Sáng sớm hôm sau, Mộc Nam vào xem Hân Hân và con. Vừa vào phòng thì vui vẻ nói với Hân Hân: “Ấy, anh còn tưởng rằng buổi tối em sẽ không chịu nổi mà gọi anh đấy. Ai biết một đêm ngủ thẳng hừng đông. Được được đấy, xem ra trước đây đánh giá thấp em rồi, em còn có tiềm lực rất lớn có thể khai thác!”
Hân Hân vốn bị bệnh, hơn nữa nghe thấy câu “ai mà chưa từng nuôi con chứ” của mẹ chồng, thoáng cái để tâm, miên man suy nghĩ nửa đêm mới gắng ngủ được, trong đó lại không thể bớt việc dậy chăm sóc con, khó tránh khỏi thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ốm đau không chỉ không thấy chuyển biến tốt, trái lại như nặng thêm rồi, rốt cục gian nan vượt qua một đêm, lòng tràn đầy hy vọng Mộc Nam đi vào sẽ quan tâm an ủi mình, lại nhận được câu nói này, trong phút chốc quên cả tức giận, chỉ sững sờ nhìn Mộc Nam một lát, cuối cùng khó chịu xua tay bảo anh đi ra ngoài.
Mộc Nam thấy sắc mặt Hân Hân không đúng, đang muốn hỏi xem làm sao vậy, mẹ chồng ở ngoài phòng lại gọi: “Tiểu Nam, đi ra ăn cơm.” Mộc Nam đáp lại: “con biết rồi.” Người lại vẫn ỏ bên giường Hân Hân, không muốn đi ra ngoài, một lòng muốn hỏi Hân Hân rốt cuộc làm sao vậy, có phải còn khó chịu không.
Mẹ chồng thấy Mộc Nam không đi ra, dứt khoát vén mành đi vào. Gần đây để duy trì độ ấm bên trong, Mộc Nam lắp một rèm cửa dày cho phòng Hân Hân. Mẹ chồng không thích nhất chính là vợ chồng son bọn họ buông mành xuống, mình ra ra vào vào rất không tiện, cho nên đi vào thì thuận tiện treo mành lên.
Hân Hân thấy thế thì rất mất vui, con dâu còn chưa dậy, bố chồng lại cùng ở dưới một mái nhà, mẹ chồng bình thường lắm phép lắm tắc thế cơ mà, sao lúc này ngay cả trở ngại nam nữ cũng không để ý chứ?
Mẹ chồng lại coi như không nhìn thấy sắc mặt của Hân Hân, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm con trai nói: “Còn không mau lên, sắp muộn.”
Mộc Nam chỉ phải đồng ý, con mắt lại vẫn nhìn Hân Hân, quan tâm hỏi Hân Hân: “Khỏe hơn chưa? sao không nói lời nào?”
Nếu như vừa rồi Mộc Nam hỏi như vậy, Hân Hân khẳng định muốn ồn ào anh vài câu, nhưng ồn ào rồi thì cũng qua. Cô dâu mới cãi nhau, đầu giường ầm ĩ, cuối giường làm hòa. Thật ra không có tính nguyên tắc gì, chỉ bày tỏ cảm xúc. Nhưng hôm nay mẹ chồng đứng ở bên cạnh, Hân Hân không thể ồn ào Mộc Nam, vì vậy cô không nói gì, nhưng chính vì chưa nói, hờn giận trong lòng lại nặng nề hơn.
Lúc này, mẹ chồng sấn đến nói: “Hân Hân muốn ăn cái gì, mẹ làm cho!”
Lần này mẹ chồng tốt bụng thật, nhưng vì câu nói tối qua Hân Hân có thành kiến rất lớn với mẹ chồng. Hiện tại không sớm không muộn mẹ chồng lại cứ chọn lúc Mộc Nam có mặt để ân cần thăm hỏi cô, càng khiến Hân Hân cảm thấy bà cố ý diễn cho Mộc Nam xem, để Mộc Nam cảm thấy mẹ mình hiểu chuyện săn sóc hơn con dâu. Nghĩ vậy, Hân Hân càng phiền hơn, nhưng bảo cô thẳng thừng không nể mặt người già thì cô lai không làm được, cho nên cô đành phải nói có lệ: “Không cần. Con ăn ít cháo là được.”
Mộc Nam xem giờ thấy thực sự sắp muộn rồi, lại không hỏi Hân Hân được gì, nên dặn mẹ chồng chăm sóc Hân Hân chu đáo, mình thì đi ra ngoài ăn cơm. Hân Hân thấy Mộc Nam đi ra ngoài, lòng càng thêm không vui, dứt khoát trở mình nằm thêm một lúc. Chờ cô nằm đủ rồi, chầm chậm mặc quần áo rời giường, Mộc Nam đã vội vã đi ra cửa rồi.
Mộc Nam vừa đi, tất cả cũng khôi phục dáng dấp ngày xưa. Mẹ chồng cảm thấy: vừa rồi tôi đã hỏi cô, tự cô không cần tôi làm cái gì, tôi là mẹ cô, là bề trên, còn đi nịnh cô chắc? Tôi đã phục vụ cô, còn phải nịnh bợ cô, làm gì có chuyện! Cho nên ngoại trừ hỏi thăm sức khỏe Hân Hân lấy lệ, thì không chăm sóc đặc thù gì nữa. Hân Hân sĩ diện, lòng lại có khúc mắc với mẹ chồng, cũng không muốn cầu xin bà làm gì thay mình, gắng gượng tiếp tục tự mình chăm sóc con. Qua nửa ngày, toàn thân đều trở nên đau đớn, cũng không biết là do mệt hay do bệnh. Lúc ăn trưa, Hân Hân vừa nhìn thấy mì sợi, thoáng cái đã không có hứng ăn uống, cầm chiếc đũa lựa mấy sợi coi như ăn xong rồi. Mẹ chồng thấy, trong lòng hết sức không thích, cảm thấy con dâu lại vờ soi mói. Vốn đang muốn hỏi Hân Hân có muốn uống ít thuốc hay không cũng thôi rồi, dứt khoát giả câm vờ điếc chẳng quan tâm nữa. Hân Hân chờ mẹ chồng rửa bát đũa xong, muốn nhờ mẹ chồng trông con cho mình đi nghỉ ngơi một lát, nhưng mẹ chồng thu dọn xong thì về thẳng phòng mình nghỉ trưa, căn bản không đi về phía Hân Hân. Hân Hân cáu giận, cố ý muốn gọi bà lại, mở miệng vài lần nhưng cũng không gọi ra miệng. Tới buổi chiều, cả người Hân Hân đều váng vất, mà lòng càng thêm oán giận.
Mẹ chồng căn bản không biết suy nghĩ của Hân Hân. Bà làm nông suốt đời, thân thể khỏe mạnh, cảm thấy chút cảm cúm nho nhỏ chẳng ăn nhằm gì, mình còn chưa phải uống thuốc vì nó, ngủ một đêm hôm sau là không sao rồi. Cho nên bà cảm thấy con dâu bị tí bệnh như thế chẳng có gì đáng nói, càng không nói đến cần người chăm sóc, căn bản là con trai quá chiều con dâu, mới có thể chiều ra những thói xấu này. Cho nên Hân Hân không gọi bà giúp, bà mừng rỡ thanh nhàn, càng không ý thức được rằng sẽ vì vậy khiến con dâu không hài lòng.
Buổi tối Mộc Nam trở về, rửa tay rửa mặt xong thì đi thẳng vào phòng xem Hân Hân. Thấy Hân Hân hai má ửng hồng, tinh thần uể oải, thì cảm thấy không thích hợp. Lại sờ trán thì nóng quá, nóng đến bỏng tay! Lúc đó kiên quyết kéo Hân Hân muốn đến phòng y tế xã. Hân Hân chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, chỉ muốn nằm ngủ một giấc say sưa, không muốn đi đâu. Nhưng Mộc Nam căn bản không nghe theo, lấy áo khoác của Hân Hân trong tủ quần áo ra, tự mình động tay mặc cho cô. Hân Hân thấy thực sự không lay chuyển được Mộc Nam, chỉ đành phải ngồi dậy, thay quần áo. Mộc Nam lại đội mũ quàng khăn cho cô rồi mới đỡ cô ra cửa.
Lúc mẹ chồng bị Mộc Nam gọi vào phòng trông cháu, bà mắt thấy con trai nào là tìm quần áo cho con dâu, nào là quàng khăn cho con dâu, lại đỡ ra cửa thì lòng ê ẩm. Con trai đã bao giờ phục vụ người làm mẹ là bà như thế? Ây, đúng là cưới vợ đã quên mẹ!
Ở phòng y tế xã, bác sĩ đo nhiệt độ cho Hân Hân, nhìn tưa lưỡi, hỏi tình hình, nói là sốt do cảm cúm, tuy rằng là bệnh thông thường, nhưng đã 40 độ rồi, đề nghị bọn họ truyền dịch. Hân Hân không đồng ý, nói truyền dịch quá lâu, không chăm được con. Bác sĩ lắc đầu nói: “mình đã sốt đến mức đấy rồi, còn chỉ lo cho con. Chị không khỏe, trẻ con càng khổ. Không truyền dịch cũng được, nhưng phải uống thuốc.”
Hân Hân hỏi mình còn đang cho con bú, uống thuốc có ảnh hưởng đến con không. Bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Có ảnh hưởng cũng phải uống chứ, chị như vậy thì không ảnh hưởng đến con chắc? Tôi cố gắng kê đơn thuốc ít ảnh hưởng đến em bé, nếu chị thực sự lo lắng thì tối nay đừng cho em bé bú.” Dứt lời thì kê đơn cho Hân Hân, lại căn dặn: “Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều. Trong nhà nếu có người khác, tốt nhất hai ngày chị đừng tự mình trông con, để tránh lây cho cháu.”
Hân Hân và Mộc Nam nhất nhất đồng ý, mới cầm thuốc, quay về nhà.
Vào cửa, Mộc Nam bảo Hân Hân uống thuốc, lại dỗ cô ăn thêm bát cháo, tiếp theo thì chuyển chăn đệm của Hân Hân từ trong buồng ra giường sô pha ngoài phòng khách mà mình hay ngủ. Hân Hân yếu ớt nói: “Em ngủ bên ngoài, ai trông con chứ?”
Mộc Nam vừa trải giường chiếu vừa nói: “Em đừng lo, tối nay nhiệm vụ của em chính là ngủ thật ngon. Cái khác đều không cần em quan tâm, có anh đây.”
Hân Hân nghe xong, không biết trong lòng vui mừng hay khổ sở, chỉ là cảm thấy oán giận chất chứa cả một ngày thoáng cái biến mất. Cô ngoan ngoãn nằm xuống giường sô pha, Mộc Nam lại rót một cốc nước nóng đặt trên bàn trà, căn dặn cô uống xong rồi ngủ. Hân Hân chậm rãi uống nước, lúc thiêm thiếp đi thì nghe thấy Mộc Nam đang bàn bạc với mẹ chồng, buổi tối bảo mẹ chồng trông con cùng anh. Hân Hân cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần đều thả lỏng ra, chỉ chốc lát sau thì chìm vào mộng đẹp.