Thái Hồng tức giận đùng đùng bước ra ngoài khuôn viên
trường, di động bỗng đổ chuông. Là một số lạ, cô do dự không biết nên bắt máy
hay không, nhưng chuông điện thoại reo không ngừng, cô đành nhấn nút nghe.
“Hi, Thái Hồng…” Giọng nói nghe rất quen, ngữ khí cũng
rất thân mật nhưng Thái Hồng nghĩ nát óc cũng không tài nào nhớ ra được người
đó là ai.
Cuối cùng cô đành hỏi: “Xin lỗi, sóng điện thoại không
tốt lắm, xin hỏi cô là ai?”
“Không phải chứ? Đến giọng nói của mình mà cậu cũng
không nhận ra ư? Cậu là bạn thân nhất của mình đấy à!” Đầu dây kia bắt đầu quở
trách.
Bạn thân nhất của Thái Hồng là Hàn Thanh, mà người này
chắc chắn không phải Hàn Thanh rồi.
“Đại tài nữ ơi, nghỉ ngơi chút đi, mình mời cậu uống
cà phê.” Quách Lợi Lợi cướp lời cô. “Vừa khéo hôm nay mình có chút việc ở gần
trường, nhân tiện qua thăm cậu luôn.”
“Ôi trời, hôm nay mình không rảnh rỗi lắm…”
“Ra trước cổng trường đợi mình nhé, mình đến đón cậu
ngay.” Không để cô kịp từ chối, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Mỗi lần Thái Hồng gặp Lợi Lợi, trong đầu lại bất giác
xuất hiện triệu chứng của “hội chứng bạn – thù”, thần kinh trở nên căng thẳng,
tim đập nhanh, nghĩ một đằng nói một nẻo, sống lưng toát mồ hôi lạnh, đầu óc
luôn phải cảnh giác… Vì cô chưa bao giờ là đối thủ của Lợi Lợi.
Thái Hồng từng rất thích Lợi Lợi, thích tính cách hoạt
bát và sự khéo léo trong giao tiếp của cô, thích sự hài hước, dí dỏm của cô,
thích tiếng guitar cô đàn, bài ca cô hát và cả điệu rock cô nhảy… Giữa sự yêu
mến là một chút gì đó của sự sùng bái cá nhân, bởi trong những năm tháng học
đại học, Lợi Lợi tỏa sáng rực rỡ như mặt trời trên cao. Phẩm chất, tài năng,
thành tích học tập hay thể thao đều xuất sắc, là hoa khôi của trường, là đề tài
trung tâm của những cuộc bàn tán, đồn thổi của các ông chín bà tám. Tóm lại,
mỗi cô gái đều ôm ấp hy vọng mình có thể tỏa sáng như cô ấy. Thái Hồng và Lợi
Lợi từng gắn bó khăng khít đến mức có thể cùng ăn chung một xiên thịt dê, tối
cùng đắp chung một chiếc chăn nằm tán gẫu với nhau. Hai người từng có quãng
thời gian rất vui vẻ bên nhau.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, dần dần, giữa hai
người bắt đầu nảy sinh những chuyện không vui. Lợi Lợi không thích ai thì cũng
không cho phép Thái Hồng qua lại với người đó, bắt cô phải đứng chung chiến
tuyến, có chung một mối thù với mình. Điều này khiến Thái Hồng rất khó xử,
nhiều lần bị Lợi Lợi trách hỏi về lòng trung thành trong tình bạn. Trong số
những người hai người cùng quen biết, người Lợi Lợi ghét nhất chính là Hàn
Thanh, nói rằng Hàn Thanh bề ngoài nhã nhặn, dịu dàng, đoan trang, không thích
nói xấu người khác sau lưng nhưng thực ra tâm kế khó lường, là kẻ đạo đức giả,
chỉ vờ tỏ vẻ khuê nữ, thánh thiện, thân thiện, gần gũi… chẳng qua chỉ là để
giành lấy thiện cảm của người khác.
Về chuyện này, Thái Hồng cảm thấy rất buồn cười, mà
cũng cảm thấy rất kỳ quặc. Theo như cô biết thì Hàn Thanh chưa từng đắc tội với
Lợi Lợi, cô chỉ nổi tiếng là cô gái hiền lành, có duyên với mọi người mà thôi,
những ai quen biết đều yêu mến cô. Đương nhiên Hàn Thanh cũng giống như Thái
Hồng, đều là những sinh viên ưu tú của khoa. Bản thân Thái Hồng còn học lệch,
chỉ học tốt những môn mình thích, còn Hàn Thanh thì chăm chỉ học hành, cho dù
là những môn người khác không thích và cảm thấy khó nhằn như Tư tưởng Marx –
Lenin, Toán cao cấp, Anh văn… thì thành tích của cô vẫn đứng nhất. Chẳng lẽ Lợi
Lợi ghen tỵ với thành tích học tập của cô ấy? Thứ nhất, hai người không cùng
chuyên ngành, thứ hai, ở đại học, kết quả học tập tốt hay xấu cũng chẳng mấy
quan trọng, nhất là với những người không có chí tiến thủ, chỉ cần đủ điểm để
qua là được rồi. Ngoài điều này ra thì những vấn đề khác như ngoại hình, danh
thế, gia thế… Hàn Thanh đều không sánh được với Lợi Lợi. Cho nên Thái Hồng nghĩ
mãi cũng không hiểu tại sao Lợi Lợi lại căm ghét Hàn Thanh đến vậy? Hỏi Lợi
Lợi, cô chỉ nói là do trực giác. Lúc mới đầu, Thái Hồng còn nói đỡ cho Hàn
Thanh nhưng không có tác dụng, cô đành giữ thái độ im lặng về những chuyện liên
quan đến Hàn Thanh.
Có một lần, Thái Hồng và Hàn Thanh cùng đến căng tin
ăn cơm, đột nhiên Hàn Thanh nói: “Thái Hồng, con người Lợi Lợi, tốt nhất cậu
nên cẩn thận chút.”
Thái Hồng là người rất dễ cảm thông và cũng rất dễ tha
thứ, chứ không yêu ghét phân minh như Lý Minh Châu. Cô luôn cảm thấy có lỗi và
áy náy về việc coi Lợi Lợi là “bạn – thù”. Sau chuyện của Ngụy Triết, Lợi Lợi
không ngừng bày tỏ sự ăn năn với cô. Thái Hồng cảm thấy ai cũng có những lúc
bồng bột, phải trả giá thì mới có thể trưởng thành được, vì vậy không thể suốt
ngày chăm chăm vào lỗi lầm của người khác mà không tha thứ cho họ. Cô không thể
tuyệt giao với Lợi Lợi, từ đó đến giờ vẫn giữ thái độ lửng lơ, có qua có lại với
Lợi Lợi.
Trong giao tiếp, có những chuyện không thể nói thẳng,
người khác sẽ hiểu được ẩn ý trong đó, và sẽ dựa theo ẩn ý đó mà hành động.
Nhưng Lợi Lợi thì không.
Nếu Lợi Lợi đã muốn thứ gì đó, cô ấy sẽ giành lấy bằng
được, sẽ vờ như không hiểu những ẩn ý của bạn. Cho nên khi Thái Hồng trông thấy
Lợi Lợi lái chiếc xe thể thao Mercedes-Benz hừng hực khí thế dừng trước mặt
mình, cô khẽ cắn môi, không khỏi tức giận.
Hai người đến quán cà phê cách cổng trường không xa. Không
đến nỗi quá cao cấp nhưng cũng chẳng phải nơi giáo viên bình thường có thể chi
trả được. Thái Hồng đoán ra được dụng ý của Lợi Lợi. Đây là nơi mà hai cô
thường đến trước kia, ông chủ quán là họ hàng của Lợi Lợi, không biết vì tình
cảm riêng hay để thanh toán một lượt, nói chung, Lợi Lợi dẫn bạn bè đến đây
uống cà phê không bao giờ trả tiền. Khi xưa, Lợi Lợi đau khổ vì thất tình, Thái
Hồng đã ở bên an ủi cô chính tại nơi này.
“Cậu còn nhớ chỗ ngồi này không? Từ cửa sổ có thể nhìn
thấy tòa nhà hành chính và bãi tập ở đằng xa kia… Đúng là lâu quá rồi nhỉ?” Lợi
Lợi mân mê chiếc thìa nhỏ màu bạc trong ly cà phê.
Trông Lợi Lợi có vẻ uể oải, phong thái toát ra vẫn đầy
kiểu cách của một quý phu nhân. Cô vẫn xinh đẹp như thế, khuôn mặt được trang
điểm tinh tế, mọi thứ đều được chăm chút kỹ càng. Dù là quá khứ hay tương lai,
cô gái này đều không có gì để tiếc nuối cả.
“Không nhận ra đấy nhé, không ngờ cậu lại thích hồi
tưởng chuyện xưa đến thế.” Thái Hồng xỏ xiên cô.
“Sao rồi? Đã quen với công việc làm cô giáo chưa? Bao
giờ thì được duyệt cho làm giáo sư?”
“Haizz… Giáo sư? Còn xa lắc xa lơ. Chẳng biết đến năm
nào nữa.”
“Đừng nói thế chứ, cậu có tài thế cơ mà. Còn nữa, hiệu
trưởng trường rất thân với ông nội mình, nếu cần giúp đỡ hay gặp rắc rối gì,
nhớ đến tìm mình, người chị này bất luận thế nào cũng sẽ giúp cậu giải quyết
hết.”
“Thật sao?” Thái Hồng thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ
của mình ban nãy, có lẽ người ta chỉ có ý tốt, hơn nữa còn nói sẽ giúp đỡ mình
bất kể lúc nào, sao cứ phải chấp nhặt mấy hiềm khích xưa để tỏ ra xa lạ cơ chứ?
Nghĩ thế, ngữ khí của cô dịu hẳn xuống. “Cảm ơn cậu trước nhé!”
“Cảm ơn cái gì? Đã bao lâu rồi không gọi điện cho
mình? Muốn giữ khoảng cách với mình hay không thèm đoái hoài đến mình đây hả?”
“Đâu có… Mới đi làm nên cần thời gian thích nghi mà,
liên lạc với bạn bè ít hẳn, thực sự xin lỗi cậu.” Thái Hồng cuống quýt xin lỗi.
Thực sự… lần gặp mặt trước là khi nào, đã nói với Lợi Lợi những gì… Thái Hồng
chẳng còn nhớ nữa.
“Đúng rồi, Thái Hồng, dạo này cậu thường gặp Đông Lâm
hả? Sao rồi? Tiến triển đến đâu? Đã định ngày lành tháng tốt để gặp gia đình
hai bên chưa?” Cô mỉm cười cầm tay Thái Hồng. “Cậu phải biết rằng, được làm chị
em dâu với cậu là điều mình cảm thấy rất may mắn. Sau bao nhiêu năm làm bạn bè,
trải qua những thử thách, chỉ có cậu là mình có thể tin tưởng. Mình thích tính
tình hiền lành, cương trực, thẳng thắn, có nguyên tắc của cậu… Nếu Đông Lâm mà
cưới được cậu thì đúng là phúc ba đời của cậu ta.”
Tuy những lời này không đáng tin nhưng nghe cũng rất
bùi tai. Thái Hồng phải thừa nhận rằng, sở dĩ cô luôn không thể tránh mặt cô
gái này, ngoài nguyên nhân cô dễ mềm lòng ra, còn có một nguyên nhân quan trọng
khác là Lợi Lợi quá khéo ăn khéo nói. Mỗi lần đến nói chuyện làm thân, những
lời tâng bốc của cô ấy khiến Thái Hồng cảm thấy sung sướng như được đưa lên
mây.
“Xem cậu nói kìa, mình với Đông Lâm chỉ là bạn bình
thường thôi… có bao giờ tiến triển đến giai đoạn đó đâu.” Thái Hồng cười, nói.
“Thực sự thì con người Đông Lâm chẳng phức tạp gì đâu,
tính như trẻ con ấy. Cậu mà lấy cậu ta chắc chắn sẽ không sai đâu!” Lợi Lợi mân
mê chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay mình, trên mặt thấp thoáng ý
cười. “Mấy công ty phần mềm mà cậu ta mở đều là star-up, chẳng thấy cậu ta bỏ
tâm sức vào làm, ấy vậy mà được vài năm bán lại cho các công ty lớn kiếm gấp
mấy lần số tiền ban đầu. Công ty mà cậu ta đang làm hiện nay đã mở rộng đến mức
trở thành quỹ đầu tư lớn nhất nước. Ngoài ra, cậu ta còn có tầm nhìn chiến lược
tốt trong đầu tư bất động sản. Chứ chẳng dở tệ như anh trai cậu ta, làm cái gì
cũng thua lỗ. Trong đợt suy thoái tài chính này, tập đoàn Tô thị bị thiệt hại
rất nhiều, ngay cả cha mẹ cậu ta cũng than lên thở xuống, chỉ có tiền của cậu
ta là không suy giảm, thậm chí cổ phiếu của công ty còn tăng mạnh. Cậu nói xem,
nếu cậu lấy cậu ta thì nửa đời sau còn phải lo gì nữa?”
“Không phải chứ?” Thái Hồng phì cười. “Lợi Lợi, không
phải cậu đến đây làm bà mối cho Đông Lâm đấy chứ?”
“Thì đúng rồi chứ còn gì nữa! Cha mẹ cậu ta vì chuyện
này mà lo cuống cả lên. Tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ gì, hai cụ hy vọng cậu ta
mau chóng tìm được một cô bạn gái chính thức. Cậu gặp mẹ chồng mình rồi phải
không?”
“Chưa gặp.”
“Bà cụ rất thích cậu đấy. Mình có nhắc đến cậu với bà,
nói rằng cậu là bạn thời đại học của Đông Lâm, có tài lại hiền hậu, bà vui lắm
đấy. Trường F cũng là trường cũ của bà, đối với những cô gái từng học ở trường
F, bà rất có cảm tình.”
Những lời này chỉ nên coi là lời nói gió bay thôi. Lợi
Lợi đã từng than trách cha mẹ Đông Lâm thiên vị con thứ, không coi trọng con
cả, cũng chẳng mấy yêu mến cô, vô cùng nhạy cảm với lợi ích của gia tộc, cũng
chẳng chịu buông tay trao quyền cho con cái… Bản thân Lợi Lợi học kinh tế ra,
chắc chắn cũng chẳng phải hạng vừa. Sau khi kết hôn, mẹ chồng nàng dâu lúc nào
cũng như nước với lửa, lúc đó Lợi Lợi còn đến chỗ Thái Hồng kể khổ. Sau này có
con rồi, thái độ của mẹ chồng cô mới dịu đi phần nào. Mẹ của Đông Lâm là người
đứng đầu quản lý việc kinh doanh của tập đoàn, là một nhân vật lợi hại trên
thương trường. Năm xưa, Đông Vũ cưới Lợi Lợi, bà không mấy tán đồng, chê gia
cảnh nhà cô quá “thanh tao”, muốn Đông Vũ cưới con gái một của sếp tổng công ty
bất động sản, vì chuyện này mà Lợi Lợi suy nghĩ rất lâu. Thái Hồng cảm thấy mẹ
Đông Lâm không thể nào lại khen cô trước mặt cô con dâu mà bà không hài lòng
này. Huống chi, trong mắt bà, gia cảnh của Lợi Lợi như thế mà mới chỉ là “thanh
tao”, thì Thái Hồng càng chẳng đáng để nhắc tới.
Thái Hồng cười cười: “Không phải chứ?”
“Thái Hồng, trước giờ cậu là người hiểu Đông Lâm nhất,
đúng không?” Lợi Lợi nghiêng người về phía cô, giọng điệu càng thắm thiết.
“Cũng thân, có chuyện gì?”
Trông điệu bộ bí mật của Lợi Lợi, cô bắt đầu cảnh
giác.
“Ưm… về chuyện của cậu ta…”, Lợi Lợi ậm ừ cả buổi, rồi
khẽ nói: “Trong đám bạn bè của cậu ta từ trước đến giờ luôn có mấy tin đồn
không hay…”
“Hả?”
“Cũng chẳng biết là thật hay giả…”, Lợi Lợi thoáng
ngần ngừ, đưa mắt nhìn cô, hy vọng cô có thể tiếp lời.
Thái Hồng đành nói: “Ý cậu muốn nói là về mặt nào?”
Trong phút chốc, các nơ ron thần kinh của Thái Hồng
lập tức sôi sục lên. Bề ngoài vẫn là vẻ điềm tĩnh, bình thản, nhưng trong lòng
thì đã chuyển sang trạng thái nghênh chiến.
“Có một người tên là Tần Vị, cậu biết không?” Lợi Lợi
hỏi.
“Không biết.”
“Đừng có nói thế chứ, bọn cậu đã từng ăn cơm với nhau
rồi mà.”
Chẳng lẽ Đông Lâm đã nói cho Lợi Lợi biết chuyện hôm
qua rồi? Không thể nào! Thái Hồng ngẫm nghĩ, rồi nói: “Đó cũng là lần đầu tiên
mình gặp anh ta… Có chuyện gì à?”
“Hắn là “con sâu” nổi tiếng của “nồi canh” quỹ đầu tư
Tần thị đấy. Trước kia hắn chơi thân với Đông Lâm, sau này bị ông bố bắt “đi
đày” sang Mỹ. Đương nhiên hắn sinh ra ở Mỹ, sau đó mới được đưa về Bắc Kinh, về
cơ bản thì hắn không được coi là người Trung Quốc.”
Gương mặt Thái Hồng không chút biểu cảm: “Không hiểu
lắm, mà mình cũng chẳng có hứng thú.”
“Mấy năm trước, thỉnh thoảng Tần Vị có về nước, chẳng
được mấy ngày lại đi, dù sao thì công việc làm ăn của nhà hắn ở nước ngoài rất
nhiều. Nghe nói bây giờ hắn quyết định về nước, mới đặt chân xuống đã đi tìm
Đông Lâm, nhà mình rất lo lắng về chuyện này.”
“Lo lắng?” Thái Hồng thấy kỳ lạ. “Có chuyện gì đáng lo
lắng đâu?”
“Hai người này ấy à?... Không thể để ở cạnh nhau được,
cứ ở bên nhau là y như rằng có chuyện. Bây giờ Tần Vị đầu tư vào Tô thị… Tuy
chỉ nói gói gọn trong công ty của Đông Lâm, tiền vốn cũng chẳng nhiều nhưng
Đông Vũ vẫn giận sôi máu.”
Thái Hồng càng ngơ ngác: “Có người rót vốn đầu tư
chẳng lẽ không tốt sao?”
Lợi Lợi thở dài: “Cậu đúng là đồ ngốc, cái gì cũng
không biết. Giữa hai nhà có ân oán sâu nặng lắm, nhưng cậu chỉ cần biết, nhà họ
Tần với nhà họ Tô là kẻ thù không đội trời chung. Mối thù này được kết oán từ
đời trước, thời Cách mạng văn hóa, nhà họ Tần “chơi” nhà họ Tô khiến mấy người
phải chết, kể cả ông nội và bác của Đông Lâm cũng phải thắt cổ tự vẫn.”
Tuy quen biết Đông Lâm đã lâu nhưng Thái Hồng hiếm khi
nào hỏi chuyện nhà anh. Một là bản thân Đông Lâm không bao giờ nhắc đến những
chuyện này, hai là nhà họ Tô là danh gia vọng tộc ở vùng này, tất nhiên có
nhiều mối quan hệ phức tạp trong giới thương trường lẫn chính trường. Cô không
có ý định tìm hiểu để tránh bị hiểu lầm là người có lòng tham.
“Cho nên Đông Lâm với Tần Vị không nên qua lại với
nhau?” Thái Hồng hỏi.
“Thứ nhất, gã Tần Vị này… danh tiếng chẳng tốt đẹp gì,
thường tụ tập, đàn đúm với những kẻ chẳng ra gì… Thứ hai, Tần gia thấy ngứa mắt
chuyện làm ăn của Tô gia, định nhân lúc kinh tế suy thoái thừa nước đục thả câu
kiếm một khoản, nhân tiện dìm Tô gia xuống nước. Hứ! Thật là xảo quyệt! Gã Tần
Vị đó, đừng có thấy hắn suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng mà nhầm, gã này
tốt nghiệp khoa Thương mại, trường Đại học Pennsylvania, là chuyên gia đầu tư
mạo hiểm lão luyện. Con cháu nhà họ Tần đông đúc, vốn người lớn trong gia đình
cũng chẳng coi trọng hắn, nhưng hắn quá giỏi kiếm tiền, nên cũng chẳng ai dám
coi thường hắn cả. Cùng với những vụ đầu tư thành công trong mấy năm nay, hắn
càng lúc càng nắm giữ nhiều quỹ đầu tư trong tay. Còn Đông Lâm của chúng ta vốn
là dân toán tin, công việc chính là thiết kế phần mềm, nói đến chuyện mưu mô,
toan tính, làm sao đọ nổi với Tần Vị chứ? Có khi bị người ta bán đứng mà vẫn
còn ở đó đếm tiền giúp người ta nữa ấy.”
Càng nghe, Thái Hồng càng rối tung rối mù: “Thế những
điều này với khuynh hướng giới tính của Đông Lâm… có liên quan gì đến nhau?”
Lợi Lợi nhoẻn miệng cười, nhấp một ngụm cà phê: “Mình
cũng đâu có biết, nhưng cậu là bạn thân của Đông Lâm… cậu chắc hẳn biết mà,
đúng không?”
Dứt lời, cô đưa mắt nhìn Thái Hồng một cái đầy ẩn ý.
Thái Hồng gật đầu: “Đương nhiên mình biết.”
“Thế… ừm… cậu ta có phải là…”
“Không phải.”
“Cậu chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
Lợi Lợi thấp giọng hỏi: “Hai cậu… làm rồi à?”
Thái Hồng nhìn cô, một lát sau gật đầu, mặt nghiêm
túc: “Làm rồi.”
Lợi Lợi nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, cố tìm ra một
vài manh mối cho thấy đó là lời nói dối, hồi lâu sau mới khẽ cười: “Ha ha… Đã
làm rồi thì mau tổ chức đám cưới luôn đi chứ… Xem cậu kìa, ban nãy còn tìm đủ
lý do để giấu mình nữa chứ!”
“Mình ngượng chứ sao!” Thái Hồng đáp.
“Chẳng trách sao mặt cậu lại đỏ bừng thế kia.” Vừa
nói, cô vừa sờ sờ mặt Thái Hồng. “Đúng rồi, hôm ở Tuyết Trúc Trai, cậu gặp Đông
Vũ hả?”
Thái Hồng nhìn Lợi Lợi, khẽ hít một hơi, có lẽ đây mới
là mục đích thật sự của cô ấy. Cô gật đầu.
“Anh ấy… đi cùng người đàn bà khác đúng không?”
“Ừm… Bên cạnh anh ấy có rất nhiều người, nam có, nữ
có, mình không nhìn rõ…”
“Có phải là một cô gái mắt to tròn, dáng người nhỏ
nhắn? Thực ra tuổi cô ta chẳng nhỏ chút nào… Tên là Đàm Tiểu Song.”
Thái Hồng bật cười: “Chẳng lẽ cậu có gài gián điệp bên
cạnh Đông Vũ ư?”
“Cô ta theo anh ấy cũng lâu rồi, gần đây nghe nói đã
có thai rồi.” Mặt Lợi Lợi đanh lại. “Con trai mình chỉ mới mấy tuổi mà anh ta
đã dám đối xử với mình như thế!”
Thái Hồng thở dài, không biết phải an ủi cô bạn thế
nào, đành nói: “Cậu là người được gả cưới đàng hoàng, sợ gì cô ta?”
“Ả yêu tinh đó có ô dù rất lớn, nếu không thì chuyện
này mình đã giải quyết xong lâu rồi.”
Thái Hồng tiếp lời: “Có ô dù lớn thế cô ta tìm ai
chẳng được, lại tìm người đã có gia đình làm gì? Đấy chẳng phải là đi kiếm
chuyện sao?”
Quách Lợi Lợi cười nhạt: “Sao cậu biết ả tìm đến Đông
Vũ? Hai năm nay Đông Vũ đầu tư thất bại, có phần khó ăn nói với bố chồng mình.
Ai biết được có phải anh ấy nhăm nhe tiền của nhà cô ta nên cố tình qua mồi
chài cô ta không cơ chứ?”
Thái Hồng định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô cảm thấy
những chuyện Quách Lợi Lợi nói là chuyện thuộc về ân oán của nhà người ta,
chẳng liên quan đến cô, không cần phải xen vào.
“Thực sự mình muốn nói con người Đông Vũ quá kiêu
ngạo. Dù sao thì Đông Lâm cũng là em trai ruột của anh ấy… nếu gặp khó khăn về
vốn, cần người trợ giúp… chẳng lẽ Đông Lâm có thể làm ngơ sao? Hai anh em ruột
với nhau, mở miệng nhờ giúp khó khăn vậy sao? Phải đi lừa gạt một ả đàn bà
khác?”
Thái Hồng nhìn cô với ánh mắt nghi ngại, trong lòng đã
rõ được tám, chín phần: “Lợi Lợi, cậu không cần phải nói bóng gió, muốn mình
giúp thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Tình cảm giữa cậu với Đông Lâm mọi người đều biết
rõ”, Lợi Lợi nói. “Gần đây Đông Lâm đầu tư vào một dự án lớn, thiếu một chút
vốn. Nghe nói Đông Lâm vừa kiếm được một nguồn đầu tư lớn, trong thời gian ngắn
cũng chưa dùng hết. Cậu xem có thể nói một tiếng với Đông Lâm, rót qua một số
tiền giúp anh trai cậu ta xoay vòng vốn được không? Phía ông anh cả này ngại mở
miệng, chưa chắc đã nhận. Dù lòng mình có nóng như lửa đốt nhưng cũng phải lo
cho sĩ diện của anh ấy. Chuyện này… làm em trai chủ động mở miệng vẫn tốt hơn…”
“Chỉ chuyện này thôi á?” Thái Hồng nói. “Chẳng qua chỉ
là chuyển lời lại thôi mà. Được, mình sẽ nói giúp cậu.”
“Thế thì nhờ cậu nhé!” Lợi Lợi khẽ đặt tay lên vai cô.
“Đợi đến ngày hai cậu tổ chức đám cưới, mình nhất định sẽ gửi lễ hậu hĩnh đến
chúc mừng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT