Ngày mười bảy tháng tư, Trung Châu Vương Nguyên Tĩnh Vũ dẫn đoàn quan viên cùng tiến hành nghi thức tế Thiên Địa một cách long trọng, từ này về sau, Nguyên Tĩnh Vũ chính là ứng thiên mệnh mà trở thành người đứng đầu Trung Châu.
Trên đài tế, hắn một thân vương bào màu đen cao lớn tôn quý, môi mím, ánh mắt híp lại, vẻ mặt lãnh ngạo, khác xa sự tao nhã lịch sự đồn đãi một trời một vực, không chỉ có quan viên mới ở Trung Châu chưa từng thấy qua Nguyên Tĩnh Vũ như vậy, ngay cả lão thần Dụ Dương cũng không nhịn được sinh lòng kính sợ, có lẽ bọn hắn chân chính chưa từng hiểu vị Vương gia này.
Thì ra vị Vương gia này cũng có thể có khí phách bén nhọn như vậy, đây chính là khí chất Vương giả sao? Còn là khí phách hùng bá thiên hạ? Trước kia là hắn cố giấu đi không để cho mọi người phát hiện sao? Hắn ẩn nhẫn tính toán như vậy, thật là chí lớn thiên hạ !
Ngày đó, chẳng những quan viên Trung Châu thấy được một Nguyên Tĩnh Vũ không còn như trước, các phiên vương sứ giả cũng âm thầm khiếp sợ, thì ra là Dụ Dương còn cất giấu một con rồng ẩn mình đi? Sau khi Yến Vương Dương Tinh Vân bị đâm bỏ mình, có thể cùng Nam Vương tranh đoạt thiên hạ cũng chính là vị vừa thống nhất Trung Châu này, Trung Châu Vương Nguyên Tĩnh Vũ.
Ngày mười chín tháng tư, Hà Tây Vương Mạnh Kỳ Thụy cùng Trung Châu Vương Nguyên Tĩnh Vũ thương nghị việc kết minh, nhưng không có ban bố bất cứ tin tức gì ra ngoài, nghe đồn, Hà Tây Vương Mạnh Kỳ Thụy từng hướng Trung Châu Vương cầu hôn. Cầu hôn? Cầu hôn người nào đây? Trung Châu Vương không có muội muội, nữ nhi lại còn quá bé…
Nhưng từ ngày đó, Hà Tây Vương thường xuyên qua lại Trung Châu Vương phủ, lời đồn đãi nói vị Vương gia này bệnh cũ tái phát, mà lần này mục tiêu chính là thị nữ của Trung Châu Vương phi.
Sau khi cùng Mạnh Kỳ Thụy gặp mặt, Khinh Nhan không thể không thừa nhận, người này quả thật là nhân vật khó dây dưa, mặt ngoài xem ra hoang dâm háo sắc, nhưng chân chính trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, không ai có thể nhìn thấu. Khinh Nhan nói quy củ sư môn, các cô gái Lăng Tiêu tuyệt không cùng người ta hầu hạ chung một chồng, hắn lập tức bày tỏ có thể vì Tử Ngọc giải tán cơ thiếp vương phủ. Mặc dù Tử Ngọc cũng có vẻ thùy mị xuất chúng, nhưng Khinh Nhan cũng không tin tưởng cái tay háo sắc này sẽ thật sự yêu Tử Ngọc, như vậy có thể thấy được, người này nhất định là có mục đích, cẩn thận phân tích cục diện thiên hạ hiện nay, cũng không khó khăn đoán được. Nàng cùng Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng khổ sở, không hiểu dã tâm của Mạnh Kỳ Thụy đến tột cùng là lớn bao nhiêu, hơn nữa Tử Ngọc cũng không phải là một người có thể hy sinh cho chính trị.
"Theo ta thấy mục đích của hắn chính là vì tạm thời giữ được Hà Tây. Người bình thường cũng sẽ cho là Trung Châu trước lấy Hà Tây Hà Gian, sau xua binh nam hạ, đó là thượng sách. Nhưng nếu hắn biết nghĩa quân Phương Nam có thể để ta sử dụng, cho chúng ta một bảo đảm như vậy, nên Trung Châu chỉ cần chỉ huy xuôi nam, cùng Nam Vương đấu đá triền miên bảy tám năm, ít nhất cũng cho Hà Tây một ít thời gian." Nguyên Tĩnh Vũ phân tích nói.
Khinh Nhan nhíu nhíu mày, nói: "Trong mắt của ta, hắn không cầu xin, hắn chán chường, hắn nhượng bộ hoàn toàn nói rõ dã tâm của hắn. Nếu như hắn thật không quan tâm tương lai Hà Tây, cần gì phải hạ thấp tư cách như vậy? Nếu hắn có lòng muốn tranh thiên hạ, vậy cam kết của hắn dĩ nhiên là giả."
"Cho nên nói đây là một khó nhân vật dây dưa…" Nguyên Tĩnh Vũ vuốt vuốt cái trán, bỗng nhiên lại cười, hắn đem Khinh Nhan kéo đến trong ngực ngồi xuống, nói "Nhưng hắn nếu cầu hôn Tử Ngọc, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng. Nếu Tử Ngọc nguyện ý, gả đi cũng coi là tai mắt của chúng ta. Nếu nàng không muốn, bên trong Hà Tây cũng có tai mắt của chúng ta!"
Khinh Nhan suy nghĩ một chút cũng đúng: "Xem ra là chúng ta quá lo xa rồi. Ta cũng không tin, mặc dù Mạnh Kỳ Thụy hắn thông minh tuyệt thế, còn có thể sau lưng ta làm ra chuyện lớn gì!"
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, liền đem chuyện này buông xuống.
Ngày hai mươi tháng tư, Tiêu Dật Phi nói muốn đi Vương Lăng của mình xem một chút, mời Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Vương phi cùng đi.
Vương Lăng của Tiêu Dật Phi ở trong khu lăng Nghệ An Vương ngoại thành Vinh Dương, vẫn còn đang xây dựng ở bên trong, trước mắt đã bước đầu thành hình.
Vương lăng dựa lưng vào núi Thúy Bình, phía đông giáp sông lớn, địa cung nằm trong chân núi Thúy Bình, hiện nay tượng đá to lớn phía ngoài đã bước đầu làm xong, tam đại điện địa cung cũng đã thành hình, trước mắt đang có rất nhiều thợ bận rộn ở bên trong.
Bởi vì Tiêu Dật Phi bất ngờ có ý tới xem một chút, bên này không kịp chuẩn bị, chỉ là kêu binh sĩ thủ vệ đem tất cả thợ đang xây lăng đều trục xuất ra ngoài, rất nhiều công cụ vật liệu cũng không kịp dọn dẹp, mặt đường đi cũng không tốt.
Nguyên Tĩnh Vũ kêu một đội binh lính trước mặt mở đường, người phụ trách Vương Lăng đi ở phía trước vừa đi vừa giới thiệu.
Tiêu Dật Phi ngồi kiệu mềm, híp mắt nhìn lăng tẩm của mình, vẻ mặt không thể hiện gì, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì. Nhưng hắn trẻ tuổi như vậy, lại có trái tim sôi trào nhiệt huyết, nghĩ đến nên không cam lòng đi!
Nguyên Tĩnh Vũ đi ở bên cạnh kiệu mềm của Tiêu Dật Phi, Dịch Khinh Nhan đi phía sau hắn. Tần Cánh cùng Lâm Khinh Vân một tả một hữu hộ vệ ba vị chủ tử.
"Biểu ca, Vương Lăng của ngươi chưa bắt đầu xây dựng sao?" Kiệu mềm của Tiêu Dật Phi chợt truyền ra một câu nói như vậy.
"Còn không có…” Nguyên Tĩnh Vũ ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào. Vốn là sau khi kế vị nên bắt tay vào xây dựng Vương lăng của mình, nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm cái này, tài chánh của Dụ Dương vốn không phải rất giàu có, thân thể của hắn lại khỏe mạnh, cho nên cho tới bây giờ hắn căn bản cũng chưa có cân nhắc qua vấn đề này, địa điểm cũng không có chọn.
"Vậy thì chọn vùng phụ cận nơi này có được không? Núi Thúy Bình rất tốt, nghe nói năm đó vị đại sư của tổ tiên ta đã nói dãy núi này có nhiều linh khí hội tụ." Tiêu Dật Phi bình thản nói chuyện, thậm chí cũng không có nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một cái, nhưng lông mi vẫn đang rung động.
"Tốt, đến lúc đó cùng ngươi làm hàng xóm cũng tốt!" Nguyên Tĩnh Vũ ôn hòa nói, nhưng cũng không dám nhìn Tiêu Dật Phi. Nghe Dật Phi nói chuyện này, trong lòng hắn thật không có dễ chịu hơn.
Người phụ trách Vương Lăng giới thiệu trước mặt chính là đại điện để lăng tẩm, nói một tháng trước cũng đã xây dựng xong tạm thời đã phong kín. Sau đó hắn lại để cho một thuộc hạ mở niêm phong ra, tự mình dẫn đoàn người Tiêu Dật Phi vào xem.
Trên tường điêu khắc rất tinh xảo, màu sắc diễm lệ, dán lá vàng, cẩn minh châu. Khinh Nhan vừa đi vừa nhìn, âm thầm chắc lưỡi, không nghĩ tới Vương Lăng thế nhưng xa hoa như vậy, một người chết rồi, còn làm tốt như vậy làm cái gì?
Chợt trong lòng nàng đột ngột toát ra một loại dự cảm không tốt, tựa hồ giác quan thứ sáu của mình cảm thấy áp lực. Nàng vội vã kéo Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Chậm lại!"
"Thế nào?" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn sắc mặt nàng đột nhiên không tốt, nhìn nàng có chút bận tâm.
"Dật Phi cũng dừng lại, chớ đi về phía trước!" Nàng cau mày, loại cảm giác đó chẳng những không có biến mất, ngược lại càng phát ra mãnh liệt."Chúng ta đi ra ngoài, mau!" Nàng chợt dùng thanh âm thấp xuống, giống như lo lắng ồn ào người nào.
Mọi người thấy nàng thận trọng như thế, mặc dù nghĩ tới nơi này không thể nào có cái gì nguy hiểm, nhưng biết nàng không phải là người thích nói chuyện không có, không khỏi cũng có chút bắt đầu cẩn thận, từ từ thối lui tới cửa.
"Khinh Nhan?" Nguyên Tĩnh Vũ nắm tay của nàng từ từ lui về phía sau, ý bảo bốn gã thị vệ mang Tiêu Dật Phi đi trước, hắn và Khinh Nhan cản ở phía sau. Mặc dù không hiểu Khinh Nhan cảm nhận được cái gì, thế nhưng hắn tin tưởng trực giác của nàng sẽ không sai. Hắn nắm tay của nàng, muốn cho nàng an ủi cùng bảo vệ.
Người phụ trách Vương Lăng đối với cách nói của Dịch Khinh Nhan rất là không hiểu, chẳng lẽ bên trong còn có cái gì nguy hiểm sao? Trong lòng hắn thậm chí có chút phẫn hận, đây không phải là chỉ trích hắn không có phòng vệ tốt chứ? Nhưng khi nhìn hai vị Vương gia cũng nghe nàng, hắn chỉ là một người phụ trách Vương Lăng nho nhỏ có tư cách gì để phản đối?
Đoàn người mới vừa thối lui khỏi tẩm điện địa cung, liền nghe đến một tiếng "Phanh" vang lên bên trong.
"Đi mau!" Khinh Nhan nhỏ giọng kêu một tiếng, lôi kéo Nguyên Tĩnh Vũ chạy ra ngoài.
Mấy thị vệ mang kiệu mềm cũng rất cơ trí, không đợi Nguyên Tĩnh Vũ phân phó, mang Tiêu Dật Phi liền chạy thật nhanh ra ngoài.
Ra khỏi địa cung, Nguyên Tĩnh Vũ tay nắm yên ngựa, đem Tiêu Dật Phi kéo lên trên ngựa, ngay sau đó cũng nhảy lên lưng ngựa. Đồng thời, Dịch Khinh Nhan cũng nhảy lên ngựa của mình. Thị vệ đi theo không đợi phân phó, cũng đều rối rít lên ngựa đợi lệnh. Chỉ có binh sĩ thủ lăng có chút bối rối, không biết đến tột cùng bên trong có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Dật Phi từ trước tới giờ luôn ngồi xe ngựa chuyên dụng, có trang bị một cái đệm thật dầy, một chút cũng không lắc lư, được Nguyên Tĩnh Vũ ôm vào mặc dù hưng phấn không thôi, nhưng hận thân thể mình bệnh lâu lại không chịu nổi, vì vậy không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì? Biểu tẩu không phải tự nhận võ công đệ nhất thiên hạ hay sao?"
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, nghĩ tới lời này cũng có đạo lý. Tự thân võ công của bọn họ tạm thời không nhắc đến, còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, sợ cái gì? Nhưng là, Khinh Nhan từ trước đến giờ chững chạc, hôm nay thất thường như vậy, cũng thật sự có thể có đối thủ nguy hiểm chứ? Nhưng võ công của Dương Phi Hồng còn không địch lại hắn, sợ cái gì?
Nghĩ tới vậy, Nguyên Tĩnh Vũ từ từ dừng lại, tay phải phất lên, thị vệ cũng ngừng lại.
Khinh Nhan thấy hắn dừng lại, vội la lên: "Ngươi mang theo Dật Phi đi trước!" Nàng ngụ ý sẽ lưu lại tra xét.
Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ tới mình là nam nhi đại trượng phu, làm sao có thể bỏ lại nữ nhân của mình đi trước, tự nhiên không đồng ý. Nhưng không đợi hắn nói đạo lý, chỉ thấy mấy người lính bị một cỗ lực khổng lồ từ trong địa cung ném ra ngoài, ngã trên mặt đất, huyết nhục mơ hồ một mảnh.
Binh sĩ thủ lăng bắt đầu xôn xao, hốt hoảng chung quanh chạy trối chết, mà thị vệ Nguyên Tĩnh Vũ mang tới vội vàng vây ở trước mặt ba vị chủ tử, chờ đợi cường địch hiện thân. Thân thể mỗi một người đều căng thẳng, toàn bộ tâm trí đều đặt ở cửa động, không khỏi đang suy đoán bên trong đến tột cùng là người hay là quái thú.
Giờ phút này, mọi người đối với Dịch Khinh Nhan cũng bội phục không ngớt. Lúc trước mọi người cùng nhau đi vào, ai cũng không có nhận thấy được cái gì, nàng lại phát hiện bên trong gặp nguy hiểm, sau đó kêu tất cả mọi người lui ra ngoài. Có thể nghĩ đến nếu như không có nhắc nhở của nàng, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng.
Địa cung bên trong an tĩnh lại,làm mọi người lại càng khẩn trương.
Khinh Nhan cùng Nguyên Tĩnh Vũ liếc mắt nhìn nhau nói: "Chàng mang theo Dật Phi trở về đi thôi! Thân thể hắn không tốt, không thể gặp những thứ máu tanh này."
"Vậy nàng cũng cùng đi đi!" Nguyên Tĩnh Vũ cúi đầu nhìn Tiêu Dật Phi mặt tái nhợt, bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Khinh Nhan dịu dàng nói: "Nơi này còn có nhiều người như vậy, chàng không phải lo lắng, ta nếu đánh không lại hắn, chạy còn không thoát sao?"
Nguyên Tĩnh Vũ cũng nghĩ tới, có Lâm Khinh Vân ở đây, còn có nhiều thị vệ võ công cao cường như vậy, coi như bên trong là con quái vật cũng không cần sợ, mặc dù đánh không lại còn không chạy được sao? Nghĩ tới thân thể Tiêu Dật Phi quả thật chịu không được giày vò như vậy, hắn xuống ngựa đem Dật Phi ôm vào xe ngựa, mình cởi ngựa đi theo xe chậm rãi trở về.
Đưa Tiêu Dật Phi vào thành Vinh Dương còn chưa thấy Dịch Khinh Nhan đuổi theo, Nguyên Tĩnh Vũ không nhịn được có chút sốt ruột. Hắn kêu Tần Cánh đem Tiêu Dật Phi trở về, tính toán quay lại xem một chút. Tần Cánh không muốn, nhanh chóng hạ lệnh để cho thị vệ thủ hạ hộ tống Tiêu Dật Phi trở về, mình lại ngăn Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Vương gia, đã rời đi rồi, trở về chờ một chút đi! Vương phi kêu ngài đi trước cũng là không muốn cho ngài mạo hiểm, ngài không cần phụ tâm ý Vương phi."
Nguyên Tĩnh Vũ vốn chỉ là có chút bận tâm, nghe nói như thế ngược lại có chút nóng nảy, quay đầu ngựa ra khỏi thành.
Đang lúc này, chỉ thấy một người thị vệ cả người là bùn máu chạy như bay đến cửa thành, nhìn thấy Nguyên Tĩnh Vũ, người nọ vừa thở vừa bẩm báo nói: "Vương gia, mau phái binh tăng viện! Quái vật kia thật lợi hại…"
Nguyên Tĩnh Vũ một mặt cho người đi viện cứu binh, một mặt hỏi: "Đến tột cùng là quái vật gì?"
"Hình như là ông già, cả người toàn mùi hôi thối, mặt cũng hư thúi, Vương phi tựa hồ biết hắn, còn rất hốt hoảng khi gặp hắn…”
"Vương phi nói gì?" Nguyên Tĩnh Vũ sốt ruột. Là người Khinh Nhan quen biết, lại giật mình như vậy, tất nhiên là địch thủ hiếm thấy.
"Vương phi giống như kêu một tiếng cái gì giáo chủ…”
"Thiên Y giáo chủ!" Nguyên Tĩnh Vũ bật thốt lên, sau đó cũng bị dọa sợ. Người kia không phải là đã chết sao? Chính hắn đem bảo kiếm đâm vào ngực người nọ, làm sao còn có thể sống?
"Đúng! Chính là cái tên đó! Thiên Y giáo chủ đó thật sự lợi hại, Vương phi không phải là đối thủ của hắn…” Thị vệ báo tin lúc này mới thở ra một hơi. Cuối cùng cũng đã cho Vương gia biết rõ tình huống rồi.
Nghe đến đó, Nguyên Tĩnh Vũ nào còn có thể kiên trì được, đánh ngựa chạy đi.
Tần Cánh mau đuổi theo, khuyên can nói: "Vương gia ngài không thể đi, quá nguy hiểm! Chờ cứu binh đến rồi thuộc hạ dẫn đi là được!"
"Cứu binh đến cũng không dùng được!" Người khác không rõ lắm thực lực của Thiên Y giáo chủ, Nguyên Tĩnh Vũ cùng Tần Cánh rõ nhất.
"Cho nên Vương gia mới không thể đi! Vương gia, không cần phụ tâm ý của Vương phi! Ngài đi cũng không làm nên chuyện gì! Vương gia, đại sự làm trọng! Ngài nên vì thiên hạ mà bảo trọng mình!" Tần Cánh một mặt đuổi theo, một mặt khổ khổ cầu khẩn.
Hắn đi cũng là chịu chết sao? Chết? Đúng vậy , ngày đó hắn cũng đánh không lại Thiên Y giáo chủ, đi chính là chịu chết sao? Thiên hạ của hắn, nghiệp lớn còn chưa hoàn thành, tại sao có thể chết? Tốc độ Nguyên Tĩnh Vũ từ từ chậm lại.
"Vương gia, chúng ta trở về đi thôi!" Tần Cánh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, "Vương phi thông tuệ, võ nghệ lại cao, tự có biện pháp thoát hiểm."
"Khinh Nhan?" Hắn thế nào lại quên mất Khinh Nhan? Võ công Khinh Nhan còn chưa khôi phục, làm sao là đối thủ của Thiên Y giáo chủ? Khinh công của Thiên Y giáo chủ rất tốt, ngày đó võ công của Khinh Nhan hoàn hảo cũng không phải là đối thủ của hắn, hôm nay chỉ là hai ba tầng công lực làm sao có thể chạy trốn? Chuyện khác cũng có thể bỏ qua, làm sao có thể bỏ qua Khinh Nhan?
Nghĩ tới đây, hắn giơ lên roi ngựa nặng nề vung xuống, khoái mã hướng Vương Lăng chạy tới. Hắn muốn đi cứu nàng, nàng đem một thân công lực truyền cho mình, hắn làm sao có thể bỏ lại nàng một mình chạy trốn? Cho dù chết, hắn cũng muốn cùng nàng chết cùng một chỗ!
Tâm trí kiên định lại, Nguyên Tĩnh Vũ liền không chịu nghe Tần Cánh khuyên nữa, hận không sinh được hai cánh bên sườn lập tức bay đến bên người nàng.
Lúc Thiên Y giáo chủ ra khỏi địa cung, tất cả mọi người không khỏi nín thở. Đây là người sao? Mặt của hắn đã bắt đầu rửa nát, quần áo trên người rách nát từng mảng, bị máu tươi thấm ướt lại hong gió, hôm nay lần nữa vẩy lên máu tươi, đen sì sì một mảnh, một đôi tay dính đầy máu tươi, đến ngay trên móng tay còn có mấy giọt máu đang nhỏ xuống.
Mặc dù tất cả thị vệ đều cho là một con quỷ đang đi ra, Dịch Khinh Nhan nhìn một cái liền nhận ra được."Thiên Y giáo chủ!"
Nàng cũng biết hắn không chết dễ dàng như vậy. Quả nhiên không có chết? Còn núp ở trong Vương Lăng dưỡng thương… Nàng chợt nhớ tới sông Thúc Thuỷ là nơi có công lực quỷ dị, võ công của hắn có thể hay không tăng lên lần nữa? Mặc dù rất có thể, nàng còn an ủi mình, coi như Thiên Y giáo chủ sau khi bị thương, nội công có thể tăng lên, hiện tại vẫn chưa tới một tháng, công lực của hắn còn chưa có khôi phục mới đúng.
Nhưng sự thật chứng minh nàng đã đoán sai.
Công lực của cái lão quái vật này so với tháng trước nàng nhìn thấy còn mạnh hơn. Sáu gã thị vệ cùng tiến lên nhưng ngay cả một chiêu của hắn cũng không tiếp nổi, trong nháy mắt liền biến thành sáu chiếc thi thể huyết nhục mơ hồ.
Ánh mắt Thiên Y giáo chủ có chút tan rã, tựa hồ không biết rõ mình đang ở chỗ nào, chỉ là bị động đánh trả tất cả công kích vào mình.
Khinh Nhan có ý bảo mọi người không cần hành động, từ từ lui về phía sau. Đối phó cao thủ như thế, cần số lượng lớn cao thủ vây đánh, nhưng hiện nay thị vệ tại chỗ so với hắn thật sự kém quá xa, cho nên chỉ có thể dùng trí. Cũng may cái lão quái vật này tựa hồ có chút thần trí mơ hồ, âu cũng là cơ hội.
Ánh mắt Khinh Nhan thủy chung nhìn chằm chằm Thiên Y giáo chủ, một mặt đề phòng hắn, một mặt nghĩ biện pháp.
Có lẽ ánh mắt của nàng quá sắc bén, rốt cuộc đã đưa tới sự chú ý của lão quái vật kia. Hắn đưa mắt nhìn sang Dịch Khinh Nhan, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng mấy lần, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Khinh Nhan thầm nghĩ không tốt, ở sau lưng làm dấu tay kêu mọi người chạy phân tán, nhưng hôm nay mang ra ngoài đều là thị vệ cận thân của Nguyên Tĩnh Vũ , làm sao dám bỏ vương phi chạy trốn một mình? Vì vậy một cũng không có ý chạy đi, ngược lại từ từ di động đến bên người nàng bảo vệ lấy nàng.
Đang lúc này, Thiên Y giáo chủ giống như rốt cuộc đã tỉnh lại, ánh mắt sáng lên, hét lớn một tiếng nói: "Khá lắm nữ nhân lòng dạ độc ác, quả nhiên không hổ là nữ nhân lão phu coi trọng! Ha ha ha ha, xem ngươi hôm nay còn chạy trốn nơi đâu?"
"Chạy mau!" Khinh Nhan quát to một tiếng, đánh ngựa bỏ chạy. Thiên Y giáo chủ cười lớn đuổi theo, trong đôi mắt thủy chung chỉ có một mình Dịch Khinh Nhan, ai xông vào đánh liền xé người đó.
Lâm Khinh Vân một mực bên cạnh Khinh Nhan, mặc dù nàng gọi hắn chạy, thế nhưng hắn lại không nhúc nhích, ngược lại còn rút kiếm nghênh hướng Thiên Y giáo chủ.
Trừ Thiên Y giáo chủ biến thái, võ công của Lâm Khinh Vân ở chỗ này coi như là cao nhất, hắn cũng tiếp được Thiên Y giáo chủ mấy chiêu, cho Khinh Nhan thời gian trốn chạy. Nhưng đám thị vệ không có vận khí tốt như vậy, tám chín phần mười đều bị lão quái vật kia đánh bay ra ngoài, ngã xuống trên mặt đất không biết sống chết.
Lại nói Dịch Khinh Nhan đánh ngựa chạy khỏi, không nghe được có người đuổi theo, trong lòng sốt ruột. Chẳng lẽ những người đó cho là bọn họ ngăn được lão quái vật kia sao? Người khác không rõ ràng lắm, sư huynh nên biết thực lực của Thiên Y giáo chủ…
Nguy rồi, sư huynh! Sư huynh không có theo nàng!
Không cần suy nghĩ nàng cũng biết sư huynh nhất định là ngăn cái lão quái vật đó giúp nàng rời đi. Thật là ngốc a…!
Nhưng là, nàng có thể bỏ sư huynh chạy một mình sao? Hai người bọn họ liên thủ còn có một chút sức lực, một mình sư huynh không phải là đi chịu chết sao? Khinh Nhan bất đắc dĩ than thở ở trong lòng, đảo ngựa quanh đầu chạy về.
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy tên thị vệ bọn họ mang tới đã chết gần hết, Lâm Khinh Vân mặc dù cũng bị thương cả người, nhưng vẫn nhiệt huyết chiến đấu. Khinh Nhan trong lòng cảm động, nhưng ngay trong miệng liền mắng ngu ngốc, nâng kiếm bay đi.
Thiên Y giáo chủ thấy Dịch Khinh Nhan quay lại, một hồi cười vang, một chưởng đem Lâm Khinh Vân đánh bay ra ngoài, lập tức tiến lên bảo kiếm Khinh Nhan đang đánh tới.
Khinh Nhan quan tâm sự sống chết của sư huynh, trong lòng hốt hoảng, trong tay bảo kiếm ra vô số chiêu. Cũng may lão quái vật kia xuống tay lưu tình, ra tay có lưu đường sống, nàng mới không có như đám thị vệ bình thường bị đánh bay ra ngoài. Nhưng cuối cùng cũng vậy, nàng cũng bị thương rất nặng.
"Dừng tay!" Nàng quát to một tiếng lui về phía sau.
Thiên Y giáo chủ sửng sốt một chút, thế nhưng cũng không có đuổi theo. Ngược lại đứng tại chỗ thở. Xem ra thương thế của hắn quả thật còn chưa hồi phục.
"Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?" Khinh Nhan nhìn chằm chằm hắn, trên khí thế không nửa điểm thua người.
"Ngoan ngoãn cùng lão phu trở về làm giáo chủ phu nhân, giao ra công pháp Thiên Y thần công." Thiên Y giáo chủ cũng hung hăng nhìn chằm chằm nàng, mặc dù lần trước Khinh Nhan không có ra tay, nhưng hắn cũng không đần, nghĩ tới trừ Võ Lâm Minh Chủ, còn ai có thể điều động nhiều cao thủ như vậy diệt trừ mình? Huống chi trong đó có vài vị cao thủ dùng Thiên Y thần công, rõ ràng là người của Lăng Tiêu Các.
"Ngươi vẫn còn ở nằm mơ sao?" Khinh Nhan bĩu môi châm chọc nói.
"Hừ! Ngươi không phải rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đấy chứ!" Thiên Y giáo chủ hừ lạnh một tiếng nói, "Ngươi phải biết lão phu thích nhất chính là cưỡng trước giết sau!"
Khinh Nhan nắm chặt kiếm trong tay, nói không sợ là gạt người. Lão quái vật như vậy, nhìn thật ghê tởm… Hơn nữa, nàng còn chưa muốn chết!
Nàng chợt buông lỏng thân thể, hỏi một câu kỳ quái: "Dung mạo của ngươi còn có thể khôi phục sao?"
Thiên Y giáo chủ vừa nghe, cười ha ha, cho là nàng thỏa hiệp.
Vào thời khắc này, Khinh Nhan nhấc chân lên đá đất bay về phía lão quái vật kia, thân thể của mình ngược lại mượn lực lui về phía sau, bay đi lập tức một chưởng vỗ ở trên mông ngựa.
Con ngựa bị đau chạy như điên, kéo ra một khoảng cách cùng lão quái vật kia. Nhưng Khinh Nhan biết, khinh công lão quái vật kia rất tốt, rất nhanh có thể đuổi kịp. Nàng hôm nay chỉ hy vọng công lực của hắn chưa khôi phục, thương thế chưa lành, không có quá nhiều tinh lực theo đuổi nàng. Mình cỡi ngựa, thế nào cũng có thể tiết kiệm một chút hơi sức.
Chỉ cần đem quái vật này dẫn đi, chờ viện binh đến, nói không chừng sư huynh bọn họ còn có thể cứu. Sư huynh… Nghĩ đến Lâm Khinh Vân, trong lòng nàng trầm xuống, vì vậy lại đánh một chưởng vào mông ngựa.
Quả nhiên chạy có một lát, lão quái vật kia liền đuổi theo tới. Khinh Nhan thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này? Quang cảnh hai bên mặc dù đều có rừng rậm, nhưng một mặt là núi cao, một mặt là sông sâu, hôm nay trên người nàng có vết thương, núi này cao chót vót như thế làm sao nàng bò lên được, có lẽ chỉ có một con đường nhảy sông tự vận rồi. Thế nhưng lão quái vật kia thủy tính sợ là không tệ, lần trước người bị thương nặng rơi xuống sông hắn cũng còn sống, mình coi như nhảy sông tự vận cũng không nhất định có thể chạy trốn.
Nhớ tới Nguyên Tĩnh Vũ, nhớ tới phụ thân và huynh trưởng lạnh bạc, nàng thật sự rất không cam lòng…!
Mắt thấy lão quái vật kia đã tới, nàng hạ quyết tâm, được ăn cả ngã về không, phải nhảy sông. Nhưng không nghĩ trên chân chợt tê rần, hai chân vô lực, một nguồn lực mang thân thể của nàng lập tức té nhào xuống đất. Nàng biết nhất định mình đã bị điểm huyệt. Ngẩng đầu lên, lại thấy Thiên Y giáo chủ chậm rãi đi về phía nàng, hai mắt đỏ bừng, mang theo lòng tràn đầy tức giận oán hận nhìn nàng.
"Cái người nữ nhân này…" Thiên Y giáo chủ cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói, "Giảo hoạt, hung ác, vô tình nhiều hơn hữu tình… Hừ! Hôm nay rơi vào trong tay lão phu, ngoan ngoãn nghe lời tất nhiên là tốt, nếu không… Thiên Y giáo ta có biện pháp để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Người khác không rõ ràng lắm thủ đoạn của Thiên Y giáo, Khinh Nhan thì biết. Sợ hãi thật lớn níu chặt lòng nàng, nhưng hắn cũng xem nhẹ nàng, cầu sinh không dễ, muốn chết còn không dễ sao? Mặc dù có không cam lòng nhiều hơn nữa, đến hôm nay cũng chỉ có thể tiếc nuối. Nàng liếc mắt nhìn bảo kiếm trong tay, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của hắn, mặt tràn đầy oán giận không cam lòng, tự hận không thể đem hắn xé thành mảnh nhỏ! Thiên Y giáo chủ không khỏi dừng bước lại, hai người cách ước chừng khoảng hai trượng, chặt chẽ nhìn chằm chằm đối phương.
Vào thời khắc này, Khinh Nhan chợt huy động bảo kiếm trong tay, đưa lên cổ mình...
"Đốt ——"
Bảo kiếm rơi xuống đất, tay của nàng đồng thời vô lực rũ xuống.
"Hừ! Đến giờ phút này mà vẫn muốn cùng lão phu chơi loại xiếc này! Ngươi cho là lão phu thật ngu xuẩn sao? Bị ngươi lừa nhiều lần như vậy còn có thể bị lừa?" Thiên Y giáo chủ mang theo vài phần đắc ý từ từ đi tới hướng Dịch Khinh Nhan.
Khinh Nhan đến giờ phút này mới thật luống cuống hốt hoảng. Làm thế nào đây ? Chẳng lẽ sẽ bị hắn làm nhục ? Mặc dù nàng chưa bao giờ cho là nữ nhân bị làm nhục chỉ có thể lấy cái chết rửa sự trong sạch, nhưng đến phiên mình mới biết làm cho người ta bị vũ nhục so với cái chết càng làm cho người ta khó có thể chịu được. Một khắc kia, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cỗ tuyệt vọng. Khát vọng cùng kiêu ngạo của nàng, hạnh phúc cùng thiên hạ của nàng, sẽ phải hủy ở trong tay người này sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT