Edit: Thanh Na

[Tương tư]

Sau thời gian tân hôn vui vẻ*, thời điểm mỗi năm qua Mỹ kiểm toán một lần lại đến, vì đổi sang một biệt thự lớn hơn, đổi một chiếc xe rộng rãi hơn, vì kiếm thêm chút tiền sữa bột, Từ Uân đã dẫn theo một đội bay đến Wall Street rộng lớn.

(*Tân hôn yến nhĩ: vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ (theo baike.baidu.com).

Thật đáng tiếc, Tô Văn Hạnh đành phải ngậm ngùi ngoan ngoãn ở nhà.

Trước khi đi cô đã cảnh cáo mãi, sex, cờ bạc và ma túy tuyệt đối không được dính vào, mỗi ngày phải trò chuyện với nhau vào một thời gian cố định, phải video, phải báo cáo tình hình công tác cho cô biết.

Buổi chiều đầu tiên, Từ Uân đang trên máy bay nên đành thôi.

Tối hôm thứ hai, Tô Văn Hạnh có phiên tòa, qua thời gian hẹn, Từ Uân đã ngủ mất đất rồi.

Tối ngày thứ ba, cuối cùng hai người cách Thái Bình Dương cũng đã gặp được nhau, bởi vì muộn nửa tiếng nên lúc Từ Uân mở video, một gương mặt phẫn nộ xuất hiện.

“Bẩm báo bà xã đại nhân, đêm nay là đêm chúc mừng mỗi năm một lần, các vị cấp cao đều đi tham dự, nhưng chồng em danh tiếng vang dội lại chọn núp trong phòng nói chuyện với bà xã đại nhân em này. Chậc chậc, chồng như vậy mà em cũng gặp được, đời trước em phải cúng bao nhiêu tiền, làm bao nhiêu việc thiện mới tích được phúc phận khổng lồ này chứ, vậy mà còn không biết quý trọng, còn bày gương mặt quan công đó ra, anh van em đấy trong nhà không có quỷ đâu, không cần em phải dọa…”

“Ha ha.”

Cuối cùng gương mặt ấy cũng giãn ra, Từ Uân chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng nói lời buồn nôn một phen, đột nhiên điện thoại Tô Văn Hạnh đổ chuông, cô cầm điện thoại lên, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp và hạnh phúc, làm cho Từ Uân nhìn được mà không chạm được, cảm thấy vô cùng bất an.

“Này, di động Trung Quốc nhớ em à?”

“No…” Cô đắc ý lắc đầu, tầm mắt vẫn dừng lại trên màn hình điện thoại.

“Ngừng, cười nhộn nhạo như vậy, chẳng lẽ là ngân hàng kiến thiết phát lương cho em?”

Ngón tay của Tô Văn Hạnh lướt như bay trên màn hình nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn về máy vi tính.

Qua vài chục giây, cô quăng di động lên giường, hay tay chống cằm, cười dịu dàng với anh.

Sau đó điện thoại Từ Uân rung lên, anh lấy qua xem thử.

Người gửi: S tiểu thư.

Mở ra xem thì chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi: D tiên sinh, em nhớ anh nhiều lắm.

[Đọ sức]

Sau khi kết hôn hai năm, vì để không phá hư thế giới lãng mạn hai người nên bọn họ lựa chọn nghiêm túc dùng biện pháp tránh thai, sống vô cùng tự do phóng khoáng.

Sau hai năm phát triển, Tô Văn Hạnh từ một trợ lý đã trở thành một luật sư danh tiếng có thể một mình phụ trách cả vụ kiện. Khi cô dần đủ lông đủ cánh, Từ Uân phát hiện mình càng ngày càng lực bất tòng tâm.

Vào đêm kỉ niệm đáng giá nào đó, hai người cùng uống chút rượu, trong nhà ăn bày biện một bàn đồ ăn tinh xảo, một bữa ăn dưới ánh nến vào lúc này thì cực kì đúng lúc, nhưng sau khi nó hết tác dụng thì sẽ biến thành một đống lộn xộn khiến người ta phải đau đầu, dầu mỡ rất nhiều, cần phải rửa kĩ.

“Đi rửa chén đi.”

Từ Uân nằm trên ghế salon, kỳ quái, rõ ràng anh không uống bao nhiêu rượu sao lại choáng váng đến vậy, anh ném nhiệm vụ quang vinh đầy gian khổ này cho Tô Văn Hạnh, lại bị vợ bắn ngược trong thời gian nhanh nhất.

“Ông xã ơi… Toàn thân em không còn chút lực nào cả, rửa không nổi…”

“Không còn chút lực nào?”

“Đúng vậy, tay chân vô lực, đầu váng mắt hoa, run lẩy bẩy…”

Khóe miệng Từ Uân rụt rụt, đột nhiên duỗi ma trảo ra: “Anh đây muốn tập kích ngực em, em sẽ làm thế nào?”

Đây là hạng mục cô phải nghiêm chỉnh huấn luyện hằng ngày, Tô Văn Hạnh nhanh chóng chắn hai tay trước ngực, thề thốt chứng tỏ lập trường: “Không được! Em sẽ ngoan cường chống cự!”

Tay Từ Uân co lại, tiến người tới gần: “Nếu anh muốn hôn em thì sao?”

“Không được!” Tô Văn Hạnh nghiêng đầu qua một bên, trả lời rất có khí phách: “Em nhất định sẽ liều chết phản kháng! Đấu tranh đến cùng!!!!”

“Vậy à…” Đột nhiên Từ Uân ôm người nằm trên ghế salon bay bổng lên, thuận thế đi về phía phòng ngủ, mắt thấy giường lớn đã đến gần, anh chôn mặt bên tai cô: “Nếu như anh muốn…”

“Ai da, anh có phiền không vậy…” Tô Văn Hạnh dùng sức một cái, cả hai người cùng ngã xuống giường, cô đã uống quá nhiều rồi, nếu không bình thường đã nộp vũ khí đầu hàng: “Sức lực của em có hạn thôi, sau khi phản kháng hai hồi thì không chống cự nổi nữa, phải làm sao đây…”

Từ Uân còn chưa hiểu tình huống thế nào, chân dài của cô đã vòng ngang hông anh, giữ chặt cổ áo anh kéo xuống, ghé vào tai anh hiên ngang lẫm liệt tuyên bố: “Em đã bị anh bắt làm tù binh, nhanh xử lý em đi mà.”

Ngày nào đó, bọn họ tùy hứng để cả bàn chén bát không rửa, thảm hại hơn là bọn họ phóng đãng trong thế giới hai người, vì vậy chấm hết.

[Sinh nhật]

Sinh nhật mỗi năm một lần của Tô Văn Hạnh lại đến rồi, suy nghĩ nên tặng vợ cái gì luôn đả thương anh, chỉ trách lúc trước vì muốn dỗ vợ, tất cả lãng mạn đều thử qua một lần, sủng cô ấy đến quen, không những phải có phong cách mà còn phải có nhịp điệu, lại phải sáng tạo nữa.

Con trai đã lên tiểu học, cả ngày còn ôm ấp tâm tình thiếu nữ, aiz, kém tuổi quá lớn cũng không tốt, anh đã sắp bước vào tuổi tứ tuần mà vợ còn mặc váy ngắn caro giả làm nữ sinh cấp ba, vẫn trẻ trung chán.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt tự dưng sinh ra.

Bữa tối dưới nến đã sắp xếp xong, con trai đã có nơi kí gửi, Từ Uân đưa mắt nhìn cô bán hàng, lắc đầu, nhận lấy hai con búp bê một lớn một nhỏ.

Đã không còn đường nào để đi, đành đi đường vòng lối tắt, quay về lối cũ vậy.

Sắc trời tối dần, hẳn là cô ấy còn ở tòa án, nghe nói vụ kiện hôm nay rất phiền toái, anh phải tới tòa đón vợ mới được.

Sau khi trả tiền, cô bán hàng ngọt ngào nói “Hoan nghênh được đón tiếp lần sau”, còn kéo cửa giúp anh.

Một người đàn ông mặc tây trang đen cùng một bạn nhỏ đẹp trai đứng ở cửa, trong tay người đàn ông ôm một con Wall-E cao gần bằng anh ta, trong tay bé trai ôm một con nhỏ, có món đồ chơi nho nhỏ này mới dỗ được cậu đến nhà chú Đinh chơi.

Bé trai ôm Wall-E nhỏ, giương mắt nhìn Wall-E khổng lồ trong tay người đàn ông, lại cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, sau đó đưa tay nhè nhẹ kéo góc áo ba ba.

Đôi mắt nhỏ vừa vô tội vừa đáng thương, tất cả không cần nói.

Người đàn ông thở dài, nhướng mắt, khẽ cười một tiếng, dùng ánh mắt bất đắc dĩ an ủi cậu: “Ngoan đi con, đây là quà tặng mẹ con mà.”

[Cãi nhau]

Bọn họ kết hôn đã mười lăm năm, đây là lần đầu tiên họ cãi nhau.

Lúc đó Từ Uân đã bước vào tuổi hoàng kim của đàn ông, dù là sự nghiệp hay khí chất đều đạt phong độ cao nhất trong cuộc đời, địa vị của anh trong giới luật sư vô cùng vững chắc. Anh ít ra tòa, mà thay vào đó là làm một thầy giáo ở hai trường đại học cao đẳng, rảnh rỗi thì cùng sinh viên xuất bản sách, hàng năm kiếm đầy thùng vàng bạc, vả lại còn quen các tiểu thịt tươi tung hô tôn sùng rằng có hương vị nam thần nữa, lòng hư vinh cũng được thỏa mãn khi thấy phòng học bị chen chúc chật như nêm chỉ vì muốn nghe anh giảng bài.

Mà Tô Văn Hạnh trải qua hơn mười năm tôi luyện đã nhanh chóng trưởng thành, ban đầu cô là một nụ hoa non nớt, nay đã nở rộ thành một đóa hoa hồng kiều diễm đầy gai nhọn khiến người khác không dám xâm phạm. Cô trở thành luật sư chuyên xử lý ly hôn có chút danh tiếng, thỉnh thoảng làm khách mời cố vấn trên radio, cố vấn cho những chuyện tranh chấp hôn nhân trên TV. Vụ kiện càng nhiều, địa vị cũng ngày một tăng, phòng làm việc cô không hiểu tại sao lại xuất hiện những đóa hoa do những người khác gửi tới, hoặc bị chặn trên đường đi làm chỉ vì để biểu đạt lòng sùng bái cuồn cuộn như nước không thể vãn hồi, chuyện này trở nên quen thuộc lắm rồi.

À, khi bọn họ kết hôn được năm năm, vì lý do không thể chấp nhận việc nhìn thấy đối phương mỗi ngày hai bốn giờ nên khi Tô Văn Hạnh nhận được cành oliu từ sở luật khác, cô đã thay đổi chỗ làm, hôm nay đã làm ở vị trí đối tác, tiếng nói trong nhà cao lại càng cao.

Đương nhiên, vợ chồng họ trong mắt người khác vẫn là sự nghiệp thăng hoa, gia đình hạnh phúc, quan trọng hơn là có được sức quyến rũ khiến người ta mê muội.

Cãi nhau bắt nguồn từ một vụ kiện.

Một vụ kiện ly hôn, đại diện nhà trai là Tô Văn Hạnh, đại diện nhà gái là Từ Uân.

“Lão Từ, đối với việc anh tái xuất giang hồ chỉ vì một vụ kiện ly hôn em cảm thấy rất nghi hoặc, xin dùng ngôn ngữ chuyên nghiệp giải thích quan hệ của anh và thân chủ kia là như thế nào? Đáng để anh liều cả gia đình đứng phía đối lập với em sao, anh khiến em khó xử lắm anh biết không? Thắng anh thì làm hỏng địa vị trong nhà của anh, bại vì anh thì từ nay về sau em khó làm việc trong giới lắm anh có biết không?”

Từ Uân uống một ngụm trà, yếu ớt trả lời một câu: “Trong nhà anh có địa vị à? Có tệ thêm cũng chẳng tệ hơn bao nhiêu…”

Cảm thấy Tô Văn Hạnh chuẩn bị bắn ánh mắt lạnh thấu xương, Từ Uân thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, anh đề nghị vì lợi ích của thân chủ, chúng ta đều rút lui được chứ? Anh nhấn mạnh lại lần nữa nhé, anh và thân chủ phong quang tễ nguyệt, cô ấy là cháu gái của lão Diêu, anh chỉ nhận ủy thác của người ta thôi, thiên địa chứng giám đấy!”

Không dễ gì nhất trí, hai bên không thể vì một vụ kiện mà làm hỏng tình cảm của mình được.

Hôm sau hai người lại “ngẫu nhiên gặp nhau” ở tòa án.

Lúc này tòa thẩm vấn vô cùng lo lắng, khó khăn nhất không phải là pháp lý, mà là từ nữ thân chủ của Từ Uân kia, luôn ra vẻ hoa lê đái vũ tìm sự bảo vệ, càng kích thích tâm lý chiến đấu của Tô Văn Hạnh hơn.

Phần chiến đấu tình cảm mãnh liệt này hừng hực thiêu đốt tòa án, đến khi tòa kết thúc cũng không thể dập tắt, kéo dài mãi đến về nhà.

Tô Văn Hạnh trách cứ Từ Uân không giữ lời, đồ lật lọng.

Từ Uân phản đối nói vợ cũng tám lạng nửa cân, trong tòa còn lợi dụng sự đồng tình của anh với cô để giở quỷ kế.

Sau đó Tô Văn Hạnh kéo chuyện hoạt động xã giao của chồng ngày càng nhiều ra, có quá nhiều người phụ nữ luôn nhìn anh chằm chằm khiến cô bất an.

Từ Uân cũng không chịu yếu thế nói vợ đặt quá nhiều trọng tâm vào sự nghiệp mà bỏ qua gia đình khiến anh bất mãn.

“Thì ra anh đúng là chủ nghĩa đại nam tử! Em phải ở nhà giúp chồng dạy con mới đúng mong muốn của anh đúng không?”

“Chẳng lẽ trong mắt em anh là người đàn ông không giữ mình trong sạch khiến em không thể tin tưởng thế sao?”

Cho nên bọn họ… chiến tranh lạnh!

Con trai cưng của họ sau khi tan học về nhà, cảm nhận được áp suất thấp bao bọc lấy cả nhà làm người ta hít thở không thông, khiến người ta khủng hoảng, sợ nói sai nửa câu sẽ trở thành chất hóa học phức tạp bùng nổ trong nháy mắt.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bạn nhỏ nhìn thấy cha mẹ cãi nhau, ngày hôm sau cũng không nói với nhau tiếng nào.

Đi học không có cơm ăn, về nhà cũng không có cơm ăn, lửa cháy đến đít quần rồi…

Được rồi, đã là ngày thứ ba, đồng chí Lão Từ tan làm vẫn chưa về nhà, đáng sợ hơn là, Tô nữ sĩ cũng không rõ tung tích!

Vì vậy thành viên gánh vác sứ mệnh chính nghĩa nọ quyết định dựa vào lực lượng của mình để cứu vãn gia đình sắp tan vỡ kia.

Mấy năm trước cậu đã từng lén đọc “Tư liệu tuyệt mật” trong “Tài liệu cá nhân” trong máy tính của Tô nữ sĩ, trong ấy có tập tin “Chứng cớ mấu chốt”, bên trong nữa là “Tài liệu sách chứng”, có một tệp nhỏ là “S tiểu thư và D tiên sinh”, sau khi vào, cậu mặt đỏ tim đập loạn xạ, hai người này nhìn như nghiêm túc vậy mà lại có chuyện tình không chịu được như thế…

Ừ, đây sẽ là một điểm đột phá rất tốt, hơn mười năm rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thì nói không chừng sẽ không còn cơ hội nữa…

Cha mẹ, làm con trai của hai người, con đã hiến dâng năng lực yếu ớt của mình để thức tỉnh tuổi thanh xuân say ngủ bị chệch đường ra khỏi đường ray của hai vị rồi đó…

Trước tiên là chọn một đêm khuya thanh vắng, thật ra cũng chính là buổi tối thứ tư từ khi bọn họ chiến tranh lạnh, đồng chí lão Từ lên giường ngủ trước, Tô nữ sĩ khoan thai đến chậm, tắt đèn không nói thêm tiếng nào.

Kế tiếp, dùng danh nghĩa S tiểu thư gửi thư cho D tiên sinh, đại ý là trong mười lăm năm kết hôn ngày nào cũng là ngày vui, em quyết định chân thành xin lỗi anh, đồng thời chân thành cảm ơn sự quan tâm chăm sóc, chở che của anh dành cho em, hi vọng D tiên sinh đại nhân đại lượng, tha thứ cho đứa trẻ nóng nảy như em, cho em một cơ hội hối cải một làm lại từ đầu, nhất định em sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người đâu. Cho em lấy công chuộc tội đi mà, chúng ta phải bảo vệ phần tình yêu không dễ có được này đến suốt cuộc đời. Cuối cùng là ngày nào đó, lúc nào đó, hẹn anh ở quán nào dó, số bàn nào đó, không gặp không về, vân vân…

Viết xong một bức đã tổn thương nguyên khí, lại còn phải dùng danh nghĩa D tiên sinh để viết thêm một bức gửi cho S tiểu thư nữa, nội dung na ná như nhau, chủ yếu là cho thấy thái độ nhận sai trong sự việc lần này, kiên định dù quá khứ, hiện tại hay tương lai đều yêu vợ không thay đổi. Đồng thời hi vọng trong tương lai tuyệt vời, em ngoan ngoãn nghe lời một chút đừng cãi nhau với anh nữa. Cuối cùng là tháng nào đó ngày nào đó lúc nào đó hẹn em ở quán nào đó, số bàn nào đó, anh sẽ luôn chờ em xuất hiện, vẫn như lúc trước vậy, vân vân…

Hai phong thư gửi đi thành công, một cảm giác gân mạch đứt đoạn, mất hết nội công ùn ùn kéo tới.

Cha, mẹ, con trai chỉ có thể giúp đến đây thôi…

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play