Ngâm Giang lâu cũng không có gì khác với các thanh lâu, ngoại trừ việc chỉ có nam nhân ở bên trong, đình đài lầu các nên có là có, ca vũ kỹ nghệ mỹ tửu các loại đều đầy đủ. Bốn người ngồi tại một nhã gian bài trí lịch sự tao nhã, lão bản cho người dâng rượu dâng thức ăn, còn chọn mấy nam kỹ hồng bài, dặn bọn họ hầu hạ cho chu đáo.
Một tiểu quan bộ dạng thanh tú, tự động tự giác ghé lên người Bạch Song Ngọc: “Bạch công tử, mấy ngày không gặp, huynh càng ngày càng anh tuấn nha.” Bạch Song Ngọc cười ha ha, ôm lấy y nói: “Ngươi thật khéo ăn nói, mấy ngày nay có nhớ ta không?” Gã đã nhận định hai người kia là cùng một dạng với gã, Trương đại ca thì đã biết rõ từ lâu, cũng không có gì phải kiêng dè, ôm lấy tiểu quan bắt đầu trêu ghẹo.
Nếu như đã đến đây, Trương Khiếu Thiên cũng tỏ ra chay mặn đều không kiêng, mặc cho một tiểu quan bộ dạng xinh đẹp ở bên thân dựa sát vào hầu hạ.
Thấy thế trận như vậy, Phương Khinh Trần ở trong lòng có chút lo lắng. Là y muốn đến đây, thế nhưng nhìn thấy hai người kia vui vẻ tự nhiên, chẳng lẽ y lại đi nói với người ta là ta không cần người hầu hạ, như vậy chẳng phải là mặt mũi mất hết sao! Nhưng mà thật sự để cho mấy đứa hài tử choai choai này quấn lấy, chỉ nghĩ thôi y đã thấy da đầu tê dại, nổi gai ốc toàn thân.
Tần Húc Phi cũng đang vì việc này mà phiền não. Hai người ánh mắt giao nhau, phát hiện đối phương cũng nghĩ giống mình. Tần Húc Phi lập tức nảy ra sáng kiến, hắn ho khan một tiếng, vươn tay ôm Phương Khinh Trần, chống lại gương mặt tươi cười ân cần của lão bản: “Chúng ta không cần người hầu hạ!”
Lão bản nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hiểu rõ gật gù, chỉ đệ lại hai tiểu quan liền cung kính lui ra.
Thấy người đã đi, Phương Khinh Trần lập tức trở mặt không quen biết, y xuất chưởng như đao đánh về phía cánh tay Tần Húc Phi đang ôm mình. Tần Húc Phi cũng nổi hứng đùa giỡn, cứ khăng khăng không chịu buông tay, năm ngón phát lực nghênh đón.
Võ công tuyệt thế triển khai ngay trong không gian chật hẹp, tay của Tần Húc Phi lúc thì sờ sờ eo, lúc thì vuốt vuốt vai Phương Khinh Trần.
Thật sự khiến Phương Khinh Trần tức điên, lửa giận đùng đùng bốc lên, tên này vì sao lại mặt dày như vậy, người đã đi rồi, hắn còn muốn diễn kịch đến khi nào? Thật sự tưởng y dễ bắt nạt lắm sao? Càng nghĩ đòn thế trên tay càng trở nên nghiêm túc kịch liệt.
Cũng không để ý đến hai người bọn họ ở ngay chỗ này ta ra chưởng ngươi xuất quyền đánh nhau túi bụi, Bạch Song Ngọc trong lòng ôm một người, vừa gắp thức ăn vừa uống rượu hết sức vui vẻ. Gã cũng còn nhớ một hàng người bọn họ đến Ngâm Giang lâu là để uống Đào Hoa Nhưỡng, thế nhưng hiện tại chẳng thấy tăm hơi đâu, trên bàn chỉ có rượu ngon bình thường, vì vậy, hỏi tiểu quan đang ngồi trong lòng: “Chẳng phải đã nói với lão bản là gọi vài vò Đào Hoa Nhưỡng hay sao? Vì sao lâu như vậy vẫn không thấy đưa lên?”
Tiểu quan cười bóc vỏ trái cây, đưa đến bên miệng gã nói: “Không phải là không đưa lên, lão bản có lẽ đã đi hỏi Hoàng tiên sinh rồi, rượu đó là do Hoàng tiên sinh nhưỡng, tổng cộng cũng không có bao nhiêu vò, hiện tại e rằng không còn.”
“Không còn?” Bạch Song Ngọc còn đang muốn hỏi thêm vài câu, đã thấy lão bản đi vào cười làm lành: “Thật xin lỗi mấy vị gia, Đào Hoa Nhưỡng này là quản sự của chúng ta vừa mới nghiên cứu ủ ra, phải hái hoa đào tươi mới nở hàng năm mới được, năm ngoái ủ một trăm vò, nhưng rốt cuộc chỉ có mấy chục vò thành rượu, hiện tại chỉ còn dư một vò do quản sự hắn định giữ lại cho mình, các vị gia, thỉnh rộng lượng nha.”
“Một vò thì một vò, còn hơn là không có.” Phương Khinh Trần bỏ qua tay của Tần Húc Phi, chậm rãi nói như vậy.
Lão bản thấy y không có làm khó dễ, bèn cười nói: “Năm nay chúng ta ủ những năm trăm vò, quản sự nói lần này khẳng định có thể ủ thành hơn một nửa, sang năm còn thỉnh các vị đại gia vui lòng chiếu cố, đến Ngâm Giang lâu chúng ta nhất định tạ tội.”
Phương Khinh Trần phất tay: “Tốt lắm.”
Lão bản lui ra ngoài, Bạch Song Ngọc nghĩ Khinh Trần có lẽ là một người thích uống rượu, quân tử không nên tranh đoạt thứ yêu thích của người ta, liền hướng Phương Khinh Trần nói: “Phương huynh, rượu này ta và Trương đại ca cũng đã uống một vò rồi, còn một vò này, ngươi mang về từ từ thưởng thức, cũng xem như kỷ niệm một hồi chúng ta kết giao.”
Trương Khiếu Thiên thấy Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần nãy giờ vung tay múa chân một bên, cảm thấy công phu của vị Phương thiếu hiệp này cũng không kém, nên sinh chút cảm tình, cười nói: “Đúng vậy, Phương huynh đệ cứ mang về đi, dù sao sang năm chúng ta vẫn còn có thể uống tiếp.”
Phương Khinh Trần cư nhiên cũng khách sáo nói: “Nếu vậy ta từ chối là bất kính rồi.”
Bốn người nói nói cười cười, một buổi tối rất nhanh trôi qua. Rời khỏi Ngâm Giang lâu mỗi người chia tay ai về đường nấy, Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi đi về hướng hoàng cung.
Thế nhưng y phát hiện tối nay Tần Húc Phi có vẻ bần thần, y dừng bước, Tần Húc Phi cư nhiên suýt chút nữa đâm vào người y!
Phương Khinh Trần chăm chú nhìn Tần Húc Phi, phát hiện hắn cũng đang hai mắt sáng rực nhìn mình, y đem hắn từ đầu nhìn đến chân, lại từ chân nhìn lên đầu, cũng nhìn không ra tên này hôm nay mắc chứng gì.
Y mang theo một chút ý xấu cười nhạo: “Ngươi rốt cuộc là có sợi gân nào không đúng chỗ, chẳng lẽ đi tiểu quan quán về đầu óc bắt đầu lung lay rồi?”
Tần Húc Phi cũng không để ý tới y chế nhạo, chỉ hai mắt toả sáng nhìn y, miệng hưng phấn nói: “Ta đã biết, ta đã biết, Khinh Trần, ta đã biết…”
Phương Khinh Trần khẽ nhíu mày, tên này thật sự không có bệnh đó chứ? Y bước lên một bước ép sát Tần Húc Phi: “Ngươi biết cái gì?”
Tần Húc Phi lại không trả lời, nhấc chân liền đi, xuất ra khinh công nhảy về phía trước. Còn vừa chạy vừa cười: “Khinh Trần, ta cuối cùng cũng biết! Ha ha ha!”
Phương Khinh Trần vội vàng đuổi theo: “Tần Húc Phi ngươi đừng chạy! Ngươi rốt cuộc là biết cái gì? Ngươi dám không nói!”
Vì vậy, trên nóc nhà đường phố kinh thành, một người dùng tuyệt đỉnh khinh công bay phía trước, một người ôm Đào Hoa Nhưỡng đuổi theo phía sau.
Mấy người dân buổi tối về nhà muộn, thấy hai thân ảnh mơ hồ lướt qua, còn tưởng mình gặp gỡ thần linh quỷ mị, ngày hôm sau mặt mày hớn hở kể lại với mọi người rằng mình may mắn được nhìn thấy thần tiên hiển linh.
Một đường chạy về đến tẩm cung, Phương Khinh Trần vẫn hỏi không ra Tần Húc Phi đến tột cùng là biết cái gì, nghĩ đến tên này mà quyết tâm lên còn ngang bướng hơn bò điên nữa, y cũng lười hỏi mãi, hơn nửa đêm chạy tới chạy lui đã có chút mệt mỏi, ngáp dài một cái liền tắm rửa đi ngủ.
Tần Húc Phi nằm ở một bên giường như thế nào cũng ngủ không được, hắn dứt khoát bỏ gối đứng dậy đi lòng vòng trong phòng.
Chiều tối ngày hôm nay hắn còn đang suy nghĩ làm sao nam nhân lại có thể thích nam nhân. Xem ra, người ta suy nghĩ chuyện gì cũng không nên khẳng định quá tuyệt đối, nếu không nhất định sẽ rơi xuống đúng đầu mình. Hắn có chút vui vẻ cười cười, những chuyện không rõ ra sao trước đây, hiện tại đều đã có đáp án.
Vì sao, mình vẫn luôn luôn chịu đựng mọi áp lực cũng không muốn thú phi nạp thiếp sinh con nối dõi?
Vì sao, luôn luôn có một thoáng áo trắng tung bay tiêu sái đột ngột ùa vào, lại trở thành màu sắc rực rỡ nhất trong cuộc sống của chính mình?
Vì sao, nhìn y ngồi một mình trong hoa viên mượn rượu giải sầu, mình liền thấy lòng đau như cắt?
Vì sao, khi y phiêu nhiên đi xa, một con bạch hồ nho nhỏ lại có thể khiến mình khuây khoả nỗi lòng?
Vì sao, mình luôn luôn mơ thấy y biến thành hồ ly, ở trong lòng mình lăn đến lăn đi còn để mình tuỳ ý vuốt ve?
… (vì sao trong nguyên tác mẹ kế tả hai chúng ta mờ ám như vậy, đến cuối cùng lại không cho ta ôm mỹ nhân về?)
Nghĩ đến đây, Tần Húc Phi có chút đỏ mặt, sờ sờ mũi.
Thì ra…
Thì ra…
Mình rốt cuộc là thích Khinh Trần, hơn nữa, lại là loại “thích” này…
Hiểu rõ được tâm ý của mình, Tần Húc Phi cũng không cảm thấy khủng hoảng bất an gì, ngược lại còn có chút vui vẻ. Cảm giác này cũng giống như khi phát hiện ra mình yêu thích quý trọng một thứ trân bảo vậy.
Nghĩ đến Phương Khinh Trần còn đang nghủ trên long sàng trong chính điện của mình, trong lòng hắn liền cảm thấy ấm áp.
Khinh Trần… Khinh Trần…
Eo của Khinh Trần thật sự rất là thon thả!
Ngày hôm nay vốn chỉ là hoàn cảnh phải dùng kế, thế nhưng khi hắn ôm được Khinh Trần rồi thì thế nào cũng không muốn buông tay, còn đánh với Khinh Trần một chút, hiện tại nhớ lại cảm giác khi đó, vẫn thấy tê tê dại dại. Giống như có một tia sét giáng xuống ngay trước mắt, khiến lòng hắn đột nhiên sáng tỏ hẳn lên.
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, quả thật là… không muốn rửa tay…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT