Đang lúc nguy khốn, một hồi tiếng vó ngựa truyền đến, đánh nát tuyệt vọng của Khinh Nhan, một tia hi vọng nhỏ nhoi toát ra trong lòng. Có người tới cứu nàng sao? Nhưng mà võ công lão quái vật này cao như vậy, ai có thể đánh thắng được? Nghe tiếng vó ngựa kia tựa hồ cũng chỉ có hai con mà thôi…

Thiên Y giáo chủ xoay người nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Trên quan đạo có hai con ngựa chạy tới nhưng chỉ có một người. Chạy ở trước mặt là hắc mã của Dịch Khinh Nhan, phía sau là bạch mã mà người trên ngựa chính Tần Cánh.

Nhìn thấy Tần Cánh chạy tới, trong lòng Khinh Nhan chợt toát ra một cảm giác kỳ lạ, chua xót khi người tới không phải là Nguyên Tĩnh Vũ, lại có chút an ủi, ít nhất là hắn được an toàn.

Tần Cánh làm sao là đối thủ của lão quái vật này? Tới không phải là chịu chết sao? Khinh Nhan quát to một tiếng: "Ngươi đánh không lại hắn, đi thôi! Không cần để ý đến ta!"

Tần Cánh thậm chí cũng không có nhìn Dịch Khinh Nhan lâu một chút, xuống ngựa phía xa, gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Y giáo chủ như nhìn đại địch, vừa đi tới vừa lục lọi cái gì trong ngực.

Thiên Y giáo chủ trừng to mắt nhìn Tần Cánh, ánh mắt có mấy phần mỉa mai. Hắn đoán có thể có cái gì trong ngực Tần Cánh, hơn phân nửa là ám khí chứ gì? Nhưng hắn rất tự tin, cho nên chỉ dùng loại ánh mắt đùa cợt nhìn Tần Cánh như nhìn con kiến hôi.

Tần Cánh rốt cuộc cũng ra tay, quả nhiên là ám khí, nhưng không phải ám khí, chỉ là một bó lá thông lớn.

Khinh Nhan rất khẩn trương, nàng biết Tần Cánh không có hi vọng thủ thắng, nhưng cõi lòng đầy mong mỏi nhìn hắn.

Đang lúc này, nàng chợt cảm thấy có người từ phía sau tới, vừa quay đầu, liền rơi vào một cái ôm trong ngực quen thuộc. Nàng trợn to hai mắt khó tin nhìn Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chóng giải huyệt đạo của nàng, sau đó ôm nàng chạy lên núi.

Thiên Y giáo chủ nghe động tĩnh phía sau, xoay người lại nhìn Nguyên Tĩnh Vũ ôm Dịch Khinh Nhan đã chạy xa ba trượng. Hắn lập tức không chú ý Tần Cánh mà tất tả đuổi theo, trong miệng oa oa kêu to, hiển nhiên bởi vì bị lừa lần nữa mà tức giận cực điểm. Hắn từ xa nhào tới, xuất toàn lực song chưởng bổ về phía Nguyên Tĩnh Vũ.

Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhanh chóng để Khinh Nhan xuống, xoay người một cái, song chưởng nghênh hướng Thiên Y giáo chủ.

Hai người đều xuất ra toàn lực, võ công Nguyên Tĩnh Vũ so với Thiên Y giáo chủ mặc dù có hơi thấp, nhưng lại thắng do thân thể khỏe mạnh tinh lực dồi dào, mà Thiên Y giáo chủ trọng thương chưa lành, cũng đã chiến đấu kịch liệt hồi lâu, nội lực không còn nguyên vẹn, vì vậy hai người đánh ngang tay.

Cho dù như thế, Nguyên Tĩnh Vũ bị nội thương rất nặng. Hắn mượn lực chưởng của Thiên Y giáo chủ bay trở về bên cạnh Khinh Nhan, ôm nàng tiếp tục chạy lên núi.

Thiên Y giáo chủ không nghĩ tới nội lực Nguyên Tĩnh Vũ cùng bản thân không phân cao thấp, bị tức tối, phẫn nộ đuổi theo. Tần Cánh nắm lấy cơ hội ném một thanh lá thông về phía Thiên Y giáo chủ, lão quái vật kia không xem ra gì, tay phải vung về phía sau, người lướt về phía Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan. Nhưng hắn lại sai lầm rồi, mặc dù ám khí lần này vẫn như cũ có lá thông, bên trong lại cất giấu vài bả phi đao, bởi vì hắn khinh thường, nên tất cả đều cắm vào trong lưng và eo hắn.

Bước chân Thiên Y giáo chủ hơi chậm lại, Nguyên Tĩnh Vũ tận dụng thời cơ mang theo Khinh Nhan chạy ra xa thêm mấy trượng.

Tần Cánh đánh lén thành công sau cũng không có đuổi theo, quay người bỏ chạy.

Thiên Y giáo chủ quay đầu lại nhìn Tần Cánh chạy đi, phẫn nộ vận công lực toàn thân bức ra vài bả phi đao, sau đó phát cuồng đuổi theo Nguyên Tĩnh Vũ.

Mắt thấy lão quái vật kia càng đuổi càng gần, Khinh Nhan có chút nóng nảy."Buông ta xuống, chàng chạy đi!" Thật ra vào lúc nhìn thấy hắn, tất cả không cam lòng trong lòng nàng đã tiêu tán. Kiếp này có thể được hắn thật lòng như vậy, nàng cho dù chết cũng có thể mỉm cười xuống hoàng tuyền rồi.

"Ôm chặt ta, đừng nói chuyện!" Nguyên Tĩnh Vũ khẽ thở hổn hển, bước chân cũng không có chậm lại. Hắn một tay ôm chặt nàng, một tay kia xẹt qua một nhánh cây tùng tiện tay nắm một đám lá ném về phía sau.

Thiên Y giáo chủ mới vừa rồi bị ám sát, không đợi thấy rõ ràng, thân thể đã phản ứng. Hai tay hắn cùng vung lên đánh rớt tất cả lá bay tới, trong lúc hắn ngừng chốc lát, khoảng cách cùng Nguyên Tĩnh Vũ lần nữa lại kéo dài. Mặc dù không biết thân phận của Nguyên Tĩnh Vũ, nhưng hắn nhớ là người này cơ hồ đã cho mình một kiếm chí mạng. Thiên Y giáo mặc dù xuống dốc, nhưng hắn từ lúc ra giang hồ tới nay chưa từng thua thiệt lớn như vậy? Lần này lại bị Nguyên Tĩnh Vũ thần không biết quỷ không hay ẩn núp tới đây cứu Dịch Khinh Nhan đi, hắn càng cảm thấy nổi giận không chịu nổi, giận đến oa oa kêu loạn, vừa đuổi theo, vừa mắng.

Nguyên Tĩnh Vũ dưới chân không chút nào buông lỏng, chạy rất nhanh tới giữa sườn núi, mà thanh âm Thiên Y giáo chủ cũng càng ngày càng gần.

Khinh Nhan chợt thấy Nguyên Tĩnh Vũ ngừng lại, đặt nàng lên đất. Nàng quay đầu nhìn, phía dưới là một triền núi cao chót vót, muốn từ nơi này đi xuống, dùng tốc độ nhanh chỉ sợ cũng rất nguy hiểm, mà ôm thêm nàng càng không có khả năng.

"Không cần lo cho ta,chàng đi mau!" Nàng thốt lên. Hắn biết rõ nguy hiểm còn tới cứu nàng, vì phần này tâm ý, nàng muốn ngăn cản lão quái vật đó.

Thiên Y giáo chủ thấy Nguyên Tĩnh Vũ tựa hồ muốn nhảy xuống, nắm một cục đá trên đất bắn tới.

Nguyên Tĩnh Vũ một tay ôm lấy Khinh Nhan vào trong ngực, một cái tay khác vung lên về phía sau, quét rơi cục đá bị coi như ám khí."Ôm chặt ta!" Hắn vội vàng gầm nhẹ một tiếng, đồng thời dưới chân dùng sức, ôm nàng cùng nhau nhảy xuống.

Khinh Nhan bị giật mình, thét một tiếng"A" thật lớn, đôi tay phản xạ ôm chặt lấy Nguyên Tĩnh Vũ.

Nguyên Tĩnh Vũ điểm mấy cái trên thân tảng đá đang nhô ra, rơi xuống khoảng mười trượng, rồi bắt được một gốc cây tùng từ trong khe đá mọc ra ổn định thân hình, ngay sau đó ôm nàng khom lưng chui xuống tàng cây vào một cái sơn động trên khe đá.

Cái sơn động này cửa động rất nhỏ, vừa đi vào là một đoạn sườn dốc không bằng phẳng, Nguyên Tĩnh Vũ buông Khinh Nhan ra nói: "Tạm thời đừng động!"

Chỉ thấy bàn tay hắn dùng sức đánh lên bức tường đá bên cạnh liền xuất hiện một khối đá rộng đến hai thước, đặt ở cửa động, lại kéo cỏ dại hai bên qua che giấu, lúc này mới lôi kéo Khinh Nhan tiếp tục đi xuống.

Hai người trợt xuống một con dốc đứng, phía dưới rộng hơn rất nhiều, nhưng vẫn không có bằng phẳng như cũ, thỉnh thoảng xuất hiện một khối nham thạch.

Trong động cơ hồ không ánh sáng, may là công phu hai người thâm hậu cũng nhìn khá rõ ràng.

"Đi sau ta, cẩn thận một chút." Nguyên Tĩnh Vũ lôi kéo tay Khinh Nhan, mò mẫm từ từ đi về phía trước.

Đi thẳng một đường, quẹo mấy ngõ, lại bò qua một đoạn khe đá hẹp, bên tai chợt truyền đến thanh âm nước rơi, vang tí tách, mặt tựa hồ còn chạm một tia gió mát. Chẳng lẽ trước mặt chính là lối ra?

Khinh Nhan trợn to hai mắt, loáng thoáng có tia sáng le lói từ phía trước chiếu vào.

"Chúng ta tạm thời ở bên trong tránh một chút. Cái sơn động này rắc rối phức tạp, lại có rất nhiều đường nhỏ, lão quái vật kia mặc dù biết rõ chúng ta vào sơn động cũng chưa chắc có thể tìm tới chỗ này." Nguyên Tĩnh Vũ tựa hồ thở ra thật dài một hơi, đến thời khắc này trầm tĩnh lại.

"Chàng bị thương sao?" Khinh Nhan có chút nóng nảy kéo cổ tay của hắn bắt mạch.

"Không cần gấp gáp." Nguyên Tĩnh Vũ chợt ôm nàng thật chặt, không ngừng gọi, "Khinh Nhan, Khinh Nhan… Ta thiếu chút nữa là mất nàng…"

Khinh Nhan cũng ôm hắn thật chặt, trong lòng trừ vui sướng do sống sót sau tai nạn, còn là tràn đầy cảm động. "Chàng thật ngốc! Chàng biết rõ mình đánh không lại lão quái vật đó còn chạy tới chịu chết sao?"

"Nàng mới là đứa ngốc!" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn chằm chằm nàng, "Lại để cho ta bỏ nàng đi một mình! Ta nếu có thể bỏ nàng còn chạy trở về làm cái gì?"

Khinh Nhan không kìm hãm được trào ra nước mắt hạnh phúc, rất nhanh liền mờ cặp mắt, nàng lần nữa nhào tới trong ngực hắn ôm hắn thật chặt, nước mắt rất nhanh làm ướt áo trước ngực hắn.

Nguyên Tĩnh Vũ cũng cảm động, gặp lúc nguy khốn, nàng lại kêu hắn một mình chạy trốn… Thâm tình như vậy làm sao hắn không yêu? Cô gái như vậy làm sao hắn có thể bỏ qua?

"Khinh Nhan, Khinh Nhan. . . . . ." Hồi tưởng lại điều mới vừa trải qua, thật ra hắn cũng rất sợ. Hắn không dám tưởng tượng nếu như hắn tới trễ một bước sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao hắn cũng từng do dự trong chốc lát. May mắn là mình vẫn quyết định theo con tim, không có gây ra mối hối hận cả đời.

"Cái khác cũng có thể bỏ lại, nhưng làm sao có thể bỏ nàng lại. Khinh Nhan, cho tới hôm nay ta mới hiểu được, có lẽ so với tưởng tượng của chính mình ta rất quan tâm nàng…" Hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, đôi tay ôm lấy mặt nàng, tay đầy vết thương mơn trớn mặt nàng, hai gò má, bờ môi, cuối cùng ngưng mắt nhìn thật sâu mắt của nàng nói: "Khinh Nhan, từ nay về sau chúng ta không cần nghi kỵ cùng che giấu có được hay không? Bất kể tương lai gặp phải chuyện gì cũng xin nàng tin tưởng ta, ta cũng vậy sẽ tin tưởng nàng. Bất kể gặp phải khó khăn gì, chỉ cần ta và nànghai người đồng tâm hiệp lực, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết!"

Hắn không phải lần đầu tiên nói những lời như vậy, nhưng cho tới giờ khắc này nàng hoàn toàn tin tưởng hắn. Cặp mắt Khinh Nhan mờ mịt nhìn mắt hắn thâm tình mà nghiêm túc, rưng rưng một tiếng: "Được…"

Chữ “được” vừa tuôn ra, hắn liền không nhịn được cúi đầu hôn nàng, sợ suýt nữa đã bỏ lỡ, hai trái tim hạnh phúc hòa vào nhau, dường như muốn dốc hết tình cảm của mình, cùng vượt qua hạnh phúc và khổ đau…

Hồi lâu, hơi thở Nguyên Tĩnh Vũ có chút rối loạn, miễn cưỡng chống thân thể của mình lên nói: "Khinh Nhan, vết thương của nàng như thế nào? Nghiêm trọng không? Cho ta nhìn một chút!"

Khinh Nhan hít thật sâu, bình phục lại hô hấp quá nhanh, dịu dàng cười cười, nói: "Vết thương bên ngoài không có tổn hại…" Nhưng nội thương tương đối nghiêm trọng.

"Nàng không phải còn có một viên thuốc sao?" Nguyên Tĩnh Vũ nhớ tới viên thuốc nàng đã cho Minh Tuệ và Tiêu Dật Phi.

"Bây giờ không dùng được." Khinh Nhan kéo tay của hắn, ánh mắt dịu dàng mơn trớn trên mu bàn tay đã có vô số vết thương nhỏ của hắn, là do trong lúc ôm nàng chạy bị nhánh cây quẹt xước. Nhớ tới lúc hắn bất chấp hiểm nguy, trong lòng nàng vô cùng cảm động, lần nữa lại ôm hắn.

Một lát sau, nàng chợt nghĩ đến: "Không biết sư huynh như thế nào? Nếu không phải nhờ huynh ấy cản lão quái vật kia, ta chỉ sợ…”

"Đừng lo lắng, giờ phút này viện binh đã đến, chỉ cần hắn còn lại một hơi thở, Thanh Sơn hội sẽ chữa khỏi hắn. Đúng rồi, sư phụ nàng không phải còn ở Vinh Dương sao?" Nguyên Tĩnh Vũ nhè nhẹ vỗ lưng của nàng, tỉ mỉ cảm nhận ấm áp cùng hạnh phúc.

Khinh Nhan nhẹ nhàng ừ một tiếng, biết mình lo lắng cũng vô ích, giờ phút này, nàng cảm thấy thật hạnh phúc! "Cảnh Hãn, chúng ta có thể hạnh phúc cả đời như vậy sao?"

"Sẽ! Chỉ cần trong lòng chúng ta không có nghi kị, thẳng thắn với nhau, bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể ly gián chúng ta!" Nguyên Tĩnh Vũ dùng ngón tay chải chuốt mái tóc dài của nàng, để cho sợi tóc trơn mềm từ từ từ ngón tay đổ xuống, cảm giác dịu dàng như nước chảy qua nội tâm, làm cho hắn tràn đầy yên tĩnh cùng hạnh phúc. Thì ra hai người yêu nhau chỉ cần có thể ôm nhau, cũng đã là chuyện tốt đẹp nhất hạnh phúc nhất trong cuộc sống rồi.

"Chúng ta tuy không có mang thuốc trị ngoại thương, nhưng vết thương vẫn cần xử lý một chút. Bên kia có một đầm nước nhỏ."

Hai người mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở nơi vách đá mò mẫm đi tới bên cạnh đầm nước, Nguyên Tĩnh Vũ xé một đoạn ống tay áo rửa sạch giúp Khinh Nhan lau mặt. Khinh Nhan nhìn động tác của hắn thật đẹp mắt, nhận lấy vải ướt cũng giúp hắn lau sạch mặt. Nghĩ tới mới vừa rồi hai người vừa liều mạng cả người nhếch nhác đầy vết máu và bụi bậm, thế nhưng lại ôm ấp hôn hít lâu như vậy, giờ phút này không khỏi đỏ mặt.

Hai người mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở nơi vách đá mò mẫm đi tới bên cạnh đầm nước, Nguyên Tĩnh Vũ xé một đoạn ống tay áo giặc sạch giúp Khinh Nhan lau mặt. Khinh Nhan nhìn động tác của hắn thật đẹp mắt, nhận lấy vải ướt cũng giúp hắn lau sạch mặt. Nghĩ tới mới vừa rồi hai người vừa liều mạng cả người nhếch nhác đầy vết máu và bụi bậm, thế nhưng lại ôm ấp hôn hít lâu như vậy, giờ phút này không khỏi đỏ mặt.

"Cười cái gì?" Hắn hỏi, giống như đã đoán được suy nghĩ của nàng, nụ cười kia có chút mùi vị xấu xa.

Hai người chung đụng lâu ngày, đều biết rõ tâm tư của đối phương, Nguyên Tĩnh Vũ có thể nhìn ra suy nghĩ của Khinh Nhan, Khinh Nhan làm sao không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Chỉ là…

"Nơi này… Chàng sao biết sơn động này?" Lời đến khóe miệng, nàng liền nói quanh co.

"Lúc nhỏ đã cùng Dật Phi tới đây. Mấy năm qua tới Trung Châu đều đi dạo vùng phụ cận, nhớ tới cái sơn động này, còn từng cùng ca ca của nàng vào thăm dò. Nếu không phải gặp ngựa của nàng chạy tới, biết nàng ở gần nơi này, nghĩ ngay đến sơn động này, ta chỉ có thể ôm nàng nhảy sông tự vận. Xem ra chúng ta vận khí không tệ!" Hắn cười, hơi có chút dáng vẻ tự đắc.

Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển một cái, nhìn áo khoác của nàng nhuộm màu đen lốm đốm, biết là vết máu, liền đưa tay đem áo khoác nàng cởi ra, nói: "Cho ta xem vết thương của nàng."

"Đều là vết thương nhỏ, hiện tại cũng không còn chảy máu." Nàng đỏ mặt nói. Mặc dù mấy ngày nay hai người vợ chồng ân ái, nhưng ở trước mặt hắn thân thể trần truồng nàng vẫn có chút xấu hổ.

Hắn kéo lớp áo trong của nàng ra, nhìn trên eo nàng có vết thương hẹp dài, quả thật rất nông, tựa hồ chỉ xước chút da. Ngược lại trên cánh tay có một vết thương dài một tấc sâu hơn một chút, đã kéo màng, tin rằng dù không có thuốc trị ngoại thương cũng không có vấn đề gì lớn.

Hắn cẩn thận giúp nàng lau đi vết máu chung quanh, do dự nói: "Ngày mai nếu chúng ta đi ra ngoài sẽ không có nguy hiểm gì lớn, nhưng… Chúng ta nếu ở nơi này mấy ngày, nói không chừng có thể có thu hoạch ngoài dự đoán. Chỉ là, nội thương của chúng ta… Nơi này lại thiếu cơm thiếu áo…"

Khinh Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Muốn thử dò xét Hà Tây Vương sao?"

Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu, bộ mặt tán thưởng.

"Chúng ta có thể tìm một chỗ khác tránh mấy ngày." Khinh Nhan đề nghị.

"An toàn sao?" Nàng hắn hoàn toàn tin tưởng cũng không có nhiều, huống chi lão quái vật kia còn chưa có chết.

Lúc này, từ khe hở trên tường đá phía xa truyền đến tiếng lão quái vật kia rống giận cùng chửi rủa, thanh âm càng lúc càng gần.

Khinh Nhan tựa vào trong ngực Nguyên Tĩnh Vũ, ôm hắn thật chặt.

Nguyên Tĩnh Vũ vỗ nhẹ lưng nàng, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, hắn không tìm được nơi này, cho nên mới nổi điên."

Khinh Nhan nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhất thời thả lỏng. Ai, nàng giống như bị lão quái vật kia dọa sợ rồi. Nhưng là, có thể có người để dựa vào cảm giác thật tốt vô cùng …

Nguyên Tĩnh Vũ trầm tư một chút, bỗng nhiên nói: "Hắn rống to như vậy, đoán chừng cũng sống không lâu đâu."

Khinh Nhan nghĩ nghĩ, gật đầu một cái: "Đúng vậy , hắn vốn trọng thương chưa lành, hôm nay bởi vì đuổi giết chúng ta tiêu hao quá nhiều tinh lực, chờ sư phụ cùng nghĩa phụ đến, hắn làm sao còn có đường sống. Lần này sư phụ nhất định phải chặt đầu hắn xuống mới yên tâm được!"

"Võ công sư môn các ngươi cũng quá kỳ quái, mất đi nội lực không cần lo, sau khi khôi phục ngược lại còn mạnh hơn, thậm chí chết rồi còn có thể sống lại." Còn có thể trường sinh bất lão, chẳng lẽ là tu tiên? Nguyên Tĩnh Vũ thầm nghĩ.

"Phải là chưa có chết triệt để đi? Chết thật sự sao còn có thể sống? Chẳng qua từ tháng trước ta nghe nói lão quái vật kia tìm được ngọc công sông Thúc Thuỷ luyện mấy tầng công pháp cuối cùng, thành bướm phá kén chết đi sống lại, ta còn nghĩ lão quái vật gạt ta, nhưng nhìn dáng dấp hắn có thể là có thật." Khinh Nhan chợt nhớ tới đêm lão quái vật lừa gạt công pháp, hôm nay xem ra ngược lại có mấy phần chân thật.

Sắc trời càng ngày càng mờ, cuối cùng trong sơn động hoàn toàn trở thành một mảng tối tăm. Khí trời tối nay sáng sủa, tưởng rằng sao sáng rực rỡ, chỉ tiếc nơi này nửa điểm ánh sao cũng không thấy.

"Khinh Nhan, sợ sao?"

"Không sợ…” Nàng nhiều năm phiêu bạc ở trên giang hồ, làm sao sợ bóng tối? Huống chi hôm nay còn ở trong ngực hắn. Chỉ là, đói bụng rồi. Mới vừa rồi uống chút nước, nhưng nước dù sao cũng không lấp đầy bụng được.

"Thật ra thì cũng không phải là không tìm được thức ăn… Chỉ sợ nàng không dám ăn…" Nguyên Tĩnh Vũ mang theo vài phần do dự nói.

"Cái gì?" Có cái gì nàng không dám ăn?

"Rắn…"

"Đâu?" Nàng chợt đem trọn thân thể co lại trong ngực hắn, khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây. Ít có nữ nhân nào không sợ thứ đó. Nếu thật để cho nàng gặp được, một kiếm là giải quyết xong. Nhưng nghĩ tới hôm nay trong tay mình không có kiếm, thân lại đang ở trong một huyệt động thiên nhiên tăm tối, có rắn rất là bình thường, nếu nó thừa dịp bọn họ ngủ say bò vào thì…

"Ha ha…" Nguyên Tĩnh Vũ trầm thấp cười vài tiếng, cúi đầu hôn nàng một hồi mới nói, "Mới vừa rồi lúc chúng ta tiến vào bên cạnh không phải còn có hai huyệt động tương đối lớn sao? Bên trong thì có! Chúng ta ăn mấy ngày cũng không hết…”

Khinh Nhan ở trên cánh tay hắn bấm một cái, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tại sao nơi này không có?"

"Năm ngoái khi chúng ta tới có mang theo cây đuốc hùng hoàng, một đường đi một đường vẩy, bởi vì nơi này có nguồn nước, cho nên vẩy ở cái động này nhiều nhất. Thật ra thì ta tổng cộng tới ba lượt, không có lạc đường thật là may mắn. Lúc ấy trong đầu gấp gáp, ngược lại càng tỉnh táo, trí nhớ càng thêm rõ ràng… Khinh Nhan, nàng ăn thịt rắn rồi sao?"

"Chuột cũng ăn rồi… Chỉ là muốn ăn thứ quen thuộc…” Khinh Nhan tựa hồ có chút lạnh, ở trong lòng hắn cọ xát một cái thoải mái ấm áp hơn.

Nguyên Tĩnh Vũ chợt cảm thấy đau lòng. Khinh Nhan của hắn đến tột cùng là chịu bao nhiêu khổ rồi? Nếu có thức ăn khác để lót dạ, một nữ nhân sao lại phải ăn những thứ ghê tởm đó? "Vậy chúng ta nhịn một chút, ngày mai ta hái hạnh cho nàng ăn."

"Nơi này có hạnh sao?"

"Trên vách đá dựng đứng bên ngoài thì có, còn có đào! Chỉ là chưa có lớn…”

Đó không phải là nói nhảm sao? Hoa đào mới nở có bao lâu?

"Ngủ đi, ngủ đi sẽ không đói bụng." Hắn nói, sau đó kéo vạt áo của mình ra đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực.

Có lẽ là đói bụng, có lẽ cảm thấy lạnh, có lẽ bốn phía quá tối tăm, tóm lại hai người đều không ngủ được. Trong sơn động tối đen như vậy, hai người ôm nhau thật chặt, hít thở đều là hơi thở đối phương, dán tại một nơi thân thể truyền đến đều là nhịp tim cùng nhiệt độ đối phương, trong đầu liền không tự chủ được hiện ra từng hình ảnh ân ái. Đêm thật là tĩnh lặng, trời đất một mảnh tối tăm, muốn dời đi lực chú ý cũng không có cách.

Khinh Nhan một tay ôm hông của Nguyên Tĩnh Vũ, một tay vuốt ve ngực của hắn, nghĩ tới tình cảm của hắn, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng.

Nguyên Tĩnh Vũ bắt được tay nàng quấy rối đưa lên môi hôn một chút, nói giọng khàn khàn: "Ngoan ngoãn đi ngủ, đừng làm rộn."

Khinh Nhan chợt cười, nghịch ngợm tiến tới bên lỗ tai hắn nói: "Cảnh Hãn, chàng nghĩ ta không muốn?"

Hơi thở ấm áp phun phía sau tai hắn, hơi ngứa một chút, làm cho hắn càng thêm khó nhịn nhộn nhạo. Tên tiểu yêu tinh này! Nguyên Tĩnh Vũ ở trong lòng mắng một câu, cúi đầu hôn nàng, một tay nâng ót nàng, một tay luồn vào áo của nàng nắm một bên ngực trơn mềm mà no tròn, lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve…

Một hồi hắn mới buông đôi môi nàng ra, đầu tựa vào cổ nàng thở dài, nhỏ giọng nói: "Đừng làm rộn Khinh Nhan, ta sẽ không nhịn được. Trên người nàng còn có vết thương…"

"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi…" Nàng nhỏ giọng nói.

Nguyên Tĩnh Vũ hô hấp cứng lại, không nhịn được nuốt nước miếng, ôm chặt nàng nói: "Cái tên tiểu yêu tinh này! Đừng khảo nghiệm ý chí của ta nữa có được hay không?"

"Nhưng mà ta nhớ chàng…" Nàng vô tội ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù không thấy rõ, nhưng đôi tay lại đang chạm vào mặt hắn tỉ mỉ vuốt ve. "Cảnh Hãn, ta nghĩ, ta nghĩ với chàng ở chung một chỗ, ta thật sợ đây chỉ là một giấc mộng…"

"Ừm…" Nguyên Tĩnh Vũ thở dài một tiếng nói, "Đây là do nàng trêu chọc ta, thế thì đừng nói không chịu nổi…"

Khinh Nhan cười hì hì, bỗng nhiên lại ngượng ngùng tựa vào ngực hắn nói: " Chàng muốn như thế nào đều tùychàng…"

Trời ạ, trên thế giới còn có lời nói nào động lòng hơn lời này sao? Nguyên Tĩnh Vũ không thể kiềm được, bắt đầu cởi xiêm y của nàng…

Sơn động này thật sự không phải là nơi thích hợp để ân ái, chỉ là không thể cản được lửa dục vọng dâng cao của đôi nam nữ, tư thế nhiều như vậy, luôn có một hai cái thích hợp cho hoàn cảnh trước mắt.

Một phen ân ái, mấy lần mây mưa.

Kích tình xong, hai người đều mệt đến không chịu được, không cần phải lo lắng ngủ không được nữa. Khinh Nhan mềm nhũn tựa vào trên người Nguyên Tĩnh Vũ, nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm nhận hạnh phúc cùng ngọt ngào. Nguyên Tĩnh Vũ ôm Khinh Nhan không nói gì, mới vừa rồi hắn được cảm nhận thứ hạnh phúc chưa bao giờ có cực hạn. Không chỉ là thân thể vui vẻ được thỏa mãn, nội tâm ấm áp cũng được thỏa mãn. Là bởi vì trái tim hai người càng lúc càng gần sao? Cho nên mới ngọt ngào say lòng người như vậy?

Một khắc kia, trong lòng hai người đều có một loại cảm giác, chỉ nguyện thời gian vào thời khắc này ngưng lại, để cho hạnh phúc của bọn họ vào thời khắc này hóa thành vĩnh hằng, mặc dù trời đất vào giờ khắc này có hủy diệt, bọn họ cũng có thể mỉm cười mà chống đỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play