Nếu như bạn lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra thì nó sẽ càng xảy ra, đây là định luật Murphy.
Vì vậy, khi tôi còn đang không biết phải đối mặt với Từ Uân như thế nào thì anh đã xuất hiện trong phòng khách của nhà trọ, lúc đó tôi đang mắt nhắm mắt mở đứng lên khỏi giường, kéo lê dép đi ra khỏi cửa phòng ngủ, Từ Uân xuất hiện với khuôn mặt đen xì mà anh chỉ dùng khi nhìn đối thủ trên tòa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cứng người.
Hai chân tôi chụm lại đứng thẳng, trước ánh mắt của Tô Bác ngồi một bên, cho dù là thật hay giả thì anh ra vẻ không biết gì cả. Tôi trừng mắt nhìn anh một cái, ra vẻ buồn ngủ mông lung, hoàn thành cái ngáp còn dang dở, muốn tạo ra một giấc ngủ mớ xen giữa, đóng cửa lại và tiếp tục về giường ngủ bù.
Đương nhiên, tất cả chỉ là tôi suy nghĩ nhiều mà thôi, Tô Bác không hề khách khí phá cửa vào, xách tôi lên: “Hôm nay có việc cần hoàn thành.”
Từ đầu tới cuối tôi đều không dám nhìn về phía Từ Uân, anh giống như con nhím vậy, cách xa ba mét cũng có thể cảm nhận được địch ý của anh. Tôi trốn anh nhưng anh lại muốn đi qua và đâm tôi, càng về sau tôi càng thấy không đúng, nếu làm con nhím thì tôi mới nên làm chứ, người chiếm được tiện nghi là anh, người làm việc trái lương tâm cũng là anh, tôi trốn cái gì chứ?
Vì vậy tôi nhìn lại anh với ánh mắt sắc bén, tỏ rõ lập trường của mình.
“Tô Văn Hạnh, em ra đây.”
Rốt cuộc sau ba giờ bắt được tôi, Từ Uân cũng nói chuyện với tôi.
Nhưng mà tôi lại giả vờ như không nghe thấy, chỉ vào chị dâu tương lai khen: “Chị dâu, chị đẹp quá!” Sau đó, tôi thành công dẫn sự chú ý của mọi người đổ lên cô dâu mới mặc váy cưới trắng noãn.
Lăn qua lăn lại cả một buổi trưa, đi lấy lễ phục, chọn nơi tổ chức, anh tôi lại một lần nữa quăng tôi cho người khác như là thú cưng, cho dù tôi cực lực từ chối cũng không được. Từ Uân nhét tôi vào xe taxi, cửa xe vừa đóng, lái xe nhấn ga chạy, tôi biết là tôi xong rồi.
“Vì sao đi không nói lời tạm biệt?” Câu đầu tiên anh đã nói thẳng vào điểm quan trọng.
Vì sao? Cái này mà còn phải hỏi à? Bỗng dưng bị anh hôn, sau đó sẽ có vài kết quả, hoặc là sẽ yêu đương với anh, hoặc là cả đời không liên lạc với nhau, chẳng lẽ tôi còn có thể coi như không có gì tiếp tục làm việc với anh chắc? Từ Uân ơi Từ Uân, bây giờ anh ngồi đây chất vấn tôi, rốt cuộc có lý không cơ chứ, rốt cuộc anh có nhớ mình đã làm gì không!
Đương nhiên rồi, tôi cũng không muốn khiến cho tình cảnh quá xấu hổ, tốt nhất là xóa bỏ chuyện ‘Từ Uân hôn Tô Văn Hạnh’ trong ký ức của anh.
“A… Anh của em kết hôn, hôm đó em lên máy bay, chưa kịp báo cho anh biết… Đúng vậy, chưa kịp.”
“Vậy tại sao anh gọi điện thoại không nghe máy?”
“Điện thoại?” Chuyện tới nước này chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngu mà thôi: “Số điện thoại trong nước của em tạm thời ngừng hoạt động, anh gọi điện cho em sao? Xin lỗi, em không nhận được.”
“Tối hôm qua cúp điện thoại của anh là có ý gì?”
Đúng là ép người không cho thở mà: “Tối hôm qua? A… Cái đó, chắc là do chênh lệch múi giờ, có chút mơ hồ, em cúp điện thoại của anh sao? Không đúng không đúng, em có nhận điện thoại của anh à?”
Quanh quẩn một lúc, đột nhiên Từ Uân giảo hoạt cười: “Vậy ý của em là, không phải em đang trốn anh?”
Tôi nào dám nhìn anh, ánh mắt nhìn quanh một vòng: “Trốn anh? Ha, sao em phải trốn anh chứ? Sao hôm nay anh nói chuyện kỳ lạ vậy…”
“Thế sao? Vậy hôn lễ kết thúc thì về nước với anh, vé máy bay anh đã mua xong rồi, em đã đỗ thì nên xin làm luật sư thực tập rồi, anh đã điều chỉnh lại công việc của em, sau này trở về tiếp tục làm cùng anh…”
Đúng, tôi nghĩ hết cách để thuyết phục bản thân, có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không có nghĩa tất cả mọi chuyện đều có thể trở lại như trước, tôi kiềm chế cơn tức, đợi tới khi xe taxi dừng lại, vội kéo cửa đi ngay. Từ Uân gọi tôi lại, muốn xuống xe đuổi theo nhưng bị lái xe ngăn lại, tôi bước nhanh chân vội vàng vào thang máy, nhanh chóng ấn nút đóng cửa, ngay lúc còn một chút nữa là đóng chặt thì Từ Uân chen một chân vào.
“Tô Văn Hạnh, em không còn là trẻ con nữa, có gì mà không thể nói chuyện được chứ.”
Trong thang máy chật hẹp, chỉ chứa được hai người chúng tôi, trong không gian bịt kín, những lời này của Từ Uân đã phá vỡ hết những bình thản mà tôi tốn công tốn sức dựng nên, tất cả ngụy trang bị phá thành mảnh nhỏ, cuối cùng, tôi phải trần trụi đối diện với anh.
Đột nhiên, tôi không biết dũng khí ở đâu tới, từ trước tôi vẫn luôn sợ hãi rụt rè, cảm giác mình không có quyền lên tiếng, bây giờ tôi có gì phải suy nghĩ chứ, không phải là càng nát bét thôi sao!
“Từ Uân, anh cũng không phải là trẻ con nữa, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, còn cần em phải nói cho anh à?”
“Anh không cần ai nói…” Đôi mắt anh sáng quắc, không chút nhượng bộ: “Bởi vì biết rõ có thể làm cho nên anh mới làm!”
“Anh…” Anh nói hùng hồn, tôi cũng không cam chịu yếu thế, đã làm rõ rồi, che che giấu giấu cũng chẳng có nghĩa gì, tôi đứng thẳng lưng cãi lại: “Bình thường em coi anh như anh trai, như ông chủ, bình thường anh bắt nạt em thì thôi, nhưng lần này hơi quá đáng rồi!”
“Anh thích em, em có hiểu không!”
“Nhưng mà em không thích anh!”
Sau khi tôi nói xong, khuôn mặt Từ Uân đen lại, anh ấn nút phanh gấp, trong không gian nhỏ hẹp vang lên tiếng chuông chói tai, thang máy bất động, tôi bị anh ép tới góc, anh chỉ dùng một tay cũng đủ để tôi không để trốn thoát.
“Từ Uân… Em cảnh cáo anh, anh không thể…”
Tôi còn chưa kịp ngăn lại, anh đã cúi người xuống hôn lên, ngăn những lời tôi muốn nói…, tôi muốn trốn thoát nhưng anh lại buông ra rất nhanh. Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đập nhanh, cả tiếng thở hổn hển của anh.
“Tô Văn Hạnh, anh nói cho em biết, anh không phải trẻ con, cũng không cần em dạy, em coi anh là anh trai? Nhưng anh không coi em như em gái! Em cho rằng nhiều năm như vậy anh đang chờ cái gì, em nghĩ rằng vì sao anh lại gọi em tới làm trợ lý, em bao nhiêu tuổi rồi hả? Cho dù em trốn đến nước Mĩ, anh cũng theo tìm được em, còn muốn trốn sao?”
Anh trừng mắt nhìn tôi, cửa thang máy mở ra, tôi đẩy anh, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng trọ. Từ Uân ở sau gọi tên tôi, tôi cắn môi không quay đầu lại, cửa phòng bị tôi dùng sức đóng thật mạnh.
Tôi chưa từng nghĩ rằng anh sẽ thích tôi, chúng tôi là hai người không giống nhau, ít nhất trong mắt tôi, anh không phải là người khiêm tốn, cũng không biết thương hương tiếc ngọc, tôi và anh ngoài việc trêu chọc nhau thì hoàn toàn không trò chuyện, mà tôi, trong mắt anh phải là một cô nhóc choai choai, từ nhỏ tới lớn đều bị anh bắt nạt, từ khi nào việc bắt nạt còn có thể nảy sinh tình cảm?
Cho dù thế nào, tôi biết rõ, từ giờ trở đi, tôi và Từ Uân khó có thể như trước, coi như không có việc gì mà nhìn đối phương.
May mà, tôi còn có D tiên sinh.
“D tiên sinh:
Đột nhiên tôi cảm thấy chúng ta có rất nhiều suy nghĩ giống nhau.
Tôi xem ‘Lưu luyến bút ký’ ba lần, khi Elle tỉnh lại, trí nhớ ngắn ngủi biến mất, đẩy Noah đang ôm cô, Noah hoảng hốt gọi, y tá đè cô ra, cưỡng chế tiêm thuốc an thần, Noah ở một bên chua xót khóc lên, đó là lần đầu tiên tôi khóc. Lần thứ hai, Noah nằm ở bên cạnh Elle, nhân lúc cô còn nhớ mình, cùng rời khỏi thế giới này, giống như kết cục mà anh nói, tôi cho rằng bọn họ chỉ ngủ thiếp đi, hôm sau y tá phát hiện thân thể bọn họ đã lạnh buốt, tình tiết từ từ, âm nhạc chậm rãi và đau buồn, luôn làm cho người ta đã quên tự hỏi, chỉ biết rơi lệ. Lần thứ ba, câu nói ‘Your mother is my home’ cũng đủ làm cho tôi khóc lên.
Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, mặc dù cuộc sống ngắn ngủi nhưng tình yêu lại vĩnh hằng.
Anh hỏi tôi có muốn trở thành người như vậy không, trong lòng tôi cũng không có năng lực thừa nhận, nếu người tôi yêu sâu đậm rời đi, tôi không cách nào tưởng tượng nổi, ngực đã bị khoét một mảng lớn thì sau đó làm gì mới có thể thay thế, cho nên tôi cũng muốn mình trở thành người rời đi trước.
Thật ra thì đây là biểu hiện của tính ích kỷ, người đi trước sẽ luôn mang lại gánh nặng quá lớn cho người ở lại.
Từ trong câu chuyện của anh, có thể thấy được ông ngoại và bà ngoại anh, tính cách như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, trong vài chục năm bên nhau không thể thiếu những trận cãi vã, chỉ là lâu ngày, bọn họ đã tạo nên tình yêu ngọt ngào nhất.
M, mature, tôi cảm thấy, tình yêu chín chắn, vẫn nên duy trì diện mạo vốn có dưới nguyên tắc, cố gắng thu nhỏ chênh lệch với đối phương, hai người càng ngày càng giống nhau…”
Viết tới đây, trong lòng tôi đột nhiên run lên, nhưng tôi biết bởi vì sao. Tôi rất ít khi đang viết thư mà dừng lại như vậy, trong lòng cảm thấy buồn bực, tôi đẩy cửa sổ ra, cơn gió bắc thổi vào, thổi qua những quyển sách tiếng Anh vang lên tiếng soàn soạt.
Sau khi tỉnh táo lại, tôi lại ngồi vào máy tính.
“…. Trở thành hai người càng ngày càng giống nhau, mà không phải là điều khiển nhau, càng không phải là tổn thương lẫn nhau.
M tiểu thư cô đơn ngồi trong góc, đợi một người sẽ làm bạn với cô trên con đường tới tương lai, lúc này, B tiên sinh tới, là một người hoàn toàn phù hợp điều kiện mà cô muốn tìm, nhưng mà B tiên sinh chỉ muốn cùng cô ở hiện tại, lại không có ý định cùng cô đi tới tương lai.
C tiên sinh, F tiên sinh, G tiên sinh, rất nhiều người liên tiếp xuất hiện, nhưng mà bọn họ có đồng ý đi cùng cô, lại không thích hợp; có người cô cùng thích hợp, cũng đồng ý đi cùng cô, nhưng mà hy vọng là M tiểu thư để anh là người dẫn đường, còn làm con đường tương lai tan vỡ. Và M tiểu thư phát hiện, những lời như vậy không chỉ một người nói với cô.
M tiểu thư cảm thấy là mình không tốt, vì vậy bắt đầu thay đổi cách ăn mặc, càng hấp dẫn hơn, nhưng trong lòng cô lại ngày càng trống rỗng, từng người bị bề ngoài của cô hấp dẫn, đến rồi đi, cô vẫn một mình ngồi trong góc, càng cảm thấy mệt mỏi hơn ban đầu.
Rốt cuộc tới một ngày, M tiểu thư gặp được K tiên sinh phù hợp với tất cả các phương diện, cho nên bọn họ đi cùng nhau, trải qua quãng thời gian đẹp đẽ mà hạnh phúc trong đời. Nhưng rồi có một ngày, M tiểu thư kinh ngạc phát hiện ra, trước kia bọn họ xứng đôi như thế nào thì bây giờ bắt đầu có sự thay đổi, hai người họ đã thay đổi quá nhiều, vượt xa sự chấp nhận của nhau, bọn họ lần lượt làm tổn thương lẫn nhau, sau đó K tiên sinh lựa chọn rời đi.
M tiểu thư biết mình không nên như vậy, nhưng mà đã không còn cơ hội nữa rồi. Một mình cô đơn độc trong góc tối, lúc này cô không chỉ mỏi mệt mà còn mang theo đau buồn sau những tháng ngày đó.
Cho tới một ngày, một vị tiên sinh khác hẳn với những người mà cô đã gặp. M tiểu thư ngẩng đầu nhìn anh, mặc dù chúng ta không giống nhau, nhưng anh có nguyện ý dẫn tôi đi hết quãng thời gian còn lại không.
Vị tiên sinh đó nói, tôi không cần ai làm bạn, một mình tôi vẫn có thể rất tốt.
M tiểu thư khóc rất đau lòng, nói mình không biết nên làm sao bây giờ?
Nhất định cần có người làm bạn sao? Trên thế giới này, có rất nhiều điều tuyệt vời, tình yêu chỉ là một trong số đó, cô chỉ rối rắm xem cô sẽ viết câu chuyện cùng với ai, viết có hay không, nhưng lại bỏ qua rất nhiều chuyện mà cô chưa từng làm, khi cuộc sống của cô được những việc đó lấp đầy thì tình yêu cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, mà không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
M tiểu thư vẫn giữ khát vọng tình yêu trong mình, nhưng cô cũng quyết định sẽ thử một lần, bước vào thế giới mà cô không quen thuộc, khó khăn nặng nề, nguy hiểm trùng trùng, cô đã vượt qua gai góc, leo lên núi cao, ngã xuống dưới đất, đã từng thất bại, đã từng bị thương, đã từng dao động, nhưng cô vẫn kiên trì bước từng bước nhỏ, quang cảnh dọc đường đã cho cô những kết quả không giống nhau. Cô ra mục tiêu cao hơn cho bản thân, dũng cảm nếm thử, đi leo lên, bên người cô xuất hiện rất nhiều người, bọn họ cùng nhau trải qua rất nhiều thời gian vui vẻ, hơn nữa không liên quan gì tới tình yêu.
Đột nhiên có một ngày, M tiểu thư đứng trên đỉnh núi cao cao, bỏ đi dáng vẻ trước kia, cô lại gặp được vị tiên sinh đó. Điều kỳ lạ là, bọn họ vốn hoàn toàn khác nhau, nhưng bây giờ lại cảm thấy ngay cả vẻ mặt nói chuyện cũng tương tự.
M tiểu thư sóng vai cùng anh ấy nhìn biển trời đẹp đẽ tráng lệ, mới biết được anh tên là M tiên sinh.
Vì vậy, tình yêu trở thành hoa trên gấm trong đời bọn họ, bọn họ nắm tay nhau cùng đi tới tương lai tốt đẹp hơn.
Tình yêu chín chắn như một ly chè vừa miệng, nhiều hương vị hơn một chén nước lọc vô vị, cũng không đậm đà như mật làm người ta phát ngán, không đắng cũng không chua, không cay cũng không mặn, vị ngọt như có như không, rất vừa vặn.
D tiên sinh, vấn đề mà anh hỏi tôi, chính anh có đáp án gì?
S tiểu thư.”
Tôi vừa gửi thư xong thì điện thoại tôi lại vang lên, là số điện thoại ở New York, nhất định là cái tên Từ Uân âm hồn không tan này. Tôi nhận điện thoại nói thẳng một câu: “Anh có thể để em yên tĩnh một chút không hả!” Tôi vừa định cúp điện thoại thì bên kia nói: “Alo… Tô Văn Hạnh phải không?”
Nếu như tôi không nhận ra giọng nói đó thì tôi có thể chết đi được rồi, nhưng mà trước đây tôi đã chết một lần rồi.
“A…” Giọng của tôi nhỏ như muỗi, tôi không dám thở nữa.
Đầu bên kia truyền tới tiếng gió gào và bốn chữ.
“Tôi là Đinh Tự.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT