Bạch Nham và Tô Ngọ Dương ngồi đối diện nhau, âm nhạc trữ tình trong quán cà phê vang bên tai, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn ly cà phê nóng đang bốc hơi ở trên bàn, đang nghĩ nên mở miệng như thế nào.
"Ngọ dương —— tớ. . . . . ."
"Bạch Nham —— tớ. . . . . ."
Ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hai người không hẹn mà cùng mở miệng nói, sau đó lại rất ăn ý đồng thời im lặng, nhìn đối phương.
"Bạch Nham, cậu nói trước đi." Tô Ngọ Dương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói.
Bạch Nham mở miệng muốn nói lại thôi, sao anh có thể nói những lời như thế ra khỏi miệng, hai năm trước nếu anh không cố ý gạt Lâm Lam chuyện Tô Ngọ Dương mất trí nhớ, chắc bây giờ Tô Ngọ Dương vẫn sống chung với Lâm Lam. Hiện tại, anh có mặt mũi nào có thể để Tô Ngọ Dương nói cho mình biết Lâm Lam có thể sẽ đi tới nơi nào, huống chi bây giờ Tô Ngọ Dương vẫn đang mất trí nhớ.
"Cậu vẫn chưa cân nhắc xong, vậy thì để tớ nói trước. Lâm Lam ở đâu?" Tô Ngọ Dương thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Bạch Nham, nói.
Nghe lời nói của Tô Ngọ Dương, Bạch Nham có cảm giác khủng hoảng khó hiểu, trong lòng "Lộp bộp" một tiếng giống như bị ai đó lấy đi một miếng thịt, trống rỗng sợ hãi.
"Cậu. . . . . . cậu tìm Tiểu Lam có chuyện gì?"
"Muốn hỏi cô ấy một chuyện, muốn tìm về một vài thứ." Tô Ngọ Dương nhàn nhạt nói, từng chữ giống như đá nện vào tim Bạch Nham.
"Ngọ Dương, có phải cậu đã. . . . . . nhớ lại rồi không. . . . . ." Môi Bạch Nham run run đứt quãng hỏi.
"Có phải cậu muốn hỏi tớ đã khôi phục trí nhớ chưa, đúng không? Coi như là nhớ đi nhưng không nhiều lắm." Tô Ngọ Dương nhìn thấy trong nháy mắt sắc mặt của Bạch Nham trở nên khó coi, lại cà lăm nói không hoàn chỉnh, dứt khoát cướp lời nói thẳng ra.
"Vậy. . . . . . có phải cậu nhớ lại một vài chuyện của Tiểu Lam, đúng không?" Mười ngón tay của Bạch Nham nắm chặt lại.
"Tàm tạm, không nhiều lắm, nhưng đủ để tớ biết một chuyện. Bạch Nham, Lâm Lam ở đâu?"
Bạch Nham nhìn nụ cười lạnh như có như không trên mặt Tô Ngọ Dương, nụ cười này giống như một dòng nước lạnh vỗ thẳng vào lòng anh, cả người anh không nhịn được rùng mình một cái.
"Tớ không biết, Ngọ Dương, tớ cũng đang tìm cô ấy." Bạch Nham ngồi trên ghế khẽ động để mình có thể duy trì trạng thái ngồi thẳng, che giấu nội tâm không yên và khủng hoảng lúc này của anh.
"Vợ bỏ nhà ra đi, làm chồng lại không biết! Bạch Nham, tớ không nhớ rõ rốt cuộc quan hệ giữa chúng ta trước kia là thế nào, nhưng tớ có thể cảm thấy chúng ta đã từng rất quen thuộc." Lúc Tô Ngọ Dương nói đến đây, nghiền ngẫm nhìn Bạch Nham.
Bạch Nham rũ mắt xuống, hai tay xoay tròn ly cà phê, đã từng rất quen thuộc, đó là một loại quen thuộc như thế nào đây? Là lúc nào cũng như hình với bóng sao? Hay là cùng yêu một người phụ nữ? Tâm tư Bạch Nham không ngừng xoay chuyển, Tô Ngọ Dương nói những lời này có ý gì, cậu ấy cho là Bạch Nham anh đang gạt cậu ấy sao? Nghĩ tới đây Bạch Nham có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới tình bạn nhiều năm lại dùng trong trường hợp này.
"Tớ thật sự không biết Tiểu Lam ở đâu. Nếu có thể tớ còn hy vọng có thể hỏi ra nơi cô ấy đi từ cậu. Cô ấy. . . . . . có từng nói qua với cậu cô ấy muốn đi nhất chỗ nào không?" Bạch Nham ngừng xoay ly cà phê trong tay, cúi đầu nói. Anh không dám nhìn vẻ mặt lúc này của Tô Ngọ Dương, những lời này có ý gì, trong lòng Bạch Nham biết rất rõ đối với Tô Ngọ Dương đã nhớ lại một vài chuyện mà nói là đang nhắc nhở.
Tô Ngọ Dương nghe mấy lời này, hai tay đặt dưới bàn đã nắm chặt thành quyền, tiếng đốt ngón tay bị lực đè ép chìm trong âm nhạc trữ tình đang vang vọng bên tai.
"Cậu chắc rất rõ chuyện của tớ, đừng nói là tớ không nhớ ra cô ấy có thể sẽ đi chỗ nào, cho dù có để tớ nói rốt cuộc quan hệ giữa tớ và cô ấy là quan hệ gì, tớ cũng không nói được." Nói xong những lời này, Tô Ngọ Dương im lặng một hồi, sau đó nói: "Có thể nói cho tớ biết chuyện trước đây được không? Chuyện của ba người chúng ta."
Nghe xong lời này, Bạch Nham lại xoay ly cà phê trong tay, cúi đầu suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọ Dương nói: "Ngọ Dương, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, tìm được Tiểu Lam mới là quan trọng nhất. Xin cậu suy nghĩ kỹ một chút Tiểu Lam có thể sẽ đi chỗ nào, bây giờ tớ rất cần cô ấy. Ngọ Dương, Tiểu Lam mang thai, cho nên xin cậu nghĩ kỹ một chút rốt cuộc Tiểu Lam sẽ đi chỗ nào!"
Tô Ngọ Dương nhíu mày, nhìn Bạch Nham trước mắt làm anh chợt cảm thấy có chút buồn cười, quay đầu nhìn đường lớn ngoài cửa kính, vừa định mở miệng nói thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ở trong dòng người ở dưới lầu, có vẻ không hợp lắm.
"Bạch Nham, xem ra hôm nay tớ và cậu ngồi đây cũng không hỏi ra được gì, tớ thấy thôi thì cứ như vậy đi. Tớ có việc nên đi trước." Nói xong cũng không chờ Bạch Nham nói thì đã nhanh chóng đứng lên rời khỏi quán cà phê, để lại Bạch Nham đang sợ hãi và xấu hổ.
Tô Ngọ Dương chạy ra ngoài, nhìn dòng người trước mặt, đâu còn bóng dáng của người kia. Tô Ngọ Dương chán nản vỗ đầu một cái, dáng dấp người kia rất giống cô ấy đúng không? Mấy ngày nay có lẽ anh rất muốn gặp cô, thế cho nên tùy tiện nhìn thoáng qua thì cho rằng người đi đường kia là cô.
Tô Ngọ Dương hơi mất mát, hai tay bỏ vào túi quần rồi đi vào trong dòng người, lúc nãy nói chuyện với Bạch Nham, anh có thể nhìn ra Bạch Nham đang cố ý lảng tránh nói đến chuyện của mình và Lâm Lam, Bạch Nham đang sợ, sợ anh nhớ tới chuyện trước kia. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Lâm Lam vốn là của anh trong nháy mắt lại vào lòng của Bạch Nham, mà vì sao Bạch Nham lại muốn giấu giếm những chuyện này?
Hai tay của Tô Ngọ Dương vẫn ở trong túi quần, nhìn bầu trời màu xanh dương hít một hơi thật sâu, cuối mùa thu, hiếm khi thấy được bầu trời quang đãng như vậy, có thể ngẩng đầu liền nhìn thấy bầu trời màu xanh dương. "Ngọ Dương, trời cũng rất xanh!" Giọng nói kia lại vang lên bên tai Tô Ngọ Dương, là Lâm Lam sao?
"Ngọ Dương, mấy ngày nữa là kết hôn rồi, nếu không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài, quan tâm Tử Nhiễm nhiều hơn đi!" Vừa về đến nhà Tô Ngọ Dương liền nghe thấy mẹ Tần Thục Cầm oán trách mình.
Tô Ngọ Dương cúi đầu làm như không nghe thấy, đi qua người bà, anh đã đồng ý để Lý Tử Nhiễm chủ động nói ra chuyện hôn lễ hủy bỏ, cho nên đến bây giờ anh cũng không nói tới chuyện này với mẹ và Lý Hi Nghiêm.
"Tử Nhiễm ở ban công, đợi con một lúc rồi!" Tần Thục Cầm nhắc nhở.
Tô Ngọ Dương đứng lại sau đó cúi đầu nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng rồi xoay người đi tới ban công.
Nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt, Tần Thục Cầm Tâm mơ hồ có chút lo lắng, mấy ngày trước vốn Tô Ngọ Dương dọn ra ngoài nhưng cho tới hôm nay vẫn không có động tĩnh gì, không nói dọn ra ngoài ở cũng không nói bất kỳ chuyện gì liên quan tới hôn lễ, chỉ để cho bọn họ tự an bài, hoàn toàn là dáng vẻ mặc cho các người an bài. Tô Ngọ Dương như vậy khiến bà nhớ lại năm đó anh lựa chọn dọn ra ngoài ở cùng với Lâm Lam, năm đó bà tự mình thay anh đồng ý hôn sự với Lý Hi Nghiêm, sau khi Tô Ngọ Dương biết cũng không nói gì, cũng giống như bây giờ không đáp lại bất kỳ cái gì, sau đó dứt khoát dọn ra ngoài. Tần Thục Cầm hi vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
"Ở ban công gió cuối mùa thu thổi qua rất dễ dàng bị cảm, Tử Nhiễm." Tô Ngọ Dương đứng sau lưng Lý Tử Nhiễm, nhìn về phương xa, giọng nói không mang theo tình cảm, nhàn nhạt nói.
Lý Tử Nhiễm ngồi trên ghế, để đầu trên lan can, nhìn cây xương rồng trên bàn mà ngẩn người, nghe sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Tô Ngọ Dương, thân thể chợt run lên một cái, anh vẫn quan tâm cô đó!
"Em bị cảm anh sẽ quan tâm em sao? Vậy thì cảm đi!" Lý Tử Nhiễm nhìn cây xương rồng trước mắt gai mọc đầy, đưa tay vuốt nhẹ nó, tình yêu của mình và Tô Ngọ Dương có phải giống như gai của cây xương rồng không, rõ ràng đụng vào sẽ làm mình đau, nhưng mình vẫn muốn lấy được nó.
Ánh mắt của Tô Ngọ Dương vẫn nhìn về phương xa, hỏi: "Em tính khi nào thì nói chuyện của chúng ta với bác trai?"
"A ——" Tay của Lý Tử Nhiễm căng thẳng nên bị gai đâm đau, không nhịn được a nhẹ một tiếng, lấy ngón tay về có thể dùng mắt thường nhìn thấy máu chảy ra, màu đỏ tươi, rất xinh đẹp. Lý Tử Nhiễm đặt tay vào trong miệng, mút máu chảy ra. "Em sẽ không nói, bất kể như thế nào em sẽ không đồng ý hủy bỏ hôn lễ."
Tô Ngọ Dương đi tới trước lan can, hai tay đặt trên lan can, cả người dựa vào lan can, lạnh nhạt nói: "Tử Nhiễm, hôn nhân không có tình yêu cũng không sao hả?"
Lấy ngón tay trong miệng ra, nhìn ngón tay một chút, hình như máu không chảy ra nữa, "Không sao hết, chỉ cần kết hôn rồi thì sau này có nhiều thời gian có thể bồi dưỡng tình yêu."
"Nhưng anh để ý, cho nên sẽ không tổ chức hôn lễ, Tử Nhiễm. Thay vì đến lúc đó là một hôn lễ không có chú rể, không bằng bây giờ liền hủy bỏ đi, chẳng lẽ không tốt hơn sao?" Tô Ngọ Dương chợt quay đầu lại nhìn Lý Tử Nhiễm nói.
Lý Tử Nhiễm nghe xong liền đứng lên, bộ mặt vặn vẹo nói: "Tô Ngọ Dương, anh không thể đối xử với em như vậy, hai năm qua em đối xử với anh như thế nào, sao anh có thể báo đáp em như vậy chứ?"
"Tử Nhiễm, biết hôm nay anh đi gặp ai không?" Tô Ngọ Dương quay đầu lại, anh không muốn nhìn thấy Lý Tử Nhiễm như vậy, anh thà rằng trong lòng mình vẫn là một Lý Tử Nhiễm dịu dàng, nụ cười luôn trên mặt.
"Ai? Lâm Lam? Ha ha, Ngọ Dương, anh muốn gạt em sao? Lâm Lam đã sớm không còn ở thành phố này nữa rồi, anh cho rằng em không biết sao!" Lý Tử Nhiễm ép buộc mình phải bình tĩnh, nói.
"Không phải Lâm Lam, là Bạch Nham. Cậu ấy đã nói cho anh biết người anh yêu vẫn luôn là Lâm Lam, mà Lý Tử Nhiễm em. Tử Nhiễm, thừa dịp bây giờ tình cảm còn chưa bị tổn thương kết thúc không tốt hơn sao?" Tô Ngọ Dương nói.
"Cái gì? Không thể nào! Bạch Nham không thể nói với anh những chuyện này, anh ta không thể đối xử với em như vậy, Lâm Lam vừa rời khỏi anh ta thì anh ta đã đối xử với em như vậy rồi! Sao các người đều đối xử với em như vậy, không công bằng, không công bằng!" Cảm xúc của Lý Tử Nhiễm lúc này đã có chút không kìm chế được, không để ý hình tượng chỉ vào Tô Ngọ Dương nói to.
Nghe lời nói của Lý Tử Nhiễm, vẻ mặt Tô Ngọ Dương phức tạp, thì ra tất cả suy đoán đều là thật!
"Cho nên, Tử Nhiễm, dù thế nào thì hôn lễ này cũng không thể tổ chức. Nếu bây giờ em không đồng ý, đến lúc đó người đau khổ chính là em. Còn nữa, đừng nói với anh hai năm qua em đã quan tâm chăm sóc anh như thế nào, bây giờ anh nhìn lại, những chuyện kia thật giống như có thêm một ý nghĩa sâu xa khác! Em gạt anh hai năm, còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ muốn gạt anh cả đời, hoặc là để anh sống mơ hồ với em cả đời!" Trong lòng Tô Ngọ Dương cũng rất rối, anh không thể chịu được mình bị gạt hai năm, không thể chịu được đến bây giờ rồi mà Lý Tử Nhiễm vẫn đúng lý hợp tình chỉ trích mình phụ tình.
"Không thể —— Tô Ngọ Dương, anh không thể làm như vậy, em sẽ không cho phép, tuyệt không ——" Lý Tử Nhiễm gần như đã sụp đổ, mất khống chế đẩy cái ghế bên cạnh ra, không chút suy nghĩ liền đưa tay cầm cây xương rồng ném ra ngoài lan can.
Nhìn cây xương rồng từ ban công lầu bốn rơi tự do xuống mặt đất, Tô Ngọ Dương đột nhiên cảm thấy choáng váng, trong đầu hiện ra một cảnh trùng hợp giống với cảnh lúc này, khiến anh không phân biệt được đâu mới là cảnh lúc này.
"A ——" bị gai đâm đau, Lý Tử Nhiễm đau đớn la to, nhìn bàn tay bị đâm chi chít, rốt cuộc nước mắt Lý Tử Nhiễm cũng chảy ra.
"Tử Nhiễm, tay em quan trọng hơn sao?" Tô Ngọ Dương ra sức lắc đầu, thấy bàn tay của Lý Tử Nhiễm có máu chảy ra, loạng choạng đi tới chỗ cô ta.
"Ngọ Dương ——" nhìn Tô Ngọ Dương ngã xuống ở trước mặt mình, Lý Tử Nhiễm liền tỉnh táo lại, lo lắng gọi.
Tô Ngọ Dương chỉ cảm thấy trước mắt mình bỗng tối sầm, sự vật chung quanh cũng bắt đầu chuyển động, sau đó anh nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của Lý Tử Nhiễm, mẹ nhíu mày đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, sau nữa thì anh không biết.
"Alo, con đây mẹ." Thấy điện thoại đã ngừng vang lên, rốt cuộc Bạch Nham vẫn phải cầm điện thoại lên nói chuyện.
"Nham Nhi, mấy ngày nay con đang làm gì vậy? Không tới công ty, cũng không quan tâm Mộng Kỳ, rốt cuộc con muốn thế nào hả?" Đầu bên kia điện thoại là giọng nói tức giận của Vệ Tương Lan.
"Con muốn thế nào, không phải mẹ vẫn luôn biết sao? Con muốn thế nào thì có thể thế sao? Mẹ sẽ đồng ý sao? Mẹ!" Lại rót một ly rượu cho mình, Bạch Nham uống một hơi cạn sạch, cười khẽ vào điện thoại, nói.
"Con uống rượu! Chuyện cho tới bây giờ con còn muốn chống đối sao? Đừng quên con là ai, không chỉ Bạch Nham là của một mình con, còn là của nhà họ Bạch! Có rãnh rỗi ở chỗ này uống rượu phát tiết, còn không bằng bình tĩnh lại rồi điều chỉnh bản thân con lại cho tốt, chuẩn bị hôn lễ của con và Mộng Kỳ! Nham Nhi, chừng nào thì lúc làm việc con có thể quyết đoán một chút, có thể kiên quyết một chút? Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Con cần thiết phải như vậy sao?" Vệ Tương Lan từ giọng nói của Bạch Nham mà nghe ra anh đã uống say, nhưng cũng không quên nhắc nhở Bạch Nham không phải là của một mình anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói.
"Ha ha, ha ha! Mẹ, đúng vậy, đương nhiên trong mắt mẹ chỉ là vấn đề về một người phụ nữ mà thôi! Nhưng đối với con không phải, không phải, mẹ biết không? Không phải! Tình cảm nhiều năm của con luôn dành cho Tiểu Lam, mẹ hiểu sao? Vì lợi ích thương nghiệp nên mẹ mới sống chung với ba thì làm sao mà mẹ có thể hiểu chứ? Cho nên bây giờ mẹ mới có thể trách cứ, chất vấn con! Mẹ thật sự đối xử với con là con của mẹ sao hả mẹ?" Bạch Nham mượn rượu, dứt khoát nói ra hết những chất chứa bấy lâu trong lòng.
"Bạch Nham, con biết mình đang nói gì không? Là Lâm Lam không thể sinh con, chuyện này có thể trách mẹ sao? Ha ha, không ngờ cũng có một ngày mẹ bị chính con trai của mình chỉ vào nói như vậy!" Vệ Tương Lan tức giận đến mức giọng nói run rẩy.
"Vậy nếu con nói cho mẹ biết Tiểu Lam mang thai, mẹ có thể chấp nhận cô ấy không? Mẹ, Tiểu Lam mang thai, ha ha, mang thai, mẹ biết không? Tuy tỷ lệ nhỏ như vậy nhưng cô ấy mang thai! Con sẽ đi tìm cô ấy về, mẹ, lần này mẹ không có cớ chia rẽ chúng con chứ?" Bạch Nham chợt cười vào điện thoại, sau đó vẻ mặt lại thất vọng, mình nên đi đâu tìm Lâm Lam đây?
Đầu bên kia điện thoại là sự im lặng, Bạch Nham định cầm chai rượu lên uống. "Mẹ còn lời nào muốn nói không? Mẹ không nói sao, ha ha ——"
"Bạch Nham, bây giờ mẹ mặc kệ Lâm Lam có mang thai hay không, cho dù cô ấy thật sự mang thai, mẹ cũng sẽ không đồng ý cô ấy trở về! Bây giờ con chỉ có một người vợ là Mộng Kỳ, Bạch Nham, đừng đấu tranh vô nghĩa nữa, từ nhỏ đến lớn chừng nào thì con làm được chuyện mà mẹ không cho phép chứ!" Vệ Tương Lan biết Bạch Nham yếu đuối còn hơn bất kỳ một ai, bà không tin lần này con trai có thể làm ra chuyện gì.
"Vậy sao? Thì ra mẹ vẫn luôn coi con còn nhỏ! Con thật đúng là rất hèn nhát! Ngay cả mẹ mình cũng xem thường mình! Lần này có thể hay không thì mẹ hãy nhìn cho thật kỹ, con sẽ không kết hôn với Mộng Kỳ, mẹ cho rằng con không đồng ý thì Mộng Kỳ sẽ đồng ý gả cho con như vậy sao?" Chai rượu trong tay đã hết, Bạch Nham vung tay ném chai rượu xuống sàn nhà, nó lăn trên sàn nhà phát ra tiếng "lộc cộc".
"Con uống say rồi, mẹ không nói với con nữa, chờ con tỉnh táo rồi mẹ sẽ gọi lại!" Nói xong Vệ Tương Lan liền cúp điện thoại.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Bạch Nham vẫn cầm điện thoại không có ý muốn buông ra, "Ha ha ——" Bạch Nham đột nhiên cười to vào điện thoại, sau đó ra sức đập điện thoại xuống sàn nhà, điện thoại vỡ ra thành mấy mảnh trước mắt anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT