Sau khi tất cả mọi chuyện của Lâm Quốc Vinh được xử lý xong, Lâm Lam liền giục Tô Ngọ Dương và Bạch Nham đi, hai người đàn ông này ở thời điểm như vậy có thể ở cùng với cô vậy là đủ rồi, bất kể quá khứ giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì thì cũng đã qua, hiện tại cô chỉ muốn sống yên tĩnh cùng với bà nội thật tốt. Đối với ông nội, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy, cô không thể lại để bà nội giống như ông nội.

Cô vẫn luôn biết tình cảm Tô Ngọ Dương dành cho mình, từ cái khoảnh khắc biết anh mất trí nhớ kia cô cũng đã tha thứ cho anh, thậm chí biết lúc anh nhớ lại tất cả, sẽ nói với cô: "Chúng ta sống cùng nhau giống như trước đây có được không?" Lúc đó cô cũng có mơ ước về thời gian sau này. Nhưng những thứ này chỉ là cô nghĩ muốn, chỉ là ước mơ, tóm lại con người cũng phải quay lại thực tế, cô có thai, đây là sự thật. Cho dù cô bất hòa với Bạch Nham nhưng cũng quyết không thể sống cùng Tô Ngọ Dương, cô không muốn nghĩ tới tương lai sau này, Bạch Nham lúng túng nhìn con mình gọi Tô Ngọ Dương một tiếng: "Ba". Nếu thật sự có khoảnh khắc kia sao cô chịu nổi đây, Tô Ngọ Dương nên dùng tâm tình thế nào nhìn tất cả đây, lại phải đối mặt với Bạch Nham thế nào đây, còn Bạch Nham thì lại phải đối mặt với tất cả thế nào chứ? Cô không thể để chuyện như vậy xảy ra.

Mà Bạch Nham, thật sự cô không còn bất kỳ lòng tin nào ở anh, sự yếu đuối của anh làm cô tổn thương quá nhiều, có Vệ Tương Lan, cô và Bạch Nham cũng không thể nào, cô không muốn đến lúc này rồi còn cho mình thêm một chuyện khiến cô phải bỏ ra tâm tư và sức lực. Tóm lại có duyên làm vợ chồng với Bạch Nham nhưng không thể gần nhau.

"Tiểu Lam, em không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao? Không vì anh, vì con của chúng ta, không được sao?" Lúc này Lâm Lam đang ngồi trên giường nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời giữa trưa vào đầu mùa đông chiếu vào là ấm áp như thế.

Lâm Lam bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Bạch Nham, sao anh vẫn không chịu hiểu chứ? Giữa anh và em không phải là vấn đề em có cho anh cơ hội hay không, mà là anh hoàn toàn không cho chính mình một cơ hội! Em cho anh cơ hội thì có thể thế nào chứ? Anh có thể nắm lấy sao? Anh có lòng tin nắm lấy sao? Bạch Nham, em là vì con của chúng ta, cho nên, em sẽ không trở về."

Bạch Nham đi tới trước cửa sổ, ngăn cản ánh mặt trời, nhìn Lâm Lam: "Tiểu Lam, em sợ mẹ không đồng ý phải không? Em yên tâm, em mang thai, anh tin mẹ sẽ không ngay cả cháu của mình cũng không cần."

Ánh mặt trời bị ngăn cản, cảm giác ấm áp trên người biến mất từng chút một, Lâm Lam nhíu mày: "Bạch Nham, anh vẫn không hiểu ý của em. Anh kết hôn đương nhiên rồi sẽ có con, mẹ cần gì phải chọn em là con dâu mà mẹ không thích chứ? Mà em cũng không muốn con mình chưa ra đời đã bị cuốn vào những chuyện thị phi phải trái này!"

"Vậy em hy vọng con vừa ra đời cũng không được gặp ba sao? Tiểu Lam, đừng cố chấp, nếu có nhiều đứa thì có thể suy tính một chút. Có lẽ bây giờ em cho rằng như vậy có thể tránh khỏi những chuyện thị phi phải trái kia, vậy tương lai thì sao? Em thật sự hy vọng cả đời con không biết ba mình là ai sao? Tiểu Lam, bây giờ em không muốn cho con không có nghĩa là tương lai con không muốn, bây giờ em cảm thấy tốt cho con không có nghĩa là tương lai sẽ không tạo ra bất lợi cho con! Tiểu Lam, đừng nên dùng ý nghĩ bây giờ của em để quyết định tương lai con của chúng ta?" Bạch Nham nhìn Lâm Lam chằm chằm, cố gắng thay đổi quyết định của Lâm Lam.

Lâm Lam nhìn Bạch Nham đứng trước mặt mình, ánh mặt trời chiếu qua người anh, để lại trên người anh lưu một tầng ánh sáng màu vàng.

"Được rồi, Bạch Nham, vậy thì em nói thẳng. Giữa em và anh trừ khi anh không yếu đuối nữa, trừ khi anh không còn sự không ổn định nữa, nếu không, tất cả cũng chỉ là bọt nước thôi, anh hiểu không? Bọt nước! Em không muốn để mình hy vọng sau đó lại thất vọng!" Nói tới đây Lâm Lam dừng lại một chút để điều chỉnh lại tâm tình kích động của mình, cũng để mình thở một hơi rồi nói tiếp: "Bạch Nham, chỉ cần anh có thể vượt qua cánh cửa kia của chính anh, em liền trở về."

Dưới ánh mặt trời thân thể Bạch Nham run nhẹ, ánh mặt trời cũng nhảy theo ở trên người anh, "Được rồi, Tiểu Lam, lần này xin em tin tưởng anh."

Lâm Lam chỉ nhìn ra phía ngoài qua vai Bạch Nham, ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng lớn đã nhiều năm, bây giờ đã chỉ còn lại cành khô trơ trụi. Ngô đồng cùng với ông, hôm nay, chỉ còn dư lại một gốc cây, cùng ai sống tới già đây?

Ngày hôm sau Bạch Nham rời đi, trước khi đi anh nói với Lâm Lam: "Tiểu Lam, anh trở về sẽ nói rõ ràng với mẹ, chờ anh trở lại." Lâm Lam chỉ nhìn anh không gật đầu cũng không lắc đầu. Cô nghĩ có lẽ trong lòng mình cũng hi vọng trở về, không vì chính cô cũng vì con cô.

Bạch Nham đi không bao lâu sau, Tô Ngọ Dương xuất hiện trước mặt cô, Lâm Lam không đợi Tô Ngọ Dương nói thì đã nói trước: "Ngọ Dương, cám ơn anh mấy ngày qua vẫn cùng em, em thật sự rất cảm ơn anh! Nhưng anh muốn nói những lời đó thì không cần nói, những lời đó rất nặng nề, tất cả đã không trở về được nữa."

Tô Ngọ Dương mở miệng ra lại từ từ khép lại, lúc này anh muốn nói nhưng cũng không thể dễ dàng nói ra, những lời nói đó vốn muốn đã suy nghĩ kỹ, lời muốn nói, cuối cùng lại biến thành một câu nhàn nhạt: "Cùng Bạch Nham thế nào rồi?"

"Chúng ta không nói những chuyện này được không, Ngọ Dương? Hai năm rồi em và anh cũng chưa từng nói chuyện, phía tây thôn có một ruộng lúa, bây giờ đã qua mùa thu, nơi đó hẳn rất trống, chúng ta đi xem một chút được không?" Nói xong Lâm Lam dẫn đầu đi tới.

Đi trên đường đá nhỏ, trước mặt là một vùng lớn ruộng lúa đã thu hoạch, kênh mương ngang dọc xuyên qua trong đó, gió thổi qua, dường như còn giữ lại mùi hương nhàn nhạt của cây lúa mùa thu. Tô Ngọ Dương ngẩng đầu nhìn về phía trước, tận cùng của vùng ruộng lúa trống không hình như là một dòng sông nhỏ.

"Ngọ Dương, không muốn suy nghĩ thêm một chút chuyện giữa anh và cô Lý Tử Nhiễm sao?"

Lâm Lam và Tô Ngọ Dương đi song song, giữa hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách nửa mét.

“Cô ấy… Anh muốn cô ấy kết hôn với người khác, cô ấy cũng không phải thật sự không phải anh thì không được, hẳn là cô ấy đang giận lẫy, cũng không cam lòng.” Tô Ngọ Dương đạp đá vụn dưới chân, phát ra tiếng nho nhỏ.

“Có phải anh…và cô Lý biết nhau từ lâu rồi đúng không?” Do dự một chút Lâm Lam hỏi.

Tô Ngọ Dương im lặng gật gật đầu nói :”Tử Nhiễm và anh đã cùng nhau lớn lên, từ lúc ông nội hai nhà bắt đầu qua lại.”

“Trước đây em vẫn luôn không biết Lý Tử Nhiễm là do anh cố ý che giấu đi?”

