"Anh không hối hận chứ?" Lâm Lam nhìn dòng người qua lại trên đường ngoài cửa sổ, khuấy ly cafe đang cầm trong tay.

Cuộc sống tựa như dòng người ngoài cửa sổ, có người chỉ nhìn thoáng qua bạn, lại cũng sẽ có người đâm vào bạn.

"Không, anh sẽ không hối hận."

Lâm Lam nghe xong ngẩng mặt lên, trong lòng cười khổ một tiếng, nếu không hối hận thì tại sao trong nháy mắt lại do dự như vậy? Nếu không hối hận thì tại sao hít thở khó khăn như vậy?

"Anh cần phải hiểu rõ em chấp nhận anh chỉ bởi vì em cần một người để dựa vào, thậm chí chỉ vì tìm một người thay thế anh ấy, anh không để ý những chuyện này sao?" Lâm Lam ngừng khuấy café, bình tĩnh hỏi.

"Anh biết nhưng anh không để ý."

Lâm Lam chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn kỹ người đeo mắt kính gọng đen trước mặt này, anh có một đôi môi mỏng gợi cảm, một lúc lâu sau mới nói bằng giọng điệu khiêu khích: "Bao gồm cả đứa bé trong bụng em sao?" Đọc nhấn rõ từng chữ một, tốc độ rất chậm.

Ánh mắt sau kính tối đi một chút, lóe lên rồi biến mất nhưng Lâm Lam vẫn bắt được.

"Chỉ cần là em anh đều bằng lòng chấp nhận." Người đàn ông này nói từng chữ một giống như là hạ quyết tâm thật lớn.

Lâm Lam nghe xong không nói gì. Chỉ cúi đầu nhìn bọt café đã bị mình khuấy nổi lên, một lúc lâu mới lạnh nhạt nói: "Vậy ngày mai liền chấp nhận nó chứ?"

"Ừ, tất cả đều nghe theo em." Giọng nói của người đàn ông này lộ ra sự nhân nhượng.

Lâm Lam ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên, cười thật lớn với người đàn ông ngồi đối diện: "Bạch Nham, anh vẫn giống như trước đây." Quen biết từ đại học đến bây giờ, Bạch Nham lúc nào cũng như vậy, chỉ cần là lời của cô thì chắc chắn sẽ nghe theo.

Bạch Nham ngồi đối diện Lâm Lam thấy cô bỗng nhiên cười rất vui vẻ thì ngẩn ra, "Em cười lên vẫn đẹp giống như trước kia."

Lâm Lam nghe xong càng cười sáng lạn hơn, "Bạch Nham, sự xinh đẹp thường thường sẽ không lâu dài." Giọng nói bình tĩnh giống như vừa rồi.

Bạch Nham dùng ngón trỏ phải đẩy mắt kính lên, dùng giọng nói run run không dễ nhận ra: "Lâm Lam, hãy tin tưởng anh."

Lâm Lam vẫn cười: "Bạch Nham, anh đang sợ." Quen biết 6-7 năm, Lâm Lam có thể từ mỗi một động tác, mỗi một vẻ mặt của Bạch Nham mà đoán ra được ý nghĩ trong nội tâm của anh, thậm chí thói quen này của anh là bởi vì cô!

"Bạch Nham, lúc khẩn trương sợ hãi hãy dùng ngón trỏ đẩy mắt kính lên một cái là có thể nhìn cao và xa hơn, sẽ không khẩn trương sợ hãi nữa!" Lâm Lam vẫn nhớ khi đó mình nói lung tung với Bạch Nham. Nhìn cao và xa hơn thật sự có thể không khẩn trương sợ hãi nữa không, Lâm Lam cười khổ ở trong lòng, trái lại chỉ cần là người đứng ở vị trí cao sẽ sợ hơn mình, ngày nào đó không cẩn thận bị thương tích khắp người.

"Lâm Lam, anh không có. Hãy tin anh, anh sẽ làm em hạnh phúc!" Bạch Nham nắm chặt tay của Lâm Lam kích động nói.

Lâm Lam nhìn tay mình bị Bạch Nham nắm chặt cũng không có ý định muốn rút tay ra, mà là không nhanh không chậm nói: "Vậy thì chứng minh cho em xem đi."

Lúc về đến nhà trời đã gần tối, trước khi xuống xe Bạch Nham nói với Lâm Lam hi vọng ngày mai cô sẽ chuyển qua, anh lo lắng cô sống một mình. Nhưng Lâm Lam chỉ ngồi trong xe nhìn ráng chiều màu hồng lóe lên ở phía xa xa, vẻ đẹp mờ nhạt giống như tâm tình bây giờ của cô, cô im lặng gật đầu một cái, nghĩ tới thay vì tiếp tục sống ở chỗ đó nhìn vật nhớ người, chẳng bằng rời khỏi đó sớm một chút, ít nhiều cũng là giải thoát.

Vừa vào cửa Lâm Lam ném túi xách lên ghế sô pha, vừa đi vừa cởi quần áo, tiện tay ném xuống đất rồi đi tới phòng tắm. Mở cửa, tháo tóc ra, tóc tùy ý rớt xuống vai. Vòi sen phun ra nước lạnh giống như cây kim đâm vào trên người Lâm Lam, nước và da rất thân thiết, trong nháy mắt đó toàn thân Lâm Lam cứng đờ, cảm giác mình muốn nghẹt thở giống như là cô đơn lạnh lẽo khiến người ta nghẹt thở vậy.

Nước vẫn không ngừng phun ra giống như sự cô đơn lạnh lẽo không giới hạn lan tràn ra khắp phòng. Lâm Lam đứng chết lặng, mặc cho sợi tóc dính vào cổ. Cầm chai sữa tắm thật chặt trong tay, sữa tắm hương hoa hồng là mùi anh ấy thích nhất, sau khi cô tắm xong anh ấy lúc nào cũng nói dịu dàng bên tai cô là anh ấy thích nhất mùi hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô lúc này.

Lâm Lam hung hăng bóp chai sữa tắm, chất lỏng màu hồng dính đầy tay của cô, theo khe hở giữa ngón tay một giọt lại một giọt rơi xuống sàn phòng tắm. Anh ấy không biết thật ra cô không thích mùi hoa hồng, mùi này khiến cô cảm thấy rất nồng và nghẹt thở.

Khóa nước lại, Lâm Lam không để ý thân thể còn ướt nhẹp, khoác khăn tắm lên người liền sải bước dài đi ra ngoài. "Thình thình ——" thân thể Lâm Lam ngã nhào trên sàn nhà, một tiếng nặng nề truyền đến từ sàn nhà, vang vọng lại trong căn phòng vắng vẻ. Cô không nhúc nhích nằm trên sàn nhà, một lúc lâu mới lộ ra một nụ cười khổ. Đúng rồi, sao cô lại quên chứ, sẽ không bao giờ có một người lo lắng từ phòng khách chạy lại nữa, sẽ không bao giờ có tiếng dép nôn nóng vang lên vì cô nữa, sẽ không bao giờ có một người thật cẩn thận ôm cô nữa, và vẻ mặt bất đắc dĩ thương yêu luyến tiếc nói với cô: "Sao không cẩn thận lại ngã nữa rồi! Đau không?"

Nước mắt của Lâm Lam không tự chủ được mà chảy ra, anh ấy đã đi rồi, không bao giờ trở về nữa. Lâm Lam hi vọng đây chỉ là một giấc mơ về một người khiến trái tim cô tan nát mà thôi.

Lau nước mắt trên mặt, từ từ đứng dậy, cẩn thận sờ bụng hơi nhô ra, Lâm Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may đứa bé trong bụng không sao.

Rót cho mình một ly nước ấm, ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt của Lâm Lam lại trở lại lạnh nhạt như cũ, nhìn lướt qua căn phòng vắng vẻ, ngày mai cô sẽ rời khỏi đây, rời khỏi căn phòng nhỏ đã sống cùng anh ấy hai năm. Nơi này đã từng tràn đầy tiếng nói cười của bọn họ, mỗi một góc nhỏ dường như vẫn có thể nhìn thấy hình dáng dịu dàng của anh ấy, hạnh phúc đã từng cách cô gần như vậy, gần đến mức khiến cô cho là chỉ cần anh ấy mở cửa phòng nhỏ ra thì càng hạnh phúc hơn. Nhưng vẫn kém một chút như vậy, cứ một chút như vậy, hạnh phúc gần như nhốt bọn họ vào trong . . . . . . Hôm nay, hạnh phúc ở ngoài phòng cười nhạo bọn họ đã từng thề non hẹn biển.

Cảnh còn người mất, quay đầu nhìn lại đoạn đường này thì ra là mỗi một bước của cô đều đi về phía chia lìa, hạnh phúc thì ra là từ lúc bắt đầu luôn luôn cười nhạo cô ngu ngốc.

Đàn ông mà, luôn luôn có nhiều lý do để trốn tránh trách nhiệm, tùy ý dụ dỗ tình cảm thuần khiết của một người phụ nữ.

Lâm Lam mơ mơ màng màng hình như nghe được tiếng mở cửa, cô không dám tin nhìn cửa chằm chằm, trái tim đập thình thịch, Lâm Lam có ảo giác thiếu chút nữa nó muốn nhảy ra ngoài. Vậy mà, cho đến khi tiếng đóng cửa từ bên ngoài truyền đến, cửa vẫn không động chút nào. Lâm Lam tự giễu nở nụ cười, thì ra là người hàng xóm trở về.

Anh ấy đã đi rồi, sẽ không trở về nữa. Lâm Lam tự giễu tự nói với mình. Trong đầu vẫn nhớ rõ, ngày đó anh cười dịu dàng, nói với cô: "Buổi tối chờ anh trở về rồi cùng nhau làm cơm tối." Ngày đó, hai tay của cô ôm cổ của anh, hạnh phúc gật đầu một cái; ngày đó, cô cười hạnh phúc vuốt bụng hơi nhô ra của mình, cô muốn nói cho anh biết anh được làm cha rồi, nhưng cũng chính ngày đó, anh ấy rời đi. Câu nói kia vĩnh viễn không thể thực hiện được.

Cô không cam lòng, cũng không tin anh ấy sẽ rời đi như vậy. Cô bướng bỉnh gọi cho anh nhưng trước sau vẫn là giọng nữ không đổi đó: xin lỗi, số điện thoại này đã tắt máy. Cô cố chấp tin tưởng anh ấy có chuyện, bướng bỉnh không chịu bỏ mà tìm anh ấy, vậy mà chờ tới cũng là mẹ của anh ấy làm nhục và tin anh ấy đã ra nước ngoài.

Nếu quyết định đi, tại sao lại đi dịu dàng như thế, lại đi vân đạm phong khinh (gió nhẹ nước chảy) như thế? Đã muốn đi sao còn lưu lại sự dịu dàng khắp phòng, khiến cô trở về cuộc sống một mình trước kia. Lâm Lam trước sau vẫn không hiểu tại sao anh có thể dùng phương thức như vậy rời khỏi cô.

Buổi tối chờ anh trở về rồi cùng nhau làm cơm tối. Có phải anh cũng nói cười như vậy với một người phụ nữ khác không? Lâm Lam thổi nước ấm trong tay, tầm mắt dần dần mơ hồ, cô tự nói với mình đó không phải là nước mắt chỉ là hơi nước làm tầm mắt mơ hồ thôi.

Buổi tối trong giấc mơ của Lâm Lam, cô mơ thấy ngày trước, ánh mặt trời buổi chiều, anh nắm tay của cô nói với cô: "Lâm Lam, chúng ta sống chung được không?" Ngày đó trời rất xanh, ngàn dặm (1 dặm = 500m) không mây, cô nhìn anh ấy hạnh phúc gật đầu một cái, chỉ bầu trời nói: "Trời rất xanh nha!" Anh ấy nghe xong chỉ cười không nói gì, nhìn kỹ mắt của cô một lúc lâu mới quẹt mũi của cô, nói sâu xa: "Mắt của em cũng rất xanh!"

Khi tỉnh lại, Lâm Lam phát hiện gối ướt, cô lấy tay hung hăng lau nước mắt chưa khô trên mặt, bướng bỉnh tự nói với mình: "Gối ướt là do mồ hôi, mắt ướt là do vừa tỉnh ngủ."

Hai tay ôm cái gối ngồi trên giường, Lâm Lam dựa đầu vào trên cánh tay, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước, nơi đó là nơi bọn họ chụp ảnh chung. Bọn họ ngồi trên bãi cỏ, anh ấy ôm cô từ phía sau, anh ấy cười sáng lạn, cô cười hạnh phúc. Trong tấm hình là trời rất xanh, ánh mắt của cô cũng rất xanh, có anh ấy trong cuộc sống này vốn là xanh thẳm như vậy, chụp hình lên ánh mắt của cô cũng là màu xanh. Nhưng bây giờ ánh mắt của cô chỉ còn lại vẻ mờ mịt. Thật ra bầu trời rất xanh cũng là một sự cô đơn lạnh lẽo.

Bạch Nham nói giữa trưa trở lại đón cô cùng đi ăn cơm trưa, sau đó đến cục dân chính nhận giấy đăng ký kết hôn, sau đó nữa sẽ trở về nhà của bọn họ. Đúng vậy, nơi đó mới là nhà của cô, nơi này chỉ còn là một căn phòng vắng vẻ mà thôi, chỉ có một người nhớ lại, chỉ có quá khứ không có tương lai.

Lâm Lam ngồi không nhúc nhích, ở trong căn phòng này, ngoài tiếng “Tích tắc” của đồng hồ ra, tất cả đều im lặng, kể cả cô.

Lâm Lam nhìn đồng hồ trên tường, cầm cái gối hung hăng đập tới. "Loảng xoảng ——" một tiếng, đồng hồ rớt xuống sàn nhà, linh kiện của nó văng ra, kim chỉ giây vẫn cố chấp dịch chuyển một chút, cuối cùng dừng ở con số 12, căn phòng rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm Lam vùi đầu vào giữa gối im lặng khóc thút thít, tiếng "Ô ô ~~~" phát ra từ di động đặt bên cạnh, Lâm Lam vô lực cầm di động lên, trên màn hình hiện ra Bạch Nham gọi tới.

"Lâm Lam, anh đang ở trước cửa, em mở cửa liền có thể nhìn thấy anh rồi." Giọng nói hưng phấn của Bạch Nham truyền ra từ trong điện thoại. Lâm Lam không nói gì chỉ tắt điện thoại, sửa sang lại quần áo, lau nước mắt trên mặt sau đó đi tới cửa.

Cửa mở ra, Bạch Nham đứng bên ngoài với vẻ mặt hạnh phúc, vừa nhìn thấy Lâm Lam liền làm giống như ảo thuật lấy ra một bó hoa bách hợp ở phía sau đưa tới trước mặt cô, "Lâm Lam, đây là anh chính thức cầu hôn em. Mặc dù đồng ý tặng em hoa hồng, nhưng anh biết em thích hoa bách hợp hơn. Lam, gả cho anh, được không?"

Lâm Lam nhận hoa bách hợp trong tay Bạch Nham, hơi sững sờ nhìn anh gật đầu một cái, Bạch Nham luôn luôn hiểu rõ cô thích gì nhất.

"Lâm Lam, anh muốn tự tay đeo nhẫn cho em!" Bạch Nham đưa chiếc nhẫn kim cương tới trước mặt Lâm Lam, không tự tin nói.

Lâm Lam lấy lại tinh thần, nhìn chiếc nhẫn trong tay Bạch Nham mà tâm tình phức tạp, cô biết Bạch Nham hiểu rõ cô đồng ý gả cho anh là do cô đang giận lẩy, do cô đang cần một người tới chữa trị đau thương trong lòng cô, trong này không có tình yêu. Nhưng mặc dù như thế, Bạch Nham vẫn giống như lấy được bảo bối, quý trọng cô, tốt với cô. "Bạch Nham, em không. . . . . ."

"Lâm Lam, không cần nói. Anh biết em chắc chắn sẽ vui mừng khi nhìn anh tự tay đeo cho em!" Chưa chờ Lâm Lam nói hết, Bạch Nham liền vội vã cắt ngang, vội vã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

Lâm Lam đau lòng nhìn Bạch Nham trước mặt, cô biết anh vội vã cắt ngang lời của cô là bởi vì anh sợ cô sẽ nói ra lời cự tuyệt. Nhưng lần này cô muốn nói: cô không xứng có chiếc nhẫn này. Tuấn tú xuất sắc như anh lại phải ủy khuất ở trước mặt cô như thế.

"Lâm Lam, đồ thu dọn xong chưa? Anh tới đón em về nhà của chúng ta." Sau khi đeo nhẫn xong, Bạch Nham nói, anh không nhìn Lâm Lam, anh biết trong ánh mắt của cô nhìn anh không có "Tình yêu".

"Không có đồ nào có giá trị để em mang đi. Nếu đã quyết định rời đi thì đi dứt khoát một chút!" Lâm Lam xoay chiếc nhẫn trong tay, mặt không chút thay đổi nói.

Bạch Nham làm ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, sờ sờ cái gáy nói: "Nhìn đầu óc đần độn này của anh xem, nếu đã đồng ý mãi mãi sống chung với anh, sau này đồ của em dĩ nhiên là của anh cho, nơi này có cái gì, anh cũng sẽ cho em cái đó."

Lâm Lam đang xoay chiếc nhẫn, hơi dừng lại một chút, Bạch Nham nói với cô là mãi mãi. Trước kia, cô lúc nào cũng buộc anh ấy nói với cô là mãi mãi, nhưng anh ấy chưa bao giờ chịu nói với cô hai chữ này. Anh ấy nói mãi mãi là quá xa, chẳng bằng thực tế là cả đời. Đúng vậy, mãi mãi là rất xa, nhưng cả đời sẽ không xa sao?

Lâm Lam chỉ ôm một túi xách sau đó đi cùng với Bạch Nham, lúc đi tới cửa chung cư thì Lâm Lam hơi do dự, cuối cùng vẫn giao chìa khóa phòng cho bảo vệ. Ngày đó anh ấy đi không mang theo chìa khóa, cô sợ ngày nào đó anh ấy quay về lại không vào được. "Anh ấy trở lại thì đưa chìa khóa cho anh ấy." Lâm Lam nhỏ giọng nói với bảo vệ, cô không hy vọng Bạch Nham ở phía sau nghe được, cô không muốn vì chuyện này mà tổn thương anh. Bảo vệ hiểu rõ liền gật đầu với Lâm Lam một cái, Lâm Lam nói cám ơn với bảo vệ sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ bọn họ từng ở, Lâm Lam nghĩ nếu anh quay về nhìn mọi thứ bên trong thì có phải sẽ cô đơn đau lòng giống như cô không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play