“Ngài gọi một phần cháo vịt hầm nấm, một phần cháo thịt bằm trứng muối, một phần bánh xếp chiên, đều là mang về…Lập tức có ngay, phiền ngài chờ một chút.”
Ngồi trong quán cháo, vẫn ở vị trí lúc nãy hắn ngồi, chưa đến một tiếng đồng hồ mà Hạng Du lần đầu tiên có cảm giác “cảm khái rất nhiều”.
Quả nhiên đám bạn Đới Đông Bành với Giang Dịch Tề chẳng hiểu mình gì cả, mình đây kỳ thật đặc biệt thiện lương, đặc biệt tốt bụng, đặc biệt mềm lòng, xấu xa này nọ căn bản là đối thủ một mất một còn với mình, là thiên địch!
Nghĩ như vậy, tự Hạng Du cũng thấy mình ghê tởm.
Vốn mấy từ như “cảm giác tội lỗi” này nọ, từ nhỏ đến lớn Hạng Du chưa từng biết viết, cũng không bao giờ muốn viết.
Một câu “Không có chuyện kia” của Phương Dĩnh Đông khiến hắn khó chịu vô cùng, giống như Hạng Du là một tên tiểu nhân đê tiện, chỉ biết dùng mấy chiêu trò hạ lưu mà thôi vậy.
Hắn chơi người ta, người ta phải tức giận, đỏ mặt tía tai mà mắng hắn hoặc là dùng cùng biện pháp trả thù lại. Mấy điều đó khiến Hạng Du rất có cảm giác thành tựu nên càng chơi càng hăng. Nhưng Phương Dĩnh Đông lại cố tình chỉ nói một câu “Không có chuyện kia.”
Đây là chuyện gì?
Hạng Du phiền não vò đầu, mạnh tay đến mức khiến mái tóc ngay ngắn biến thành ổ gà thì mới cam lòng dừng lại. Trên tấm biển nhỏ có đề “Cấm hút thuốc”, Hạng Du xoay xoay điếu thuốc, thấy không châm lửa được liền dùng sức bẻ đôi hết mấy điếu còn lại trong bao thuốc.
Lúc trở lại, bác sĩ Tống vẫn còn đang nhắn tin với bà xã, phỏng chừng là bà xã của anh ta đang vô cùng hưng phấn, nhắn tin nãy giờ cũng hơn 40 phút rồi, hơn nữa tần suất cũng không thấp chút nào.
Phương Dĩnh Đông thì đang xem bệnh án.
Hạng Du đặt gói to lên bàn, cẩn thận đặt một cái chén nhựa trong suốt vào tay Phương Dĩnh Đông, lại lấy ra một hộp khác, bên trong là bánh xếp chiên mới mua khi nãy.
Cuối cùng là lấy ra một đôi đũa cùng chiếc thìa được bọc lại trong khăn giấy đưa cho Phương Dĩnh Đông.
Phương Dĩnh Đông có chút sửng sốt rồi mới tiếp nhận cháo với đũa, nói: “Cám ơn”
Hạng Du rất phong độ mà cười nói: “Nếu bác sĩ Phương cảm động đến vậy thì buổi tối mời tôi ăn cơm là được.”
“Ừ.” Phương Dĩnh Đông hớp một ngụm cháo, gật gật đầu, “Có thể, tối nay tôi không có ca trực.”
“…”
Hạng Du có chút xấu hổ, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi nhưng người này lại đáp lời nghiêm túc đến thế, thật không biết là công năng lý giải vấn đề của y có trục trặc hay là y căn bản không biết đùa giỡn là gì đây nữa.
Nói chơi với người như thế, kỳ thật là một chuyện rất ư là đau khổ.
“A, có cháo ăn à, quá tốt luôn.”
Bác sĩ Tống còn đang nhắn tin, nghểnh cổ sang nhìn bát cháo vịt hầm nấm kia của Phương Dĩnh Đông, “Còn có bánh xếp chiên nữa.”
Hạng Du đã dự trước là sẽ có việc này, đem túi plastic còn lại đưa qua cho bác sĩ Tống.
Bác sĩ Tống cũng không khách sáo, trên miệng nói thật ngại này nọ liền cầm đi, tay hoa hai ba cái liền mở được hộp cháo, “Trứng muối à, tôi thích nhất đấy.”
Chậc chậc miệng, còn nói: “Ai da ai da, tôi vẫn nên ra ngoài ăn thì tốt hơn, bằng không nhìn thấy bánh xếp lại thèm ăn.”
Vừa nói, vừa bưng chén cháo, thuận tay ấn nút gửi đi tin nhắn vừa nhắn xong, đi ra cửa.
Ba bốn giờ chiều mùa thu, ánh nắng luôn ôn hòa ấm áp, những tia nắng nhỏ chiếu xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên bàn làm việc của Phương Dĩnh Đông.
Ăn xong thì có chút buồn ngủ, vốn là ngày hôm qua cũng chưa được ngủ đủ giấc, buổi sáng chỉ về nhà nghỉ một chút, ngủ chập chờn liền thức dậy vào lúc gần trưa.
Phương Dĩnh Đông có một em trai. Gọi là Phương Dĩnh Thu, nhỏ hơn y năm tuổi, năm nay hai mươi bốn, nhìn rất giống y, chính là người con trai mà Hạng Du gặp ở cửa thang máy kia. Bất quá tính tình hai người lại không giống nhau lắm, Dĩnh Thu không có sự trong sáng nhưng lạnh lùng của y, bộ dạng tuy thanh tú nhưng mà là người nóng nảy bộc trực.
Nếu để cậu biết Phương Dĩnh Đông lại bị đau dạ dày nhất định sẽ làm ầm lên, cho nên bình thường Phương Dĩnh Đông luôn chủ động giấu nhẹm, cho nên dù có đau cả một buổi tối cũng sẽ không gọi người đến chăm sóc. Muốn nói đến con người Phương Dĩnh Đông thì, y thuật tốt không bàn đến, nhưng trừ bỏ giải phẩu, khám bệnh, việt luận văn về học thuật, thì mấy cái khác đều không rành, nấu nướng cũng chỉ biết nấu mì, tâm tư của y đều đặt trên công việc. Vốn thầm nghĩ gục đầu trên bàn nghỉ ngơi một chút là được rồi, ai ngờ nằm một cái liền ngủ mê man. Hạng Du đi bỏ rác, lúc trở về thì thấy Phương Dĩnh Đông đang ngủ. Nằm trên bàn, hai tay khoanh tròn gối dầu, kính mắt đặt bên cạnh, một đôi mắt phượng nhắm chặt, mi mắt kéo dài tuy rằng không uốn cong như con gái nhưng lại sâu hơn người bình thường rất nhiều, thỉnh thoảng lại vô thức mà run nhẹ. Ngủ rất ngon lành, hô hấp đều đặn, bả vai cũng buông lỏng.
Cố hết sức đi thật nhe, Hạng Du nghĩ đầu mình nhất định bị cửa kẹp khi bước vào phòng lúc nãy, bằng không sao lại lột áo ngoài đắp cho người này chứ, sợ y cảm lạnh sao?
Nhẹ tay nhẹ chân đắp xong áo, di động Phương Dĩnh Đông đặt trên bàn đột nhiên lóe sáng, không cài chuông, chỉ chỉnh rung.
Hạng Du theo bản năng liền chụp lấy di động, sợ đánh thức y, liếc mắt qua màn hình, nếu là điện thoại quan trọng thì phải gọi y dậy, nhưng mà, vừa nhìn liền sửng sốt –
Nụ cười của em…
Nhíu mày, Hạng Du nhìn Phương Dĩnh Đông vẫn đang ngủ rất say kia, ấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô?”
“…”
Hạng Du nghe được giọng đối phương, hắn cũng không lên tiếng mà nhẹ nhàng đi khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
“Alo? Dĩnh Đông?”
Hạng Du đứng trên hành lang, dựa lưng vào cửa sổ, chỉ nghe chứ không lên tiếng.
“Dĩnh Đông, sao em không nói gì vậy?” Người đàn ông đang nói chuyện kia rất kiên nhẫn.
“…Anh đã làm món cá em thích ăn, buổi tối anh đem đến nhà em được không?”
Hạng Du nhíu nhíu mày, khẽ cười một tiếng.
“Sao vậy?” Người đàn ông kia vẫn nhất mực dịu dàng nói, “Không thể sao?”
“Thật ngại quá.” Hạng Du rốt cục cũng lên tiếng.
Giọng của người bên kia rõ ràng hơi khựng lại một chút, “Anh là ai?”
Hạng Du không để ý đến câu hỏi của gã, trên mặt tràn đầy ý cười, nói: “Tối nay bác sĩ Phương có hẹn rồi.”
“Anh…”
Nói xong, không đợi đối phương có phản ứng gì liền cúp máy, đúng theo phong cách xấu xa của Ác Tục Du Hí! Tin tưởng mấy trò này Béo Phệ Bi Kịch đã lĩnh hội không ít lần.
Hạng Du cúp điện thoại, vuốt tóc, lại lấy điện thoại mình ra, đầu tiên dùng điện thoại của Phương Dĩnh Đông gọi qua một cuộc, sau đó lưu số người ta vào danh bạ, đặt tên “Khả Tiếu Chi Nhân”. Lại chọn một số, gọi đi, gọi đến năm lần cũng không có ai nghe.
“Ai dô, Du sama ở đây à, tôi đang tìm cậu đó.”
Hai tay bác sĩ Tống đặt trong túi áo blouse, thản nhiên bước lại gần hắn.
“Anh đến vừa đúng lúc,” Hạng Du đưa điện thoại của Phương Dĩnh Đông cho anh ta, “Anh giúp tôi để cái này lên bàn anh ấy, tôi có việc đi ra ngoài một chuyến, lúc tan ca tôi sẽ về, nói anh ấy đừng về trước, chờ tôi.”
Vừa nói vừa đi về phía thang máy.
“A?” Bác sĩ Tống cầm di động, nhìn Hạng Du khuất dần sau thang máy, lầm bẩm: “Bà xã tôi nói lập tức sẽ đến đó, bây giờ phải làm sao đây?”
Hạng Du ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ cho tài xế, cách bệnh viện không xa lắm, chỉ đi mất có mười phút.
Là một khu nhà cao cấp, loại chung cư cùng một kiểu, Hạng Du theo thói quen bước vào, lên thang máy, bước ra, sau đó…
Gõ cửa…
Chung cư này một tầng chỉ có hai phòng, nhưng tầng này lại chỉ có một phòng này mà thôi, nhấn chuông cửa hai lần, không ai để ý.
Hạng Du không kiễn nhẫn mà nhíu mày, nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó liền”động thủ” gõ cửa, “động” tới mức cánh cửa kêu rầm rầm mà vẫn không ai để ý.
Cuối cùng liền trực tiếp dùng chân đá.
“Được rồi, được rồi, đừng đá nữa, đồ mọi rợ!”
Từ trong cửa rốt cục cũng có chút động tĩnh, một giọng nói không lớn, cậm rãi truyền đến, mang theo chút cảm giác chưa tỉnh ngủ.
Cửa mở, “Biết ngay là cậu mà, trừ cậu ra còn ai dùng chân gõ cửa chứ.”
Người mở cửa là một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, vẫn đang mặc áo ngủ, đúng là còn chưa tỉnh ngủ.
Hạng Du không để ý đến mấy lời lầu bầu của người kia, vào cửa, kéo bức màn ra một cách bạo lực, ngồi lên sô pha, vẻ mặt âm trầm nói: “Mi không tiếp điện thoại, năm lần.”
“Đệch,” người đàn ông kia cào cào tóc, ngồi xuống đối diện Hạng Du, ngáp một cái, “Cậu gọi tôi phải nhận sao, tôi cũng không phải mấy người biên tập xui xẻo của cậu, cũng không phải fan. Hơn nữa đêm qua cày game cả đêm, giờ phải ngủ bù.”
Hạng Du xem thường, “Đối với cậu mà nói, không phải chỉ là cắm máy thôi sao, ngủ bù cái mịe gì?”
“Cái gì mà cắm máy, hôm qua đụng phải một tên đáng ghét, hao hết tinh lực của tớ!”
Hạng Du không chờ người kia nói xong thì bắt chéo chân, nói rõ từng chữ một: “Đó không phải chuyện của ta, ta muốn học làm cá, mi dạy.”
“Cái gì?” người kia sửng sốt, nói: “Mi muốn học nấu ăn?”
“Ừ.”
Người kia nhìn Hạng Du từ trên xuống dưới giống như nhìn thấy quái vật, “Nghề nghiệp của ta là chơi cờ, không phải đầu bếp, mi muốn học nấu ăn cảm phiền đến lớp nấu ăn báo danh, hoặc là lớp nữ công gia chánh!” cố gắng nhân mạnh hai chữ “gia chánh” kia.
“Không kịp, tối nay ta phải học xong.” Hạng Du nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Trong những người ta quen chỉ có Giang Dịch Tề mi là biết nấu ăn.”
“…”
Giang Dịch Tề câm nín, tự cảm thấy bản thân nếu muốn nói chuyện với Hạng Du thì đúng là rất lao lực.
Buổi tối, 6h.
Bác sĩ Tống hết ca liền về nhà, vừa đi vừa dỗ bà xã. Tại sao lại phải dỗ? Đương nhiên, bởi vì anh ta dám có can đảm làm bà xã leo cây. Không phải Ác Tục Du Hí làm mà là bác sĩ Tống làm! Hết cách thôi, bã xã đại nhân là lớn nhất, không gặp được tác giả hâm mộ lẽ nào còn muốn giảo biện à?
Phương Dĩnh Đông vẫn chưa đi, tiếp được một cuộc điện thoại của Phương Dĩnh Thu, đại ý là gần đây ở trường khá nhiều việc, phải viết luận văn, không thể mang cơm đến cho y, sau đó đe dọa kèm uy hiếp y một phen, nói nếu không ăn cơm thì sẽ thế nào thế nào bla bla.
Di động đột nhiên lại rung lên hai cái, là một dãy số lạ. Phương Dĩnh Đông nhận cuộc gọi.
“Bác sĩ Phương.”
“…?”
“Ha ha, có phải đang rất thắc mắc vì sao tôi biết số điện thoại của anh không?”
Nụ cười hàm chứa sự chắc chắn cùng ngang ngạnh, giọng nói trầm thấp lúc cười lại có một chút say mê lòng người, trừ bỏ Hạng Du thì còn có ai?
Phương Dĩnh Đông chỉ hơi hốt hoảng một chút, lập tức nói: “Không thắc mắc.”
“Thật không thú vị gì hết, bác sĩ Phương quá trấn tĩnh rồi.”
“Cậu là con nít sao? Còn cần tôi dụ ngọt.”
“Đương nhiên không phải, tôi hai mươi sáu rồi, tuy rằng nhỏ hơn bác sĩ Phương ba tuổi nhưng cũng không phải con nít đâu.”
“…”
“Tôi ở dưới lầu, anh xuống đi.” cuối cùng sau khi thực hiện xong cuộc đối thoại thiếu não kia, Hạng Du mới nói vậy.
Phương Dĩnh Đông đáp lại rồi cúp điện thoại.
Phía dưới bệnh viện có đậu một chiếc Jeep màu đen, Hạng Du đến nhà Giang Dịch Tề học nấu ăn, sau đó thuận tay mượn luôn xe của người ta, nói là vì bây giờ nếu về nhà lấy xe thì không kịp nữa cho nên liền trưng dụng.
Sắc trời đã chuyển tối, ánh sáng lờ nhờ không nhìn rõ lắm, chỉ có đóm lửa từ điếu thuốc là nhìn thấy rõ ràng, Hạng Du tựa vào cửa xe Jeep, tay phải kẹp thuốc, tay trái cầm một túi giấy nhỏ để gạt tàn.
Vừa ngước mắt thì nhìn thấy Phương Dĩnh Đông, hắn liền dụi thuốc rồi bỏ vào túi giấy kia, đi xung quanh tìm thùng rác, ném, lúc trở về thì thấy Phương Dĩnh Đông đã đi tới.
“Lên xe.”
Phương Dĩnh Đông lên xe, cài dây ăn toàn, quay đầu lại nhìn Hạng Du, “Đi đâu?”
“Nhà anh.”
Hạng Du dùng lời ít ý nhiều để nói sau đó khởi động xe.
“Nhà tôi?”
“Đúng, đến nhà anh, anh không phải muốn mời tôi ăn cơm sao?”
Phương Dĩnh Đông cứng người, rất mất tự nhiên mà quay đầu nhìn phía trước, dùng tay nâng nâng kính một hồi mới nói: “Tôi không biết nấu ăn.”
“Tôi biết, tôi sẽ làm, anh chỉ đường là được.”
Thực hiển nhiên Phương Dĩnh Đông không ngờ rằng Hạng Du biết nấu nướng, bất quá cũng không hỏi nhiều, chuyên tâm chỉ đường.
Hạng Du đương nhiên cũng không nói thêm là mình chỉ vừa mới học.
END 5
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT