Từ lúc [Chuyện cổ Ác Tục] được post đến giờ cũng đã hơn mười ngày, Phương Dĩnh Đông mỗi ngày đều lên diễn đàn, nhưng vẫn không để lại phản hồi.
Hạng Du cũng lên diễn đàn mỗi ngày, cơ hồ là onl 24/24.
Còn vị biên tập bi kịch nào đó thì rất thỏa mãn, không chỉ có thu hoạch về mặt tình cảm mà ngay cả sự nghiệp cũng trúng mùa luôn. Ác Tục Du Hí sửa chữa tác phong giả chết trốn bản thảo, không cần phải thúc giục tru tréo nữa, [Mặt nạ dối lừa] đã giao bản thảo xong, chỉ cần chờ xuất bản nữa là khỏe người.
Mà yêu câu của Hạng Du chính là, xuất bản trước Tết Âm lịch. Tuy rằng có hơi gấp một chút nhưng xuất bản trước Tết Âm lịch cũng là ý của Thư Nhiên.
Anh ta nói muốn tổ chức fansign, Hạng Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đi.”
Bi kịch biên tập biết ngay là thế, đang chuẩn bị gửi tin trả lời cho Thư Nhiên tì Hạng Du lại từ tốn nói: “Tuyên bố sách mới.”
“……Cái gì?”
Bối Thiến không phản ứng kịp, ngu ngơ hỏi lại một câu như thế.
Hạng Du nheo đôi mắt gấu trúc của mình lại xem thường, một tay cầm di động, một tay cầm chuột, lướt diễn đàn. Chỉ một phút không soát mà số phản hồi tăng đến chóng mặt rồi chứ đừng nói là cả buổi sáng cũng không xem.
“Tôi nói, nếu là buổi tuyên bố sách mới thì tôi đi.”
“Cậu lại đến cơn à?”
“Đừng có để ý tôi có cơn hay không, cô nói một tiếng, được hay không.”
“……Tôi làm sao mà biết có được hay không, để hỏi Đại ma vương một tiếng đã, tối nay sẽ trả lời cậu.”
“Ừ. Không có gì thì tôi cúp máy đây.”
Bi kịch biên tập ừ mọt tiếng cũng cúp điện thoại, càng nghĩ càng thấy lạ, tên Hạng Du này có lúc nào cúp điện thoại mà nói trước đâu chứ? Mọi lần không phải cứ muốn cúp thì cúp hay sao? Chẳng lẽ thất tình nên khùng rồi……?
Chiều hôm đó, chuông cửa nhà Hạng Du vang lên. Đến nhà hắn ngoài trừ Bi kịch biên tập thì cũng chỉ có Đồ Ngốc, Hạng Du đứng dậy ra mở cửa.
“Ốm như bộ xương khô.”
Cửa vừa mở ra liền nghe được giọng điệu chế nhạo. Hạng Du bất đắc dĩ thở dài, ngoài trừ Đại ma vương Thư Nhiên ra thì có ai có thể khiến hắn nghẹn họng như vậy đây?
“Không mời bọn tôi vào à?”
Thư Nhiên nhíu mày.
Anh ta vừa nói “bọn tôi” Hạng Du mới nhìn qua, sau lưng Thư Nhiên còn có Mạc Dương.
Thư Nhiên nhìn theo ánh mắt hắn, cười cười, “Chúng ta nói chuyện ngay cửa hả?”
Hạng Du tránh qua nhường đường, để bọn họ vào cửa, “Anh đến kích thích tôi à?”
“Đúng vậy.” Thư Nhiên bình thản đáp: “Chính là mang theo Mạc Mạc đến kích thích cậu đó.”
Hạng Du chưa kịp đáp trả thì Mạc Dương đã đạp qua một đạp, hung hăng dẫm lên bắp chân Thư Nhiên một cái, nói: “Ai là Mạc Mạc, ghớm ghiếc.”
Thư Nhiên liền chuyển qua bộ dạng đau đớn đến cùng cực, tựa vào người Mạc Dương, vờ đáng thương rồi nói: “Vậy gọi Dương Dương nha?”
Mạc Dương trừng mắt nhìn người kia, “Gọi cái Nhiên Nhiên nhà mi!”
Thư Nhiên vừa nghe liền mừng rỡ, “Mạc Mạc à, em gọi nghe mới thân thiết làm sao.”
“Hai người bọn anh đủ gớm chưa?”
Hạng Du không thèm rót cả nước, cho bọn họ vào nhà liền ngồi ngay về máy tính.
Thư Nhiên “chậc chậc” hai tiếng, “Chuyên nghiệp ghê ta.”
Hạng Du không thèm để ý đến, người kia liền nói thêm: “[Mặt nạ lối lừa] của cậu tôi đã xem qua rồi, kết thúc thật không ngờ đó, nhất định sẽ bán chạy.”
“Ngoại trừ kinh doanh ra anh còn biết gì không hả?”
Tay Hạng Du liên tục gõ chữ cạch cạch, tốc độ đánh chữ y hệt như người máy.
“……Còn biết thương Mạc Mạc.”
“Mi cút qua một bên!” Mạc Dương thật sự bất lực, đạp cũng không được, mắng thì tên kia lại nói là lời tán tỉnh.
“Hai người….quen nhau lúc nào vậy?”
Thư Nhiên cười ha ha, nói: “Còn phái cảm ơn ông mai là cậu đó.”
“Xem ra là lỗi của tôi.” Hạng Du xem như hiểu mà gật gật đầu.
“Cậu đang viết truyện mới à?” Thư Nhiên bước đến nhìn máy tính.
Hạng Du đánh chữ thì sẽ không dừng lại, “Ừ. Chẳng qua là đột nhiên không muốn viết truyện dài nữa, viết mấy truyện ngắn thử xem thế nào.”
“Cổ tích? Không ngờ cậu thật sự là viết chuyện cổ.”
Hạng Du nhếch mày, “Chỉ có showbiz mới có ngôi sao, văn đàn không có à?”
“……”
“Vậy được rồi.” Hạng Du xoay người lại về phía Thư Nhiên và Mạc Dương, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, “Tôi liền đi đóng phim là được.”
“……” Thư Nhiên hoàn toàn câm nín, “Cậu nghĩ mình là ai? Cũng chỉ có mỗi bác sĩ Phương xem cậu là bảo bối thôi, còn muốn đi đóng phim.”
“Mặt tôi không ổn sao?”
Thư Nhiên phất phất tay, “Căn bản không phải vấn đề này, tôi chỉ muốn hỏi cậu, mở buổi tuyên bố thì cậu định nói cái gì.”
“Chưa nghĩ ra.”
“Cậu đừng có quanh co với tôi, muốn để cho bác sĩ Phương thấy chứ gì? Muốn come out?
Hạng Du im lặng.
“Cậu có biết come out trực tiếp như vậy thì có khả năng toàn bô danh tiếng coi như tiêu tùng, đến lúc đó sẽ không ai thèm đọc sách của cậu nữa đâu.”
“Tôi viết văn cũng không phải để cho người khác đọc.”
“Hơ—” Thư Nhiên day day thái dương, “Nói chuyện với cậu quả thực không thể có tiếng nói chung.”
“……Viết lời cuối sách đi.”
Hạng Du nhíu mày, “Nhỡ như anh ta không nhìn thấy thì sao? Tôi post hẳn lên diễn đàn mà còn không có phản ứng kìa.”
“Cậu là đồ ngu si.” Mạc Dương khoanh tay, ngồi trên sô pha cực kỳ nhàn nhac, bắt chéo chân, Thư Nhiên ngồi bên cạnh vừa nói chuyện với Hạng Du vừa rất không khách sáo mà lấy quýt lột cho Mạc Dương ăn……
Hạng Du nheo mắt nhìn anh ta, Mạc Dương trả về một ánh mắt xem thường, “Nhìn cái gì chứ, nói cậu đó, cậu muốn tôi giải thích sao?”
“……” Cả một khoảng dài trầm mặc trôi qua, Hạng Du mới nói: “Lại là một Ma vương.”
“Đương nhiên.” Thư Nhiên cười cười vuốt tóc Mạc Dương, nói: “Mạc Mạc nhà tôi phải lợi hại như tôi chứ.”
Mạc Dương đẩy tay Thư Nhiên ra, nói: “Nói cậu là ngu si rất thích hợp. Chả hiểu nổi văn của cậu là làm sao mà viết được nữa, đầu óc có nhạy bén gì cho cam. Tôi nếu mà là Phương Dĩnh Đông thì đã sớm đá cậu bay rồi.”
“May là không phải.” Hạng Du nhếch mép cười, thản nhiên đáp trả.
Mạc Dương nghẹn họng, Thư Nhiên nhanh chóng an ủi: “Miệng Hạng Du độc có tiếng mà, Mạc Mạc đừng có so đo.”
Mạc Dương liền tặng người kia một ánh mắt xem thường, nói: “Hạng Du, cậu ngồi đó mà nói cả đời cũng vô dụng, thích thì phải đi nói thẳng với người ta chứ, cái hũ nút nhà cậu muốn nút đến bao giờ?”
Hạng Du liếc liếc Thư Nhiên, nhìn Thư Nhiên mang vẻ mặt “cậu cũng có khác gì tui” mà chỉ có thể cười gượng.
Cuối cùng chuyện buổi tuyên bố sách cũng không giải quyết được gì, Thư Nhiên nói, cậu nếu muốn tuyên bố về sách, không thành vấn đề, còn nếu comeout, tuyệt đối không đồng ý.
Lúc Thư Nhiên rời khỏi liền nở một nụ cười cực kỳ quý phái, Hạng Du à, cậu có biết tại sao bác sĩ Phương tên là Dĩnh Đông không?
Hạng Du không hiểu lắm, Thư Nhiên cười nói, bởi vì y sinh vào mùa đông, Đồ Ngốc nói, buổi tiệc cuối năm lần trước, hình như là sinh nhật của bác sĩ Phương……
“Hơn nữa, trong buổi tiệc đó cậu đã nói những gì với Đồ Ngốc vậy? Lúc đó bác sĩ Phương hình như đã nghe được hết rồi……”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lập tức kết thúc rồi, kết thúc rồi, kết thúc rồi ~~~~~~~~~ ha ha–
END 21
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT