Sắc trời đã không còn sớm, xử lý xong chính vụ, Tần Húc Phi duỗi lưng, đi về phía cung điện bên cạnh. Nơi này có một ôn tuyền thông với tẩm cung của hắn, là do năm xưa phụ hoàng hắn xây nên. Thuở xưa mẫu hậu là một người thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa đôi ba lần mới thoải mái. Vì vậy phụ hoàng liền dẫn suối nước nóng về tẩm cung của mình, thiết kế vô cùng tài tình, nước nóng được dẫn vào một đường ống, nước lạnh được dẫn vào một ống khác, chỉ cần xoay cái khoá đồng ở đầu đường ống, liền có thể điều chỉnh độ nóng của nước. Mà việc quét dọn bể tắm, giữ độ sạch sẽ của nước cũng vô cùng thuận tiện. Ngày xưa mẫu hậu rất thích nơi này, mà đến bây giờ, cũng tiện lợi cho mình, và cả… Phương Khinh Trần.
Mình và Phương Khinh Trần bình thường thích đánh nhau, mỗi lần đánh xong, người kia đều phải đến đây tắm một lượt. Cũng không rõ vì sao y lại biết nơi này có ẩn giấu một ôn tuyền, Tần Húc Phi nhẹ nhàng cười, chậm rãi tẩy rửa thân thể. Ừm, xem ra Khinh Trần đối với nơi này cũng là rất hài lòng, không biết y có giống mình hay không, thích trước hết bơi vài vòng… Nổi lên mặt nước, nghĩ tới Phương Khinh Trần đã từng ngâm mình trong bể tắm này, mặt Tần Húc Phi đỏ lên. Qua loa tắm rửa liền vội vàng đi lên mặc áo.
Nằm trên giường, nhưng làm sao cũng ngủ không được, trước mắt toàn là thân ảnh áo trắng phiêu dật nhẹ nhàng.
Giữa lúc đang trằn trọc trở mình, lại nghe được tiếng cửa điện bị đẩy ra, một người tắm mình trong ánh trăng nhẹ bước đến gần. Người nọ một thân áo trắng, xuất trần thoát tục, ánh trăng chiếu sau người y, không nhìn rõ mặt mũi, tóc đen dài đến eo, phản xạ ánh trăng càng thêm thanh lãnh, khiến người ta sinh ra ảo giác người này là từ bầu trời rơi xuống nhân gian. Tần Húc Phi nhìn đến ngẩn ngơ quên cả ngôn ngữ.
Phương Khinh Trần đi đến gần, thấy Tần Húc Phi hai mắt mở tròn xoe, nhất thời thất vọng: “Nằm ở trên giường mà không ngủ, ngươi đang trợn mắt bắt chuột hay sao?” Y rón ra rón rén tới gần như vậy, là vì muốn lôi tên này ra khỏi mộng đẹp, nhìn xem vẻ mặt buồn ngủ khổ sở mà lại không thể làm gì của hắn. Ai biết, Tần Húc Phi lại không có ngủ, kế hoạch bị phá sản, y tự nhiên là mất hứng. Ngang nhiên ngồi xuống trước bàn, nâng lên chén trà uống mấy ngụm, đến lúc quay đầu lại thì đã thấy Tần Húc Phi mặc y phục chỉnh tề rồi.
“Khinh Trần, ngươi đã đến.”
Muộn như vậy Phương Khinh Trần mới đến tìm hắn đương nhiên không phải là để nhìn hắn ngủ, cho nên hắn rất tự giác tự nguyện đứng dậy, không chỉ không cảm thấy buồn ngủ sầu muộn, tâm tình còn đang rất vui sướng, đã có hơn mấy tháng không nhìn thấy Khinh Trần rồi.
“Mang ngân lượng theo, lúc đến đây ta thấy trên sông Tần Hoài rất náo nhiệt, chúng ta đến đó chơi đi.” Phương Khinh Trần nói xong liền đi ra ngoài.
“Sông Tần Hoài? Có thể đổi nơi khác được không? Khinh Trần, ngươi nhớ lại xem, nơi đó chẳng phải chúng ta đã đi rồi sao?” Tần Húc Phi nhớ lại quá khứ thê thảm đã trải qua, lần trước Phương Khinh Trần lừa hắn đến đó, bị mấy nữ tử thanh lâu bao vây, khó khăn lắm mới trốn thoát được, may mà đó là giữa ban ngày ban mặt, không ai đến đó chơi, chứ nếu không mặt mũi mất hết. Nhưng mà, hiện tại đang là buổi tối!
“Đổi nơi khác?” Phương Khinh Trần quay lại nhìn hắn: “Có thể, ngươi muốn làm đạo tặc cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, hay là muốn cướp cô dâu? Ta đã điều tra rồi, Trương viên ngoại nhà ở thành đông, cắt xén lương tháng của tiểu nhị lại còn pha nước lã vào trong rượu. Thôi đại nhân, lễ bộ bút thiếp thức (quản lý công văn), ngày hôm nay có con trai thành thân, tính thời gian, giờ này vẫn còn chưa đến lúc động phòng, ngươi còn có cơ hội.” Phương Khinh Trần cười rất dịu dàng.
“Đi sông Tần Hoài!” Tần Húc Phi vẻ mặt hết sức quyết đoán.
Trẻ ngoan dễ bảo!
“Vậy được, những chuyện kia lần sau chúng ta sẽ làm!”
“Lần sau???”
Phương Khinh Trần thấy Tần Húc Phi ủ rũ, vội vàng hứa hẹn với hắn: “Ngươi yên tâm, Trương viên ngoại sẽ không bỏ trốn, còn nhi tử của Thôi đại nhân tuy rằng cưới một cô nương nghe đồn xinh đẹp nhưng hoa, nhưng lần sau ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một người đẹp hơn, cho ngươi đi cướp.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT