Edit: Sâu Lười

“Anh trai em có để hai bộ áo ngủ ở đây, nếu anh muốn tắm…”

Tôi còn chưa dứt lời đã bị Từ Uân ôm siết vào ngực, đành phải dùng chân đóng cửa lại, tay cũng vòng ôm anh. Có lẽ là ảo giác, chỉ một buổi tối thôi mà tôi cảm thấy anh gầy đi nhiều.

Từ Uân không nói gì, tôi nghĩ lúc này hẳn anh đang rất mâu thuẫn, anh hi vọng có thể tìm được bình an ở chỗ tôi, nhưng lại không muốn tôi lo lắng. Hoặc là anh hi vọng mình có thể trấn an tôi, để tôi yên lòng.

Kỳ thực yên lòng của tôi đã mất từ sớm rồi, từ khi nhìn thấy anh, tôi không còn nữa.

Nửa giờ trước, tôi còn ở trong xe, hệt như một con báo nhỏ rình mồi, tôi nhìn chăm chăm cửa chính không chớp mắt, cũng không nhớ là khi nào mới nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.

Đầu tiên là lão Diêu, sau đó là hai vị đối tác cao cấp khác, sau nữa là mấy người tiểu bối Đinh Tự, nhưng chỉ không có Từ Uân. Tôi suýt nữa đã mở cửa xe xông xuống, điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Tôi còn chưa kịp nói, bên kia anh đã giải thích qua loa: “Aiz, chán thật, tối qua điện thoại anh rớt xuống bồn cầu, hôm nay đi theo bọn lão Diêu làm chút chuyện nên giờ mới gọi điện được. Em đừng lo lắng, anh vẫn tốt, không có chuyện gì hết. Muốn anh tới đón em đi ăn khuya không?”

Tôi không trả lời, bởi vì chỉ cần tôi mở miệng, anh sẽ lập tức nghe thấy tiếng tôi nức nở.

“Này… Sao em không nói gì vậy?”

Tôi ngồi trong xe, nhìn mấy người lão Diêu vẫy gọi Từ Uân đi phía sau. Anh cầm điện thoại, phất tay bảo bọn họ đi trước, rồi bước về phía xe tôi đang đậu. Chỗ này cản gió, chìm dưới ánh đèn đường màu vàng, anh hoàn toàn không nhìn thấy tôi, vẫn tiếp tục giải thích hôm nay mình đã làm gì, sau đó khi anh đi ngang qua xe vài bước, tôi gọi anh.

“Từ Uân, anh đứng lại.”

Anh dừng bước, vô thức nhìn quanh, rồi thấy tôi từ trên xe đi xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhận ra được chút xấu hổ và bất ngờ trong mắt anh.

Tôi cho anh lên xe, trên đường về, tôi không nói câu nào. Anh dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của tôi, anh vẫn nhịn xuống. Đến khi về tới dưới lầu nhà tôi, tôi gọi anh lên, sau khi vào cửa, anh đột nhiên ôm lấy tôi.

“Em biết hết rồi, anh không sao là tốt.” Tôi ngửi thấy mùi rượu và mùi thuốc lá vương trên quần áo Từ Uân, “Anh đi tắm đi, cho thoải mái một chút.”

Từ Uân không nói gì, nhưng hai cánh tay ôm tôi lại càng siết chặt hơn.

Cuối cùng cũng dỗ được anh đi tắm, tôi ngồi bên ngoài, bắt đầu hối hận không thôi vì mình nhất thời nóng đầu dẫn anh về nhà. Có mỗi một cái giường, sofa cũng không đủ dài, chỉ phải để anh nằm nghỉ dưới đất. Tuy đây là hành vi dẫn sói vào nhà, nhưng anh vừa mới bị giày vò một ngày, nếu anh còn dám suy nghĩ lệch lạc cái gì thì cũng quá mặt người dạ thú.

Nhưng khi anh tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm còn hơi nước, cúc áo ngủ cởi hai cái, để lộ làn da màu lúa mạch, mấy giọt nước trong suốt chảy xuống trước ngực, bức tranh “mỹ nam tắm” này đã đủ biến đổi không khí cả căn phòng…

Hơn nữa bộ dạng thoải mái của anh, không phải anh vừa gặp phiền toái sao, sao lại cười đến như vậy…

“Hiện giờ… anh là được em thu sao?”

Lời này nói đúng, nhưng sao không khí càng thêm mập mờ…

Nhất định là cách tiếp thu không đúng, anh chỉ là đáng thương thôi, tôi chỉ là không đành lòng nhìn anh đáng thương như vậy thôi…

“Không phải thu, là thu lưu!” Tôi bình tĩnh mở tủ, lấy bộ chăn mền ra, người sau lưng lại chen một câu không âm không dương: “Thật ra chăn mền trên giường là đủ rồi…”

Tôi kéo cái chăn cũ bị bung bông xuống, đó là cái tôi dùng khi còn học đại học, không ngờ bây giờ lại có công dụng thế này, lúc kéo ra sợi bông trong chăn còn bay lả tả. Tôi nhảy xuống ghế, “Anh ngủ dưới đất.”

Từ Uân làm vẻ mặt “sao em có thể tàn nhẫn như vậy” cho tôi xem, “Cô nương ơi, bây giờ bên ngoài cũng dưới 0 độ rồi, cái này không khoa học…”

Tôi chỉnh điều hòa lên ba mươi độ, gió nóng o o phả ra, trong phòng thoáng cái ấm hơn rất nhiều. Tôi vỗ vỗ tay: “See? So easy.”

Từ Uân nhếch miệng, ôm chăn nằm xuống. Tôi bò lên giường mình trong ánh mắt chăm chú của anh, sau đó chúng tôi nhanh chóng tiến vào trạng thái nước giếng không phạm nước sông.

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, người nằm trên sàn cách giường một mét kia lại bình tĩnh hơn nhiều.

Cuối cùng người không nhịn được mở miệng trước là anh, luôn là anh.

“Nếu như anh chỉ có một mình, bị thẩm vấn như vậy anh cũng không hề gì, ngủ một giấc tới ngày mai, mọi chuyện đều biến mất. Nhưng bây giờ có em thì không giống nữa, bọn họ lấy điện thoại của anh, anh muốn nhắn cho em một tin bọn họ cũng không chịu, anh đã thấy rất phiền… Thật ra anh không lo cho mình, vì không có gì đáng lo, anh nhất định có thể thoát thân, nhưng anh lo cho em…”

Giọng anh càng ngày càng nhỏ, tôi hỏi một câu, anh lo cho tôi cái gì.

“Anh sợ em nghĩ lung tung…”

“Ừ…”

“Sợ em lo lắng hãi hùng…”

“Ừ…”

Tôi thấy mắt mình hơi ươn ướt, vì không để anh phát hiện ra, tôi chỉ dám trả lời một tiếng.

“Ây dà, có phải em rất sợ không còn được gặp anh nữa không?” Anh đột nhiên đổi giọng, không khí vừa rồi bị anh đánh vỡ tan nát. Tôi không trả lời, anh thở dài nói tiếp: “Cô bé ngốc, kinh nghiệm sống chưa nhiều, muốn vào đó cũng phải là người đàn ông của em lôi tên khác vào, người muốn đẩy ngã anh còn chưa ra đời đâu…”

Tôi hừ một tiếng khinh thường, anh lại tiếp tục: “Cho dù thật sự vào tù, vì không cô phụ người ngồi trong xe chờ anh cả buổi tối, anh dù phải cược cả tính mạng cũng sẽ liều chết giữ lại một hơi gặp em lần cuối!”

Tôi không để ý đến anh, lát sau, anh nói một câu sâu sắc: “Nếu như anh thật sự ngồi tù, làm sao em lo liệu được đây? Ngàn lần đường học theo Vương Bảo Xuyến ngốc nghếch chờ đợi mười tám năm, phần tình cảm này anh dù sống mười kiếp cũng không trả đủ đâu.”

Anh còn chưa dứt, nói tới đây tôi đã thật sự tức giận rồi. Nghĩ nghĩ, tôi chợt ngồi thẳng dậy, cũng cười xấu xa nhìn anh đang nằm trên đất: “Em không cần anh đền mười kiếp, thời gian quá dài em thu không kịp. Như vậy đi, anh giao hết tiền trong ngân hàng cho em, xem như phần thưởng hữu hiệu nhất cho cô gái ngốc nghếch si tình hiếm có là em đi.”

“Ấy, tấm chân tình của tiểu thư đều giao hết cho ta, nói đến tiền bạc quá tục tằng, quả thực rất vũ nhục trái tim cao thượng của tiểu thư…”

Tôi muốn phản bác, nào ngờ anh lại ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn sang, toàn thân tản tín hiệu nguy hiểm. Anh như con sư tử phát hiện miếng mồi, hoặc như con hồ ly thực hiện được quỷ kế, nhảy lên giường bằng tốc độ cực nhanh, lúc còn cách tôi một đầu ngón tay anh đột nhiên dừng lại, cười xấu xa: “Có thể được tiểu thư si tình, tiểu sinh không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy trinh tiết quý giá nhất, xin cho ta… đền bù bằng thịt.”

Tên này có bị bệnh không! Tôi nhìn anh bằng con mắt không thể tưởng tượng được, tình huống gì vậy chứ. Thấy anh lại muốn cởi cúc áo mình, tôi vội ngăn cản: “Không thể! Ngừng!”

“Không thể ngừng?” Anh lại bắt đầu hưng phấn, “Anh không ngừng đâu! Tuyệt đối không ngừng!”

“Này!” Cũng may tôi có đủ lý trí, tôi tránh khỏi ma trảo của anh, bày tư thế, khí thế đủ chấn nhiếp anh. Tôi đắc ý cười: “Từ Uân, anh đừng quên, cứng đối cứng với em, người chịu thiệt chính là anh…”

Từ Uân cầm hai cái gối trên tay, bảo vệ bộ vị quan trọng: “Không sợ, anh có kính hộ thể trong bảo khố, không sợ yêu nữ như em!”

Một đám quạ bay qua đỉnh đầu tôi, trán nhỏ giọt mồ hôi lạnh, lão già không có tu dưỡng này, thật… quá biến thái… Tôi không định chịu thua lúc này, đạp thẳng một cước qua.

“A- -”

Tôi bị tiếng kêu của anh dọa sợ, chân dừng lại giữa không trung, nhìn anh ghét bỏ: “Không phải còn xa vạn dặm sao, xin anh có chút tiền đồ được không…”

Từ Uân làm mặt uất ức, hơi bình tĩnh lại, ôm chặt gối đầu hơn: “Em phải nghĩ kỹ nha, đây chính là căn nguyên hạnh phúc cả đời của em, em chặt đứt nó, mấy chục năm sau em biết tìm ở đâu!”

“Em nhổ vào!” Một cước của tôi bay qua tai anh, rơi mạnh xuống, “Từ đại thiếu gia anh nghe cho rõ đây, tổ huấn Tô gia của chúng em, con gái phải luận võ chọn rể, người tập võ tụi em tuyệt không cặp với tên yếu đuối, hoặc là đao thật súng thật, hoặc là…” Tôi dừng lại, thấy anh vội vã muốn biết, tôi mới thở dài nói chậm rãi: “Anh cũng chỉ còn lại đường dùng số tiền lớn thu mua em thôi…”

Khuôn mặt Từ Uân có chút vặn vẹo, làm bộ như anh không chơi với em nữa, “Hứ, người sao Hỏa thật đáng sợ, anh về địa cầu của anh còn hơn.”

Tôi chưa kịp buông chiêu, người kia đã quay về chăn nệm dưới đất của mình.

Chờ khi chúng tôi thành thật được mười mất phút, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều, tôi nhìn trần nhà, gọi anh: “Từ Uân.”

“Hả?”

“Đừng có lần sau nữa, được không?”

“Được.”

Tôi trốn trong chăn lướt điện thoại, không ngủ.

Nếu như Từ Uân muốn trả lời thư tôi, vậy chỉ có lúc này.

Tôi lén lút nhìn trộm tia sáng hơi yếu phía dưới truyền tới, trong lòng thầm mừng rỡ, sau khi nguồn sáng đó biến mất, tôi mở điện thoại.

“S tiểu thư:

Tổng kết lại thư cô, đại khái là ý này, triết học tình yêu nằm ngay trong những câu chuyện cuộc sống. Cảnh giới cao nhất của tình yêu chính là quen thuộc mọi thói quen của người kia, dùng danh nghĩa tình yêu phóng đại nó ra vô hạn.

Phụ nữ quen dần tiếng ngáy của đàn ông, từ khi mới đầu ngủ không được đến khi không nghe thấy thì ngủ không được, đây là thói quen. Đàn ông quen tính tùy hứng của phụ nữ, từ khi mới đầu nghe thấy tiếng điện thoại sẽ phiền đến khi không đợi được điện thoại thì hoảng hốt, đây là thói quen.

Cô nói một nồi canh nóng cũng được, một chiếc khăn choàng cổ cũng được, lông gà vỏ tỏi cũng được, củi gạo dầu muối cũng được, tôi có thể nhận thấy cô là người thực tế. Cô đã không quan tâm đến chuyện tỏ tình công khai oanh động, cũng không theo đuổi những thứ lãng mạn người khác mong đến mỏi mắt, vậy sao phải chấp nhất một nghi thức làm gì?

Tôi rất nghi ngờ, sao phụ nữ lại quá để ý đến hình thức như vậy, kỳ thực kết hôn chỉ là một tờ giấy chứng nhận mà thôi, cầu hôn lại phải chú ý đến người xem. Hai người tốt đẹp, tự mình biết là được, cái nhìn của người khác hoàn toàn không quan trọng. So với chuyện tốn sức cho nó, theo ý tôi, còn có chuyện đáng để tiêu tiền hơn, ví dụ như đi du lịch.

S tiểu thư, từ email của cô, tôi dường như có thể cảm nhận được sự kiên trì, nhưng tôi hi vọng cô có thể nghĩ rằng, còn rất nhiều chuyện chưa nếm thử, không thử làm sao biết không tốt hơn truyền thống được chứ?

D tiên sinh.”

Đoạn đầu còn ổn, nhưng xem đến cuối, tôi không nhịn được xoay người. Tên này, hơn nửa đêm đón anh về nhà là tôi, hiện giờ người ở cạnh anh cũng là tôi, lo lắng nóng ruột nóng gan cũng là tôi, anh rõ ràng hiểu ý tôi, nhưng lại muốn phản bác tôi bằng phương thức vu hồi này.

Bát tự còn chưa trao đổi* đâu, anh chắc chắn tôi sẽ ngoan ngoãn cùng anh… (*thời xưa, trước khi cưới hỏi, hai nhà phải trao đổi bát tự gồm giờ, ngày, tháng, năm, sinh cho nhau để xem có hợp mệnh hay không)

Tôi gần như có thể tưởng tượng được tâm tình của anh khi gửi thư giờ này, anh dám bày tỏ bằng thái độ mạnh miệng cứng nhắc đó, tôi cũng sẽ không nhả ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play