Thoáng cái đã qua lập xuân*, mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã trôi qua, làn gió lướt nhẹ phả vào mặt không còn mang hơi lạnh rét thấu xương, ngược lại còn có chút ấm áp.
*Lập xuân: Tiết bắt đầu mùa xuân vào khoảng thượng tuần tháng giêng âm lịch (vào ngày 3, 4, 5 tháng 2)
Tôi và Từ Uân đang đứng trong thang máy, ngay lúc cửa thang máy sắp khép vào thì bỗng bị ai đó chặn lại từ bên ngoài, cánh cửa chậm rãi mở ra. Cuối cùng, Đinh Tự bước vào.
Cảnh tượng ba người chúng tôi cùng đồng thời xuất hiện trong thang máy đã từng xảy ra rất nhiều lần, chỉ có điều, lần này lòng chúng tôi đều đã thay đổi.
“Bên phía Viện kiểm sát đã buông tay...”
Đinh Tự và Từ Uân dùng ánh mắt tôi tới anh đi truyền đạt vài tin tức tôi không hiểu nổi, sau vài lượt thì chấm dứt, hai người đồng thời mỉm nụ cười sâu xa.
Tôi có thể thản nhiên đối diện với Đinh Tự, cũng có thể thản nhiên nói chuyện với Đinh Tự trước mặt Từ Uân, nhưng hiện tại ba người chúng tôi cùng đứng chung trong khoảng cách gần thế này khiến tôi vẫn có chút không được tự nhiên. Tôi để mặc cho bọn họ nói chuyện phiếm, hoàn toàn không xen vào, chỉ cúi đầu chơi di động, rúc vào trong góc.
Đinh Tự vừa nhìn Từ Uân, vừa đảo ánh mắt về phía tôi, cười nói: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
Ngón tay tôi đột nhiên hơi chậm lại, vì không muốn bị nhìn ra dáng vẻ hoảng hốt lúc này, tôi bèn tiếp tục giả bộ mình đang rất bận rộn, liên tục ấn loạn trên màn hình điện thoại di động.
Từ Uân vỗ vỗ vai của Đinh Tự, nói lời chúc mừng.
“Hai người sẽ tới tham dự chứ?”
Anh nói là hai người, chú ý, là hai người, không phải là cậu.
Tôi giả bộ như không nghe thấy, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, dư quang nơi khóe mắt thông qua chất liệu phản quang trong thang máy có thể nhìn thấy ánh mắt của Từ Uân và Đinh Tự không hẹn mà cùng tụ lại trên người tôi. Hỏi trực tiếp như vậy, Từ Uân muốn từ chối cũng rất khó. Anh ấy sẽ biết là tôi không muốn đi sao? Anh ấy sẽ từ chối ư? Anh ấy sẽ tìm lý do gì?
“Xùy - - -” Từ Uân mỉm cười nhún vai, có chút đắc ý nói: “Tôi không thèm đi.”
Rốt cục thì tôi cũng ngẩng đầu lên, lần này đến lượt tôi và Đinh Tự cùng nhìn Từ Uân, trên mặt chúng tôi đều viết ba chữ: Vì sao vậy?
Ánh mắt Từ Uân chạm vào tôi, rồi chuyển hướng về phía Đinh Tự, chậm rãi nói: “Bởi vì... Tôi cũng sắp kết hôn.”
Sau đó Đinh Tự nhìn tôi, không đợi ánh mắt của anh chạm vào mắt tôi thì tôi đã lập tức cúi đầu xuống.
Chỉ một chút thời gian như vậy mà như đã trôi qua đằng đẵng, trong lúc đó cả ba người chúng tôi đều dùng cách trao đổi ánh mắt để truyền đạt các loại tin tức phức tạp cho nhau.
Tôi thật sự là nhất thời miệng hèn, thật sự là miệng hèn, thấy Từ Uân đắc ý như vậy thì bèn muốn giội nước lạnh xuống người anh, “Luật sư Từ...”, tôi cười dịu dàng nhìn anh: “Anh sắp kết hôn à? Chúc mừng nhé, kết hôn với ai vậy?”
Hai người kia lại cùng nhìn sang. Đinh Tự đầu tiên là nghi ngờ nhìn qua tôi rồi lại nhìn về phía Từ Uân để chứng thực. Từ Uân trừng mắt với tôi tỏ ý “Em muốn chết phải không?“. Không đợi anh trả lời, thang máy vừa đến, tôi cong khóe miệng xoải bước lướt qua bên cạnh anh.
Sau đó lúc tôi chào hỏi mọi người thì tôi bỗng phát hiện tình hình không đúng.
Đầu tiên là hai em gái trực điện thoại ở đại sảnh dùng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn tôi, sau đó là vài người bạn thân thường xưng huynh gọi đệ với tôi dùng vẻ mặt có chút hả hê nhìn tôi, cuối cùng là ngay cả lão Diêu cũng vỗ vỗ vai tôi nói tôi phải quý trọng hạnh phúc trước mắt.
Mà đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này chính là... một bó hoa hồng trắng... to... đặt ở trên bàn làm việc của tôi, trên cánh hoa còn lưu lại vài giọt sương sớm.
Một bó to, chín chín đóa hoa đủ chủng loại....
Không ngờ cái này lại trở thành tin tức lớn trong sở, dẫn đến gần như toàn bộ mọi người đều tới vây xem.
Bọn họ hâm mộ tôi, thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy vô cùng ngây ngất.
Cái gã Từ Uân này, vẫn là người rất có tâm tư mà...
Có điều cứ như vậy mà nghĩ lại, tôi lại cảm thấy có chút không yên, anh tặng cho tôi cả một bó hoa to như thế này là có ý gì, muốn cầu hôn sao? Không phải chứ, ở đây sao? Nhiều người như vậy?
Không được, không được, tuyệt đối không được.
Bên tai tôi vẫn đang tràn ngập đủ loại chúc phúc, duy chỉ có động tĩnh của Từ Uân là không cảm nhận được.
Không phải anh vẫn luôn ở ngay sau lưng tôi sao, tại sao lại không lên tiếng?
Làm sao bây giờ, tôi có cần phải xoay người lại hay không? Ngộ nhỡ vừa xoay người lại đã nhìn thấy anh quỳ một gối xuống cầu hôn thì phải làm sao đây? Tôi phải trả lời thế nào? Nếu không đồng ý, chẳng phải là sẽ khiến cho anh rất mất mặt sao? Còn nếu đồng ý, chẳng phải là tôi sẽ rất mất mặt sao?
Thần Odin ơi, hạnh phúc tới quá đột ngột, tôi rất nôn nóng đó!
Nhưng mà...
Tại sao tôi lại cảm thấy có chút không đúng...
Tại sao Từ Uân lại lướt qua xuất hiện ở trước mặt tôi, sau đó đến gần bó hoa kia, tra xét một lượt giống như đang kiểm tra thi thể, cuối cùng còn lục ra được một tấm thiệp. Anh nhìn tôi một cái, nét mặt có chút lạnh lùng, chậm rãi mở tấm thiệp ra, khóe miệng lộ nụ cười khinh thường.
Biểu cảm này như đang nói: Ồ, nhìn không ra đấy, còn có người tặng hoa cho em à.
Lại vừa như đang nói: Ồ, trong bát có một người rồi mà còn nhìn chằm chằm trong nồi hả?
Được rồi, nét mặt của anh đã nói cho tôi biết, hoa này không phải là do anh tặng.
“Tiểu Tô, bạn trai tặng à? Lãng mạn thế!” “Valentine sắp đến rồi, là ý nghĩa này sao?” “Trên thiệp viết gì vậy? Luật sư Từ mau đọc đi!”
Ngay sau đó tôi chỉ muốn nói hai chữ: Ha ha.
“Xem ra chúng ta quan tâm nhân viên chưa đủ rồi, đồng chí Tiểu Tô ưu tú như vậy thế mà nội bộ lại không thể tiêu hóa, ngược lại còn để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài...” Ngón tay thon dài của Từ Uân kẹp chặt tấm thiệp, đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết anh định nói cái gì. Anh lườm tôi một cái, hắng giọng: “Chậc - - - lại còn là người bên phe địch, sở Thành Thái...” Từ Uân nói một cái tên, “Người này là ai? Tay cũng vươn xa quá đấy... Mọi người cũng thiệt là, chiến hữu của mình bị quân địch ngấp nghé mà vẫn còn thờ ơ, tôi thật sự là không đành lòng nhìn nữa...”
Tất cả mọi người đang ôm tâm tình xem kịch vui lại bắt đầu ồn ào, duy chỉ có mình tôi nghe được sự bất mãn trong lời nói của Từ Uân.
Nhưng tại sao tôi lại có loại cảm giác thành tựu của việc xoay người làm chủ nhỉ!
Tôi cứ để mặc cho Từ Uân diễn trò, cũng không thèm phối hợp với anh. Cho đến khi có một đồng nghiệp dựa theo mấy câu ăn không nói có của Từ Uân hỏi tôi có phải là có bạn trai rồi hay không thì tôi mới mỉm cười nhìn qua Từ Uân, lắc đầu nói: “Bạn trai? Thật sự là không có...”
Vì vậy, tôi thành công ép Từ Uân đi vào văn phòng.
Tiếp đó, mười phút sau tôi nhận được một lá thư cuối cùng do D tiên sinh gửi qua.
Vài dòng ít ỏi, lời ít ý nhiều.
“S tiểu thư:
Ngày mai, ba giờ chiều ngày 14 tháng 2, bên rìa rừng rậm công viên Bích Hồ, tôi sẽ mặc áo sơ mi trắng âu phục màu đen, đợi cô đến nơi hẹn, không gặp không về.
D tiên sinh.”
Nhìn câu nói này, rồi lại nhìn Từ Uân đang vùi đầu làm việc trong văn phòng, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh buổi sáng trước khi đến văn phòng.
Lúc tôi tỉnh lại vào khung giờ như ngày thường, chợt phát hiện trên lưng có một cánh tay vắt ngang qua, còn là một cánh tay của đàn ông nữa.
“Em yêu, buổi sáng tốt lành.”
Giọng nói lười biếng của Từ Uân phát ra ngay phía sau cổ của tôi, hơi thở của anh phả vào khiến tôi rất nhột.
Tôi nhấc cánh tay của anh lên, hất ra ngoài.
“Phí giường ngủ, một đêm chín ngàn chín trăm chín mươi tám tệ, trước khi ra cửa xin tự giác thanh toán.”
“Ồ...” Tay anh lại duỗi qua đây: “Tối hôm qua anh cùng ngủ với em, nên thu bao nhiêu tiền cho phải đây?”
Tôi quát lớn hất bàn tay đang vươn tới của anh ra: “Vô lại!” Lật người, cùng trừng mắt với anh, lại nhìn thấy chút tình cảm dịu dàng lan ra trong đôi mắt vô tội kia, tôi lại mềm lòng.
“Ngày hôm qua thấy anh đáng thương nên mới chứa chấp anh, anh thì tốt rồi, lại còn trình diễn cho em xem chuyện xưa của bác nông dân và con rắn nữa chứ, Từ Uân, anh muốn chết à!”
*Muốn biết chuyện xưa của bác nông dân và con rắn vui lòng tìm gặp google aka o
Thế nhưng anh lại không hề trả lời tôi, tự gối lên cánh tay của mình, nghiêng đầu hỏi tôi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Tôi sững sờ, sau đó gật đầu theo bản năng.
Anh nở nụ cười: “Vậy sau này, mỗi ngày đều như tối hôm qua, ngủ yên giấc, thấy thế nào?”
“Hừ...” Tôi bĩu môi: “Ngủ ngon nhưng không phải là bởi vì có anh ở đây, đổi người khác thì hiệu quả cũng giống như nhau thôi, dù gì nếu nuôi một con chó thì cũng tám phần có thể có hiệu quả như vậy.”
“Haiz...” Từ Uân thở dài, sau đó đột nhiên lại muốn nhào tới, giọng điệu trở nên hung tợn: “Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Tô Văn Hạnh, không dạy dỗ em một chút, sau này kết hôn rồi chẳng phải em sẽ muốn cưỡi lên đầu anh luôn sao!”
“Xí xí xí!” Tôi vén chăn lên nhảy xuống giường: “Đừng có chiếm tiện nghi của em bằng miệng hoài nha, ai muốn kết hôn với anh chứ, không minh không bạch ù ù cạc cạc, em chưa từng nói muốn gả cho anh nha!”
“Không gả cho anh? Em cho rằng còn có người nào khác muốn cưới em sao?” Từ Uân cười xấu xa.
“Vậy cũng chưa chắc, người thích em rất nhiều, chỉ riêng mặt trận trong tòa văn phòng này cũng đã có không ít người có cảm tình với em, chỉ là do em giữ mình trong sạch, không để ý tới bọn họ thôi, nếu em mở lòng đón nhận, tuyệt đối không phải chỉ đếm hết một bàn tay thôi đâu.”
Vẻ mặt của Từ Uân tỏ ra em cứ khoác lác tiếp đi. Anh nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, đột nhiên thận trọng lên tiếng: “Tô Văn Hạnh, chúng ta kết hôn đi.”
“?”
Tôi tỏ vẻ nghe không hiểu lắm.
“Vẫn không chịu đồng ý sao?”
“Đồng ý chuyện gì?”
Từ Uân lại nhìn tôi, không nói lời nào, sau đó lặng lẽ đứng dậy, cùng đi làm với tôi.
Kỳ thật cũng không phải là tôi không đồng ý, sau câu nói kia chỉ cần anh nói thêm vài lời, tôi sẽ gật đầu, nhưng anh lại không nói, lúc ăn điểm tâm cũng không nói, trên đường tới sở kuật vẫn không nói.
Này, anh như vậy là đang hờn dỗi sao?
Em xin anh đấy, người nên giận hờn là em có được không.
Từ Uân gọi tôi vào văn phòng của anh, tôi cầm tài liệu qua cho anh, khi anh cúi đầu thẩm duyệt, tôi lén lút lấy điện thoại di động ra, một câu: ""Rìa rừng rậm công viên Bích Hồ... Không gặp không về..."" đã trêu chọc lòng tôi hơi ngứa ngáy.
Tôi nhất định sẽ tới chỗ hẹn. Trong đầu tôi hiện lên vô số hình ảnh có khả năng sẽ xuất hiện, có lẽ tôi sẽ vỗ vai Từ Uân từ phía sau, hỏi anh tại sao lại ở đây, đang đợi ai? Lại cũng có thể sẽ nhìn anh từ một chỗ xa xa, nhưng mà không ra mặt, sau đó nhờ một bác gái qua đường tới đó vỗ vai anh nói mình chính là S tiểu thư...
Nghĩ vậy tôi không nhịn được cười thành tiếng, hình ảnh này nhất định là rất đẹp, tôi không dám tưởng tượng biểu cảm của Từ Uân đâu...
Tôi thật sự đã bật cười, Từ Uân vừa ngẩng đầu thì tôi vội thu nụ cười lại, nhưng nhìn thấy gương mặt đó của anh thì tôi càng cảm thấy được hình ảnh kia tạo ra rung động rất mạnh, tôi lại không nhịn được mím môi cười tiếp.
“Em cười cái gì?” Anh đặt tài liệu sang bên cạnh, đứng lên, trực tiếp đi về phía tôi, toàn thân anh tản ra hơi thở lạnh lùng mà nguy hiểm.
“Không có, không có, không có...” Tôi cuống quít xua tay, muốn ngăn cản anh tạo khoảng cách phù hợp, dù sao nơi này cũng là văn phòng, người đến người đi, tôi cũng không muốn chuyện tốt bị đồng nghiệp biết hết.
“Không có bạn trai ư?” Anh lại không thèm để ý tới cố kỵ trong lòng tôi một chút nào cả, từng bước tới gần, cho tới khi chỉ còn cách tôi chừng một bước chân, anh trừng mắt nhìn tôi từ trên cao, nhốt tôi lại một chỗ khiến tôi quên cả nhúc nhích.
“Hả?”
“Hôm nay là một bó hồng trắng, ngày mai sẽ là một cái nhẫn phải không?”
“Cái gì?”
“Tô Văn Hạnh!” Người này lại thuận tay ôm lấy eo tôi, cúi xuống, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố: “Đây chỉ là cảnh cáo lần đầu, lần sau còn tái phạm, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ như vậy.”
“Này này này - - - “
Anh muốn làm gì!
Sau đó trước mắt tôi có một bóng đen đè xuống, môi của tôi bị một đôi môi mát lạnh khác đóng dấu trên dấu môi son, bên tai tôi truyền tới một trận xôn xao, đến cuối cùng là tiếng vang nổ trời.
“Luật sư Từ và Tiểu Tô!”
“Nhất định là cách tôi tháo gỡ cục diện không đúng!”
“Không ngờ bọn họ lại là một đôi!”
“Oh - - - My - - - God - - -”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT