Con người Hạng Du rất quái dị, ai nói hắn an phận, cam đoan mắt người đó bị mù, nhưng mà hắn thật sự có thể an phận, cả ngày không nói lời nào, cả ngày không phát huy phẩm chất xấu bụng của mình.

Im lặng ngẩn người, đôi khi còn có thể cảm thấy, người này lúc ngẩn người thật sự rất tuấn tú, cũng không phải kiểu ánh mắt dại ra giống như người khác. Hắn nghiêng đầu, nâng cằm, ánh mắt chuyên chú, khiến người khác cảm thấy rất hiền hòa…?

Chỉ là bị nhìn chăm chú như vậy, cũng có một loại lỗi giác rằng người đàn ông này rất ôn hòa, khiến người khác mặt đỏ tim đập, rõ ràng là không có gì đặc biệt cả nhưng lại tản ra nét quyến rũ không thể kháng cự. Thế nhưng, đừng hiểu lầm nha, đó chính là ảo giác, hoàn toàn là ảo giác!

Ai nói người đàn ông này ôn hòa, vậy thì người đó cách thời điểm nhìn thấy bản chất xấu xa của hắn không xa rồi, một giây trước là nhất kiến chung tình, giây tiếp theo là vỡ mộng ngàn thu…

Hạng Du nhìn chằm chằm Phương Dĩnh Đông, càng nhìn càng thích, nhìn ngón tay linh động lướt trên bàn phím, mỹ cảm cùng lực đạo kết hợp tuyệt vời, bỗng nhiên rất muốn tiến lên xoa xoa bàn tay đó, muốn biết lúc nắm chặt bàn tay đó giữa hai tay mình sẽ là cảm giác gì.

Sửng sốt một chút liền hung hăng vỗ mặt hai cái, Hạng Du cảm thấy mình không phải tưng tửng nữa rồi, là điên toàn bộ mới đúng… Nhất định là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện quá nồng, xông đến não bị nhũn hết cả ra!

Phương Dĩnh Đông cũng nghe được hai tiếng “bốp bốp” truyền đến, quay đầu nhìn hắn, theo thói quen mà nhíu mày, đáng ghét thật, sao người này ngay cả nhíu mày cũng rất có mỹ cảm vậy?

“Nếu cậu không thoải mái có thể về trước, tôi trễ lắm mới tan ca, chắc cũng phải gần sáng.”

“Cám ơn bác sĩ Phương quan tâm, tôi chỉ sợ mình ngủ quên thôi.”

Phương Dĩnh Đông xem nhẹ nụ cười mê người của Hạng Du, “Tôi là sợ cậu lại phát ra âm thanh kỳ quái, ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

“Không nói chuyện này nữa.” Hạng Du đứng lên, nhìn thoáng qua đồng hồ một chút, tám giờ rưỡi.

“Bác sĩ Phương không đói bụng à? Trễ vậy rồi, vẫn chưa ăn cơm sao?”

“Ừ.” Phương Dĩnh Đông lại vùi đầu vào máy tính, chỉ đối phó đáp lại một tiếng.

“Như vậy không tốt đâu.” Tiến lại gần người đang làm việc, cúi đầu cố ý nhíu mày, vẻ mặt thực phiền não mà nói: “Sẽ đói đến hư việc đó, lại còn không tốt cho dạ dày nữa. Nếu bác sĩ Phương bị bệnh, tôi sẽ rất đau lòng…”

“Cậu…”

“Ý tôi là, nếu không có một bác sĩ tài hoa như anh giúp đỡ, đối với sự nghiệp sáng tác lần này của tôi tuyệt đối là tổn thất rất lớn.”

Cốc, cốc.

“Bác sĩ Phương!”

Tiếng gõ vừa dứt thì cánh cửa cũng từ từ hé ra, một y tá với bộ dạng cực đáng yêu, bừng bừng khí thế mà đẩy cửa, giọng lanh lảnh gọi tên Phương Dĩnh Đông.

Phương Dĩnh Đông nhìn y tá hoạt bát kia, chỉ cảm thấy huyệt thái dương ẩn ẩn đau.

Cô bé kia không thèm để ý gì đến Hạng Du, sang sảng nói tiếp: “Bác sĩ Phương, anh không ngoan nha! Sắp 9h rồi mà còn ở đây, không đi ăn cơm. Hồi nãy Tiểu Thu gọi điện cho em đó, ảnh nói người làm anh như anh đúng là hồ đồ, nói em nhắc anh ăn cơm, còn dặn anh lúc mua cơm không được ăn cay, bao tử chịu không nổi!”

“Ha ha, thật là thú vị, bác sĩ Phương có một người em trai tốt thật.”

“A?” Lúc này cô bé y tá mới phát hiện trong phòng còn có người khác.

Hạng Du mỉm cười rất lịch sự tiến đến trước mặt cô, nói: “Đúng là một cô y tá đáng yêu.”

Mặt cô bé “phựt” một phát đỏ ửng, vừa rồi còn nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ lại biến thành một con thỏ, hai gò má đỏ hồng, không nói được câu nào.

“Anh là Hạng Du, là nhà văn, đến chỗ bác sĩ Phương để trải nghiệm cuộc sống, vì việc viết sách.”

Nói xong còn cố ý nhìn Phương Dĩnh Đông một cái, sau đó mới dời tầm mắt lại cô bé kia.

“Ai nha!”

Cô bé y tá không biết tại sao đột nhiên lại kích động, nhìn Hạng Du, lại nhìn Phương Dĩnh Đông, đôi mắt to tròn trong veo đảo tới đảo lui, giống như vừa phát hiện ra bảo tàng vậy, không đúng, phát hiện ra bảo tàng thì vẻ mặt sao có thể có biểu hiện như vậy, phấn khởi đến nỗi dường như có thể ăn thịt người luôn?

“Tiểu Mộc, không được nói lớn tiếng.”

Bác sĩ Phương vừa nói, cô bé liền thè lưỡi, cười khẽ mà nháy mắt với Hạng Du một cái: “Thật ngại quá, em là y tá của bệnh viện này, Mộc Giai Giai, anh có thể gọi em Tiểu Mộc là được.”

Hạng Du thoáng nhìn về phía Phương Dĩnh Đông, nói: “Lúc có anh ở đây, em có thể yên tâm, anh sẽ để bác sĩ Phương ăn thật no, thật no, một hột cơm cũng không bị rớt đâu.”

“A–!!!!” Tần số lớn…

“Tiểu Mộc…” Phương Dĩnh Đông xoa xoa huyệt thái dương.

“Xin lỗi, xin lỗi! Em chỉ là quá kích động thôi… Á, thật xin lỗi, không làm ồn nữa.”

“Được rồi.” Hạng Du nâng tay gạt mấy sợi tóc che mắt mình, kéo áo khoác ngoài lại, “Bây giờ tôi phải đi mua bữa tối cho bác sĩ Phương.”

Tiểu Mộc nhìn động tác vô cùng đơn giản nhưng lại cực kì đẹp trai thậm chí còn có chút cool kia của Hạng Du, mặc dù động tác này khá bình thường nhưng được hắn làm lại có sự… gợi cảm… không diễn tả thành lời…??

“Em cũng ra ngoài.” Tiểu Mộc vừa rời khỏi văn phòng vừa nói: “Bác sĩ Phương làm việc chăm chỉ đi, không làm phiền anh nữa, nhưng không được quá vất vả đó nha!!”

Nói xong thì chạy đi, cũng quên luôn việc đóng cửa, cánh cửa vẫn mở toang.

Phương Dĩnh Đông bất đắc dĩ đứng dậy đóng cửa, chỉ nghe—

“A—cậu đoán xem vừa rồi tớ nhìn thấy cái gì? Ôn nhu công đó!” Giọng của Tiểu Mộc.

“Ở đâu, ở đâu??” Một giọng nói của y tá khác vang lên.

“Vừa rồi, chỗ bác sĩ Phương! Woa~~~ rất mờ ám luôn! Ảnh nói sẽ cho bác sĩ Phương ăn thật no thật no!”

“A~~~~~!! Ghét thật ~ lời như vậy mà cũng nói được, quả thật đáng yêu chết đi được!” lại là giọng một y tá khác.

“Là một ôn nhu cường công đó! Rất đẹp trai, lại rất có khí khái!! Cảm giác rất oai, còn mặc áo khoác màu đen, a, đẹp trai muốn chết luôn, lúc nháy mắt lại cực kì gợi cảm~~ mê chết người ta rồi~ lần đầu tiên tớ nhìn thấy thế nhưng lại là hình ảnh mặt trời chiếu sáng nơi nơi như vậy. Không chừng còn là một trung khuyển nữa, bây giờ đang đi mua cơm cho bác sĩ Phương đó.” Giọng nói mê trai của Tiểu Mộc.

“Yaaaa~~ hạnh phúc muốn chết ~ tớ nói rồi mà, bác sĩ Phương của chúng ta chính là yêu nghiệt nữ vương thụ đúng chuẩn mà, phải có một ôn nhu trung khuyển công thương mới được ~ a~~” Giọng nói của một y tá thứ ba.

Két.

Phương Dĩnh Đông khép cửa lại, nghe không hiểu lắm, cũng không để ý làm gì, nhưng mà nói cái gì mà bác sĩ Phương là “yêu nghiệt nữ vương thụ” chứ? Đây là nói tốt hả?

Gà xào sả ớt, thịt bò xào tiêu cay.

Bên cạnh bệnh viện có rất nhiều quán ăn, nhưng đa phần chỉ là quán nhỏ, không có đồ ăn gì đặc biệt, nhưng vừa hay lại có một cái khách sạn rất được. Hạng Du lười chẳng muốn đi xa, cũng có phải thật sự muốn nịnh bợ Phương Dĩnh Đông đâu, chỉ là không có thể nghiệm này nọ, hắn không thể viết được. Chẳng qua ngẫu nhiên cũng tìm mấy việc hứng thú để làm, cuộc sống nhàm chán quá, tìm một việc để làm, chọc ghẹo cái người mặt đơ kia cũng vui, cho nên vờ vịt một chút là được rồi, không đến mức phải làm lố chạy đường xa mua cơm cho người ta.

Chọn một quán nhỏ nhìn vệ sinh một chút, chọn hai phần cơm hộp.

“Ông chủ, cho thật nhiều ớt nha, đặc biệt là hồ tiêu đen.”

“Được rồi! Người trẻ tuổi bây giờ đều thích ăn cay, cậu cứ yên tâm đi, ngồi đợi một chút, có ngay.”

Hồi nãy Tiểu Mộc nói bác sĩ Phương không thể ăn cay, dạ dày không tốt, nhưng gà sả ớt là mua cho mình ăn, thịt bò xào tiêu kia cũng không đến nỗi gọi là cay, nhưng mà bỏ thêm hồ tiêu đen lại là – thì cũng chỉ xé cổ họng một chút thôi.

Trong lòng Hạng Du vẽ nên một nụ cười tà ác, tưởng tượng ra gương mặt trăm năm một vẻ của Phương Dĩnh Đông, để y chịu khổ một chút, không biết nét mặt sẽ thế nào đây.

Trong lúc chờ cơm vì qúa chán, Hạng Du châm một điếu thuốc, nâng cằm, ngẫm nghĩ về bộ dạng đau bao tử của Phương Dĩnh Đông, lại thấy hết chán. Quả nhiên cuộc sống quá an nhàn rồi, trừ bỏ viết văn, ăn cơm, ngủ, ngẫu nhiên làm việc xấu một chút cũng thú vị. Hạng Du híp mắt, hơi nhếch miệng, làn khói trắng chặm rãi tràn ra, một bộ dáng người xấu. Phương Dĩnh Đông đúng là một bạn chơi rất thú vị trong trò chơi nhàm chán này.

Cầm hai hộp cơm về, thấy bên đường có một tiệm bánh ngọt, liền đi vào mua hai ly cà phê, ngẫm nghĩ, lại mua thêm một ly trà sữa nóng.

“Hạng tiên sinh đã trở lại à, nhanh thật đó.”

Tiểu Mộc nhìn về phía hành lang, giống như đang đợi Hạng Du về vậy.

“Gọi anh Hạng Du là được rồi, đừng kèm theo tiên sinh.”

“A…vâng!”

Hạng Du nhẹ nhàng đưa qua ly trà sữa, “Anh nghĩ em vừa ăn cơm xong nên mua cho em một ly trà sữa, không ghét chứ? Anh thấy mấy cô bé đáng yêu thường thích uống thứ này, nếu không thích, cầm cho ấm tay cũng được.”

“A không có! Đương nhiên thích, em cám ơn!”

Hạng Du mỉm cười, cả gương mặt như hoa tươi nở rộ.

“Coi chừng nóng.”

Nói xong liền quay người đi, gõ cửa hai tiếng, mở cửa, đóng cửa, chặn tầm mắt của Tiểu Mộc lại.

Cô bé y tá đứng yên năm giây, liền tuôn một tràn la hét tần số cao, “Rất biết quan tâm a—!!!!!!”

Hạng Du vờ như không nghe thấy.

“Bác sĩ Phương”

“À? Đã trở lại.”

Phương Dĩnh Đông không ngẩng lên, vẫn lật sách trong tay, tiếp tục gõ chữ.

Hạng Du nhíu mày, vừa rồi lúc hắn ra ngoài Phương Dĩnh Đông ngồi như thế nào thì bây giờ tư thế vẫn như thế đó. Điểm khác biệt duy nhất là sau nửa giờ thì mặt bàn trống trơn đã đầy ắp tư liệu nằm tứ tán, mấy phần tư liệu được kẹp trong bao thì xếp chồng một đống để trên ghế dựa cạnh bên.

“Hơn 9h rồi, ăn cơm trước được không?”

“Ừ.”

Phương Dĩnh Đông thở dài, nâng tay gạt mấy sợi tóc rơi trước trán, xoa trán một chút.

Hạng Du bước qua, phát hiện không thấy có chỗ nào có thể đặt hộp cơm, đành phải đặt tạm xuống bàn bên cạnh rồi dọn dẹp tài liệu trên bàn một chút, xếp gọn từng tờ từng tờ, sau đó nhặt lên bao nhựa kẹp lại đàng hoàng, rồi đặt lên kệ.

Phương Dĩnh Đông không nói gì cũng không ngăn lại, càng không giúp đỡ, chỉ là lúc Hạng Du sắp dọn bàn xong thì y mới đứng lên cầm hai hộp cơm lại.

Hộp đầu tiên mở ra là cơm gà xào sả ớt.

Quán ăn nhỏ liền không tránh khỏi việc tiết kiệm, có thể lược bỏ liền bỏ, cho nên cơm với đồ ăn đều để chung trong một hộp. Hạng Du cố ý dặn để nhiều ớt, cả hộp ngoài trừ ớt thì cũng chỉ có ớt, đỏ tươi một mảnh, nhìn thôi đã gay mũi. Trên mặt cơm cũng đỏ một màu của tương ớt.

Hạng Du vội vàng sắp xếp nhưng từ lúc thấy Phương Dĩnh Đông cầm hộp cơm, Hạng Du vẫn dùng biểu tình “không để ý”, kỳ thực lại là “nhìn trừng trừng” mà quan sát y.

Thấy Phương Dĩnh Đông mở hộp cơm ra, nhíu nhíu mày, lại đẩy kính mắt một chút, loại biểu hiện này giống như đang nói “Sao lại nhiều ớt đến vậy chứ?” hơn nữa gương mặt toát ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại lộ ra một chút ghét bỏ, một chút trách cứ, ngoài ý muốn lại còn có, một chút giống như… làm nũng?!

Làm nũng, không phải kiểu mè nheo sến súa của mấy cô nhóc, mà giống như mấy đứa trẻ cố gắng rướn cao người để lấy được cái hộp trên đầu tủ, lòng tràn đầy chờ mong mở hộp, kết quả không phải kẹo ngọt ngon lành mà chỉ là mấy công cụ sửa ống nước đơn giản.

Hạng Du thiếu chút nữa thì bật cười, hắn thật sự không ngờ, một người đàn ông như Phương Dĩnh Đông, lại còn là một người đàn ông sắp ba mươi tuổi, có thể lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy, so với Mộc Giai Giai còn đáng yêu hơn rất nhiều, chỉ là ớt thôi đó.

Lương tâm trỗi dậy, Hạng Du không “nhẫn tâm”, cũng có thể là sợ bác sĩ nổi tiếng Phương Dĩnh Đông của bệnh viện F ngồi ‘tâm tình’ với hộp cơm gà cay, còn mình thì không mặt mũi mà cười to, vì thế hảo tâm – tốt bụng nhắc nhở.

“Hộp đó là của tôi, của bác sĩ là cơm bò.”

“Ồ.”

Phương Dĩnh Đông rất ít nói, mỗi lần đáp lại cũng chỉ là một âm tiết đơn giản, bất quá nếu cẩn thận nghe, sẽ phát hiện giọng điệu, ngữ khí của y lại rất khác nhau. Lúc trả lời đối phó chỉ “ừ” một tiếng, có chút miễn cưỡng, hơi kéo âm một chút, âm cuối lại mất tiếng, bởi vì trong lòng y hoàn toàn trống rỗng không biết đối phương đang nói gì cả. Một tiếng đáp vừa rồi cũng cụt lủn nhưng có chút ngây ngô, thái độ rất nghe lời, bạn có thể tưởng tượng nổi một người lạnh lùng mang bộ dạng ngơ ngác gật gật đầu không?

Phương Dĩnh Đông đặt hộp cơm gà sang một bên, lại mở một hộp khác ra, lúc mở ra còn len lén liếc nhìn hộp cơm đỏ au bên kia một chút.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Hạng Du không nhịn nổi nữa, nghẹn cười đến nỗi bị sặc nước bọt, hắn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Phương Dĩnh Đông nhìn hộp cơm kia đã thành công mà nhận thức được, trên thế giới này không ngờ còn có người thú vị như vậy, có thể khiến mình mất bình tĩnh cười thành tiếng.

Ánh mắt ấy, nấp sau cặp kính không gọng, đường cong dịu dàng, đuôi mắt hơi nhếch lên một chút, đường mí mắt hơi dài, nhìn ngang có thể thấy được mắt của y rất dài, tăng thêm sự lạnh lùng của cả gương mặt. Nhưng đôi mắt này lại đang rất “oán hận” liếc nhìn một… hộp cơm??!

Nếu đổi thành một hoàn cảnh khác, nếu thứ y liếc không phải là một hộp cơm mà là một người, mặc kệ là nữ hay nam, phỏng chừng đều phải ngoan ngoãn mà đầu hàng, thật sự là, rất có, hương vị.

Hạng Du không ngờ người kia lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn được một chốc mới dời tầm mắt về đặt trên hộp cơm bò của mình, thản nhiên nói: “Ớt nhiều quá, không tốt cho dạ dày.”

END 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play