“Ừ, từ nhỏ Tử Nhiễm đã quen điêu ngoa, anh sợ em thấy cô ấy sẽ bị tổn thương, cho nên, liền…”

“Thảo nào ngày đó ở khu vui chơi lúc Lý Tử Nhiễm nhìn thấy em lúc châm chọc khiêu khích, em còn tưởng rằng cô ấy nhận nhầm người, không ngờ lại có một chuyện như vậy!Ngọ Dương, nói thế nào thì Lý Tử Nhiễm sống cùng anh hai năm rồi, anh thật sự không muốn tiếp nhận cô ấy sao?” Lúc Lâm Lam nói tới đây thì dừng lại nhìn Tô Ngọ Dương, mặc dù cô không thể sống cùng Tô Ngọ Dương nhưng cô vẫn hi vọng Tô Ngọ Dương có thể tìm được người sống cùng anh cả đời.

Tô Ngọ Dương cũng dừng lại, không dễ phát hiện nhíu mày, nhàn nhạt cười nói: “Em không cần lo lắng chuyện của anh, Tử Nhiễm và anh đều sẽ có hạnh phúc của riêng mình, nhưng người có thể cho cô ấy hạnh phúc tuyệt đối không phải là anh, cho nên, anh không thể sống cùng cô ấy.”

“Vậy anh dự định sau này thế nào?” Nếu Tô Ngọ Dương nói như vậy, Lâm Lam cũng không muốn nói thêm gì nữa về chuyện này, chuyện duyên phận đã thấm sâu vào lòng cô. Lúc trước cô và Bạch Nham không nên làm vợ chồng, mới có thể khiến hiện tại có nhiều người đau khổ như vậy.

“Không biêt, có thể sẽ đi tới một nơi rất xa, đi xem những thành phố khác. Nhưng trước đó,” Tô Ngọ Dương xoay người đặt tay lên vai Lâm Lam: “ Anh hi vọng có thể nhìn thấy em hạnh phúc rồi mới rời đi. Tiểu Lam, đồng ý với anh được không? Nếu Bạch Nham không cho em được, vậy thì cho anh một cơ hội được không? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, dẫn theo bà nội cùng nhau rời khỏi nơi này được không?”

Lâm Lam ngẩng đầu nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt, ánh mắt anh rất nghiêm túc, kiên định, trong mắt cũng rất nhiều chờ mong.

“Ngọ Dương---“

“Không cần phải trả lời anh bây giờ, nếu đến lúc đó em hạnh phúc, anh sẽ rời đi; nếu Bạch Nham vẫn không thể làm được, như vậy, anh hi vọng câu trả lời của em là đồng ý.” Tô Ngọ Dương lấy tay che miệng Lâm Lam nói.

Lâm Lam nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt, trong mắt là đau lòng, bất đắc dĩ và cảm động, do dự, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

“Ngốc, đừng dùng ánh mắt như thế nhìn anh, anh nói rồi, sẽ mãi mãi quan tâm em thì nhất định làm được!” Nói xong ngón trỏ phải vuốt nhẹ sống mũi Lâm Lam một cái.

Thân thể Lâm Lam cứng đờ, trong đầu là cảnh ánh mặt trời sau trưa, Tô Ngọ Dương cười nói với cô: “Yên tâm, chỉ cần là chuyện của Lâm Lam em thì anh sẽ luôn quan tâm.”

“Anh thấy hình như bên kia là một dòng sông nhỏ! Đột nhiên rất muốn đi dạo bờ sông, đi không, Tiểu Lam?” Tô Ngọ Dương thả tay xuống, trên mặt vẫn là nụ cười như trước đây.

“Ừ” Lâm Lam gật đầu một cái, nụ cười cô dưới ánh mặt trời khiến Tô Ngọ Dương có một ảo giác, bọn họ vẫn là thiếu niên lúc trước.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đầu mùa đông là màu xanh dương nhạt, mấy đám mây trôi bồng bềnh, rất giống ánh mắt ưu thương của một người. Nhìn bầu trời, Tô Ngọ Dương cười cười, cho dù chuyện đời luôn thay đổi, ngày tháng luôn trôi qua, nhưng chuyện không thay đổi chính là nụ cười của thiếu niên dưới ánh mặt trời ngày đó. Thời gian trôi qua, tóm lại thay đổi chỉ là một vài người mà thôi, không thay đổi vẫn là tình bạn thời tuổi trẻ. Nghĩ tới những thứ này, Tô Ngọ Dương chợt hoài niệm.

“ Phù phù—“ Tô Ngọ Dương ném cục đã trong tay vào sông, nổi lên một tầng gợn sóng.

“Tiểu Lam, em yêu Bạch Nham không?” Phủi bụi trong tay, Tô Ngọ Dương ngồi xuống dưới một cây liễu bên bờ sông.

Lâm Lam đứng sau lưng Tô Ngọ Dương nghe xong thì ngẩn ra, sống cùng Bạch Nham hai năm cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô sẽ yêu Bạch Nham. Bây giờ bị Tô Ngọ Dương hỏi thẳng, cau mày không trả lời.

Tô Ngọ Dương quay đầu lại, bình tĩnh nói,” Tiểu Lam ngồi chung một lát được không?”

Lâm Lam do dự, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọ Dương, hai người đều im lặng.

“Ngọ Dương, anh tính lúc nào thì trở về?” Một lúc lâu sau, Lâm Lam phá vỡ sự im lặng, hỏi.

“Ừ, cũng là lúc nên trở về rồi, giải quyết hoàn toàn chuyện bên kia.” Tô Ngọ Dương nói xong, đưa tay kéo cành liễu rủ xuống trước mặt,”Tiểu Lam, còn nhớ không? Trước đây chúng ta lúc nào cũng ngồi bên bờ hồ, im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hồ nước, chờ mặt trời xuống núi.”

“Ừ, những chuyện đó em đều nhớ, sẽ luôn nhớ, sẽ nhớ khoảng thời gian tốt đẹp đó, sẽ nhớ đã từng có một người tên là Tô Ngọ Dương đi cùng em qua một quãng thời thanh xuân, là khoảng thời gian trong sáng chân thật nhất.” Lâm Lam nhìn mặt hồ nhớ lại khoảng thời gian kia, đã không còn một mình như lúc trước ngồi trong công viên đau thương, thời gian luôn có thể mài tình cảm mãnh liệt của một người năm đó đến không còn gì hết.

“Nhớ lúc đó em chỉ vào hồ nước nói rằng kiếp sau muốn làm một con cá trong hồ, tự do tự tại.” Đầu mùa đông, không nhìn thấy được một con cá nào trong lòng sông,mà Tô Ngọ Dương vẫn nhớ tới ngày đó Lâm Lam chỉ vào hồ nước nói rằng kiếp sau muốn làm một con cá.

“Ừ, cũng nhớ lời nói ngày đó của anh.” Nói tới đây Lâm Lam đứng lên, vươn tay ra duỗi thẳng người, “Ngạo Dương, chúng ta về đi? Nơi này gió lớn, ở lâu sẽ bị cảm lạnh đó!” Nói xong xoay người đi trở về.

“Tiểu Lam, em yêu Bạch Nham phải không?” Tô Ngọ Dương đứng lên, hỏi Lâm Lam đã cách anh mấy bước.

Lâm Lam dừng lại, khẽ gật đầu.

Ngày hôm sau, Tô Ngọ Dương rời đi, Lâm Lam đứng đầu thôn nhìn bóng dáng Tô Ngọ Dương dần dần biến mất, tâm tình nặng nề quay về nhà.

Câu nói ngày hôm qua của Tô Ngọ Dương vẫn luôn vang bên tai cô.

“Em yêu Bạch Nham phải không?”

Cô vẫn nhớ lúc nghe được Tô Ngọ Dương nói câu đó thì trong lòng cô vang lên giọng nói, giọng nói không chịu sự khống chế của cô, giọng nói đó là từ đáy lòng cũng là lời chân thật nhất nói với cô: “Phải, em yêu.”

Phải, cô yêu. Hai năm sống chung, từng chút từng chút một không phải nói quên là có thể quên, hai năm qua Bạch Nham vẫn luôn dịu dàng cười nói với cô, sẽ nói với cô: “Anh đã về!” Bạch Nham sẽ giống như đứa trẻ ăn đồ ăn cô nấu, nhai cơm trong miệng nói không rõ: “Đây là đồ ăn đời này anh ăn ngon nhất!”, là Bạch Nham sẽ chạy vào phòng bếp cùng rửa chén với cô, là Bạch Nham sẽ ôm cô nói: “Vợ, anh yêu em!”, Bạch Nham,……là một Bạch Nham như vậy, sao cô có thể không yêu chứ?

Tạm biệt, Ngọ Dương! Lâm Lam im lặng nói trong lòng, là thiếu niên sẽ đứng dưới ánh mặt trời nói với cô: “Chỉ cần là chuyện của em anh sẽ luôn quan tâm!”, anh nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play