam nói: “Em nghĩ nhiều quá. Anh chỉ đồng ý giới thiệu cho cậu ta, chưa cam đoan có thể thành. Chỉ cần hai bên gặp mặt là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, về sau nhà gái gai mắt cậu ta thì có liên quan gì đến chúng ta.”

Hân Hân nói: “đúng thì đúng, chỉ sợ cô bé nào ngây thơ bị cậu ta lừa, thì thành ra chúng ta làm chuyện xấu rồi?”

Mộc Nam nói: “Em nói thế thì lại càng không đúng rồi. Lừa nhất thời là lừa gạt, lừa cả đời thì là yêu rồi. Có khi người ta lại tìm được tình yêu đích thực ấy chứ. Hơn nữa, nhà trai không tốt, em cam đoan được nhà gái tốt lắm chắc?”

Hân Hân trừng anh nói: “anh này, đến giờ còn không nói nghiêm chỉnh với anh được.”

Nói đi nói lại, Hân Hân vẫn để ý giúp.

Trùng hợp, một hôm điện thoại Hòa Nhạc hổng, cậu ta liền mượn điện thoại của Văn Quân dùng một lát. Lúc đó Văn Quân đang xem wechat của Hân Hân, tiện tay đưa cho Hòa Nhạc. Hòa Nhạc vừa cầm điện thoại nhìn thì kinh ngạc vui mừng hỏi Văn Quân: “chị dâu, cô gái này là ai?”

Văn Quân thuận miệng nói: “chị không biết, wechat của Hân Hân, chú hỏi chị ấy đi.”

Hòa Nhạc nói: “Hân Hân là ai chứ? Em lại không biết chị ấy, chị hỏi giúp em đi.”

Văn Quân từ chối: “chị hỏi thế nào? Là lạ thế nào ấy. Kệ chú!”

Hòa Nhạc đâu chịu, đang quấn quýt lấy Văn Quân thì thím Lý đi ra khỏi phòng, hỏi rõ nguyên do thì vỗ chân nói: “Hân Hân này có phải chính là cô bé cùng tiểu khu đến thăm con lần trước không?”

Văn Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “đúng rồi.”

Thím Lý lập tức sáng mắt, nói với Hòa Nhạc: “được rồi, con đừng lo, mẹ hỏi cho con!”

Hòa Nhạc lấy làm lạ: “sao mẹ biết chị ấy?”

Thím Lý nói: “hôm trước mẹ chồng nó đến nhà mình chơi, thấy con thì thích lắm, chủ động để nghị giới thiệu người yêu cho con, nếu Hân Hân là con dâu bà ấy thì mẹ đi hỏi cho con, nhất định được!”

Hòa Nhạc vui như mở cờ, lập tức thúc giục thím Lý đi hỏi. Văn Quân ở bên nghe thế thì buồn phiền không thôi, phát wechat cho Hân Hân: “ai bảo cậu post bừa ảnh, thế này thì cho cậu nhức đầu một trận rồi.”

Hân Hân nhìn wechat của Văn Quân mà không hiểu ra sao. Mẹ chồng nhận được tin của thím Lý, cố ý chạy tới nói với Hân Hân chuyện này. Hân Hân nghe xong thì mới hiểu ra. Ảnh là do Hân Hân lấy từ wechat của một đồng nghiệp, cô cũng không biết cô gái này là ai, nhưng nhiều hôm như thế, đây là lần đầu tiên mẹ chồng chủ động nói chuyện mới mình, Hân Hân cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội hoà giải hiếm có này, cho nên nhận lời. Về sau hỏi thăm mãi mới biết cô gái này là em họ của người đồng nghiệp kia, tên là Liễu Y Y, năm nay 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, nghề nghiệp tự do, nói trắng ra là không có công việc chính thức, nhưng hiện tại cô này đang mở một cửa hàng online, chuyên bán vòng tay thủ công do mình xâu chuỗi, thấy bảo chuyện làm ăn cũng không tệ lắm.

Qua đồng nghiệp làm mối, cô gái này đồng ý rồi. Hân Hân vội báo tin cho mẹ chồng. Về phương diện này thì hiệu suất của mẹ chồng rất cao, bà nhanh chóng thông báo cho cả nhà thím Lý. Vì thế hai người đầu tiên là thêm wechat của nhau, vài ngày sau Hòa Nhạc vội vã yêu cầu gặp mặt và được đối phương đồng ý. Hòa Nhạc vui sướng dạt dào, thím Lý cũng vui vẻ cười toe toét, năm lần bảy lượt tỏ vẻ cảm ơn mẹ chồng. Lần đầu tiên mẹ chồng nở mày nở mặt trước mặt thím Lý như thế, điều này khiến bà khen ngợi Hân Hân, rốt cuộc bỏ qua chuyện áo bông trước đó. Đến tận đây, cuộc sống bị kẹt ở giữa của Mộc Nam mới được thả lỏng đôi chút, gia đình nhà họ Mộc rốt cuộc khôi phục sự bình yên ngày nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play