Tề Phong nắm nhẹ tay tôi, hôn lên những ngón tay gầy gò, tái sạm. Nụ hôn của anh tựa như viên than còn rực hồng, bỏng rát tận tâm can khiến tôi phải rút vội tay lại. Anh đứng hình, một lúc sau siết chặt bàn tay rút về.
“ đến giờ uống thuốc rồi.” anh thay thế bác sĩ Lâm đưa thuốc đến cho tôi. Anh dịu dàng đưa một đống thuốc đã bóc sẵn kèm theo ly nước đến trước mặt tôi.
“ em có thể không uống được không?” tôi ngước mắt lên nhìn anh, cố tạo ra lớp sương mờ nơi khóe mặt. Tôi nhớ ngày xưa, mỗi lần như thế anh sẽ không ép tôi uống thuốc nữa.
Anh nhìn tôi có chút ngạc nhiên, lại có chút phức tạp. tôi không biết với khuôn mặt gầy yếu đến đáng sợ như lúc này liệu còn đủ làm anh rung động?
“ Hạ Du, nếu không uống thuốc em sẽ đau.” Tôi trông thấy trong mắt anh có một tia thương xót. Đúng vậy, ngày xưa nếu không uống thuốc, bệnh cảm vài ngày cũng sẽ khỏi. còn nếu bây giờ tôi không uống thuốc… chỉ sợ rằng đến cái mạng cũng không còn.
Tôi im lặng nhận lấy thuốc, chuốc tất cả vào miệng nuốt xuống. thuốc rã ra đắng nghét nơi cổ họng, tôi nhắm chặt mắt cảm nhận sự dày vò của vị giác. Mỗi lần như vậy tôi đều nghĩ: anh hai, có phải trước khi chết anh cũng thống khổ như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT