Hạng Du ở lại được thêm một chút thì nghe không nổi nữa, quẳng một mình Đồ Ngốc say chết lại, chuẩn bị chạy lấy người.
Đi đến cửa, lấy xe, lúc vừa định đóng cửa xe thì cánh cửa bị một bàn tay khác cản lại.
Thư Nhiên tựa người vào xe, cúi đầu nhìn Hạng Du ngồi trên ghế lái.
Hạng Du bị người ta nhìn chằm chằm như vậy thì có chút chột dạ, nói: “Có chuyện nói mau.”
“Ngu!”
Thư Nhiên nhìn cả buổi, đã mắt rồi thì cái miệng của con người bên ngoài dát vàng bên trong thối rữa này chỉ phun ra một chữ, ngu!
“Còn lời nào nữa không?”
“Có.” Thư Nhiên đẩy đẩy kính mắt, bộ dạng rất bình tĩnh.
“Ngốc!”
“Không có việc gì thì xin tránh ra.”
Thư Nhiên nhịn không được mà lắc đầu, tức đến nỗi phải bật cười, “Hạng Du, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, trái tim của mình thì phải nghiêm túc mà suy ngẫm. Chẳng qua thì người như cậu, cũng đáng đời. Ngày nào đó cậu bị bác sĩ Phương đá thì nhất định phải báo cho tôi biết, cả phòng biên tập sẽ được nghỉ một ngày, coi như là chúc mừng cậu.”
“Cút.” Hạng Du nhíu mày, đóng cửa xe, “Đồ quái gở.”
Trong lòng buồn bực không thôi, mang một bụng tức giận về nhà, ngừng xe liền thấy có người đứng ở cửa khu nhà, hai tay để trong túi áo. Lúc nãy trời vừa đổ tuyết, thời tiết vừa lạnh lại ẩm ướt, bây giờ cũng không còn sớm nữa, dưới ánh đèn đường mờ nhạt kia, bóng hình người nọ có vẻ vô cùng đơn bạc.
“Bác sĩ Phương.”
Hạng Du thấy Phương Dĩnh Đông thì tâm trạng lập tức tốt lên, dừng xe lại, bước nhanh qua.
Xem ra Phương Dĩnh Đông đã đợi rất lâu rồi, tuyết đọng trên người cũng đã tan gần hết.
Hạng Du sờ gương mặt lạnh lẽo của y, “Sao lại đứng chờ ở đây?”
Phương Dĩnh Đông lạnh đến nỗi cả người tê cứng, sắc mặt tái nhợt, nâng mi mắt nhìn Hạng Du, cười nói: “Không biết khi nào thì cậu về.”
“Mau vào đi.” Hạng Du có chút đau lòng, kéo y vào nhà, mở máy sưởi lên cao nhất, lại cởi áo khoác đã ướt của y ra, hỏi y có lạnh không.
Đối phương chỉ cười cười, nói có chút lạnh.
Hạng Du đi vào phòng ngủ lấy quần áo của mình để y phủ thêm, vừa khoác lên lại bị bác sĩ Phương kéo xuống.
“Không phải anh lạnh sao?”
Bác sĩ Phương không trả lời, chỉ vỗ vỗ sô pha, ý bảo Hạng Du cũng ngồi xuống.
Hạng Du không biết y muốn làm gì, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh y.
Mím chặt môi, Phương Dĩnh Đông xoay người, ngồi lên trên đùi hắn.
Hạng Du ngẩn ra, sau đó liền ôm lấy eo y, cười nói: “Bác sĩ Phương, chủ động vậy à?”
Đôi mắt phượng của đối phương nhìn hắn, sau đó khép chặt lại, mi mắt thật dài run rẩy một chút rồi chậm rãi tiến lại gần.
Hạng Du nhìn mi mắt run run kia, hơi nheo mắt, mạnh mẽ hôn lên. Đối phương rất phối hợp, mở miệng mặc kệ sự xâm chiếm của Hạng Du, hai tay vòng quanh cổ hắn, ngây ngô đáp trả.
Hạng Du vừa hôn đến thích người vừa trêu chọc: “Bác sĩ Phương chủ động thật, anh muốn quyến rũ người ta đến chết sao?”
Phương Dĩnh Đông vùi đầu vào hõm vai hắn, có chút phát run, thở dốc không ngừng, cả lỗ tai đỏ bừng, mái tóc mềm mượt cọ lên cổ Hạng Du khiến hắn có chút nhột nhạt.
Giọng nói trở nên ám ách, Hạng Du cười: “Bác sĩ Phương, anh mau đứng lên đi, không sợ tôi nổi lên thú tính ăn luôn anh sao? Hả?”
Người trong ngực nghe được giọng mũi trầm khàn mà chứa đầy dục vọng của hắn, liền run lên rồi ngẩng đầu, đưa tay gỡ kính mắt ra.
Bác sĩ Phương không có mắt kính, một đôi mắt phượng rất quyến rũ, con ngươi đen láy, trong sáng không thôi, nhìn thẳng vào có thể thấy cả ảnh ngược của mình trong đó.
Hạng Du nhìn đến thất thần, chỉ nghe bác sĩ Phương nói, “Hạng Du…..tôi thích cậu.”
“Anh nói cái gì?”
Tim Hạng Du gần như nhảy lên đến cổ họng, hắn không biết vì sao bản thân lại khẩn trương, chỉ là đơn thuần muốn nghe y nói lại lần nữa.
Phương Dĩnh Đông lại cười rồi, Hạng Du phát hiện hôm nay y rất thích cười.
“Thích cậu đó. Tôi thích cậu……”
Nói xong, cắn cắn môi, vươn tay cởi nút áo khoác của Hạng Du, chẳng qua là hai tay có chút không nghe lời, run rẩy không thôi.
Hạng Du mặt âu phục, cách một lớp quần áo thật dày mà cảm nhận những cử động nhẹ nhàng của đôi tay kia trên ngực hắn, có chút cố sức để cởi nút áo, nhịn cả buổi cuối cùng cũng phát ra hơi thở nặng nề.
“Bác sĩ Phương, anh đang nhóm lửa hử?”
Thật vất vả mới mở được nút áo hắn, nhưng Hạng Du ngồi dựa vào sô pha, không cởi áo ra được, Phương Dĩnh Đông hơi dừng lại một chút, không nhìn hắn, rút tay lại. Hạng Du còn tưởng y không nhóm lửa nữa, ai ngờ đối phương cúi thấp đầu, tay lại run dữ hơn, tự cởi áo của mình.
Hạng Du nắm lấy tay y, trầm khàn hỏi: “Anh có biết bản thân đang làm gì không?”
Phương Dĩnh Đông bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút ươn ướt, “Tôi chỉ là…….thích cậu.”
Lập tức lại nở một nụ cười, nói: “Tôi có phải rất vô dụng không, ngay cả nấu mì cũng không biết?” giọng nói của y run run đến không nghe rõ âm, “Bỏ đi, làm phiền cậu rồi.”
Phương Dĩnh Đông nhắm mắt lại, trượt khỏi đùi Hạng Du.
Vừa mới quay người lại bị giữ chặt, tầm nhìn xoay chuyển một chút, lúc ổn định lại thì Hạng Du đã đặt y lên sô pha.
Một tay Hạng Du khoát lên lưng ghế, tay còn lại đặt bên tai bác sĩ Phương, cúi xuống hôn lên mắt y, cười nói: “Cứ vậy mà đi là không được.”
Nói xong thì một bàn tay liền chui vào vạt áo, vuốt ve eo Phương Dĩnh Đông.
Phương Dĩnh Đông hít vào một hơi, Hạng Du liền rút tay lại, chậm chạp, dùng tốc độ cực kỳ thong thả cởi bỏ từng cái nút trên áo y, còn rất dịu dàng hỏi: “Bác sĩ Phương, lạnh không?”
Phương Dĩnh Đông mím chặt môi, nhíu chặt mày rồi học theo đối phương, vói tay vào áo Hạng Du, rụt rè sờ soạng vài cái.
Hạng Du cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, nhưng bác sĩ Phương hình như là không hài lòng với biểu hiện của bản thân lắm, đột nhiên nâng chân lên, co đầu gối lại, nhẹ nhàng cọ lên hạ thân của hắn.
“Đáng chết mà!” Hô hấp của Hạng Du đã nặng nay lại càng thêm trầm, cho đến giờ hắn vẫn không hề biết thì ra bác sĩ Phương lại mị nhân đến vậy, đúng thật là đòi mạng mà.
Mạnh bạo hôn lên, Hạng Du không hề nhẫn nại nữa, động tác không tính là thô bạo nhưng tuyệt đối cũng không dịu dàng. Hai ba cái đã lột hết quần áo trên người y, không kịp cởi luôn của mình, làm vài động tác khuếch trương đơn giản liền trực tiếp đưa thân vào……
Hạng Du cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Nhớ lại đêm hôm qua, bác sĩ Phương không hề có chút kháng cự nào, cực lực thả lỏng thân thể để phối hợp với mình, cái loại rên rĩ ẩn nhẫn áp ức kia, khiến người ta nhịn không được muốn mạnh bạo đòi lấy y, lại còn như điên laonj mà nói thích mình nữa chứ. Hạng Du nhếch khóe miệng cười, tâm trạng cực tốt.
Hôm qua hai người làm một lần trên sô pha, sau đó lại vào phòng ngủ, mãi đến khi trời hửng sáng, Hạng Du mới buông tha cho người ta mà ngủ.
Lúc rời giường, không thấy bác sĩ Phương, bên cạnh cũng không có quần áo, phỏng chừng là y rời đi từ sáng sớm. Hôm nay không phải cuối tuần, có lẽ là đến bệnh viện. Hạng Du nhíu mày, dường như có chút hối hận, hôm qua đã ức hiếp y nhiều đến vậy.
Ra khỏi phòng ngủ, trên bàn phòng khách có sẵn điểm tâm, một chén cháo, một cái trứng chiên, Hạng Du bật cười thành tiếng. Nhìn hình dáng cái trứng kia liền khẳng định ngay là bác sĩ Phương làm rồi, quả thực là hình đa giác mà, lòng đỏ thì vỡ ra hết, trên mặt còn có thể nhìn thấy hạt muối li ti. Thế nhưng trong lòng Hạng Du lại có tiếng nói, mình thích trứng vỡ như vậy mà.
Trứng chiên có chút mặn, không sao hết, cháo không mùi vị gì, ăn chung rất hợp, bù qua sớt lại.
Ăn xong bữa sáng tình yêu của bác sĩ Phương làm, Hạng Du xem điện thoại lần thứ hai mươi, vẫn là nên gọi điện thoại cho y mới được.
Nhấn số, không có người nghe, trực tiếp quay số lại, Hạng Du nhíu mày, lại có phẫu thuật? Có biết thân thể y không khỏe không vậy chứ.
Đến giữa trưa vẫn không ai tiếp điện thoại, Hạng Du rãnh đến chán nản, cũng không có hứng viết văn liền liều mạng ngồi nghịch điện thoại, sợ sau khi bác sĩ Phương giải phẫu xong thì mình lại không nghe được điện thoại của y gọi lại.
Trong di động có một file ghi âm lạ, đặt tên là “Gạt bỏ”, Hạng Du ngẫm nghĩ, hình như hắn chưa bao giờ ghi âm cả, vì thế liền mở nghe.
Đoạn đầu là âm rỗng, còn có chút tạp âm, qua một lúc lâu mới có giọng nói, là bác sĩ Phương nhà hắn, nhưng khi Hạng Du nghe, lại cười không nổi.
“Hạng Du, tôi thích cậu đấy……Mặc kệ là cậu có phải muốn đùa giỡn tôi hay không, tôi……thích cậu đấy……”
Đoạn thu không đến một phút, “bíp” một tiếng thì hết, sau đó là chế độ lặp lại tự động của điện thoại, một lần, hai lần, ba lần……
Hạng Du vẫn ngồi im như thế, không nhìn ra có gì biến hóa hay biểu tình đặc biệt gì, bình tĩnh mà hờ hững ngồi, tay nắm chặt điện thoại, chỉ là…..chỉ là tay hắn – lần đầu tiên trong đời – run đến không thể kiềm chế được.
Nghe giọng nói có chút nghẹn ngào của Phương Dĩnh Đông, Hạng Du không biết, vì sao trái tim mình lại khó chịu như vậy.
Hơn nửa ngày, Hạng Du tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Phương Dĩnh Thu, bên kia mất một lúc lâu mới bắt máy, trong ống nghe truyền đến tiếng quát to của Tiểu Thu: “Đồ khốn nạn!”
Sau đó là cúp máy.
END 16
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lưu lại cảm nhận đi~~~~~~ nước mắt tôi lưu ào ào rồi, các bạn thân mến, lưu lại suy nghĩ đi.