Khi về đến nhà trời vẫn chưa tối lắm, Lâm Lam không muốn lập lại tình cảnh lần trước, cô không muốn lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Nham, cô sợ khi nhìn rồi cô sẽ hối hận vì mình đã hạ quyết tâm nói quyết định này ra.
Thang máy truyền đến tiếng "Leng keng", Lâm Lam vẫn đứng bất động tại chỗ, đi vài bước nữa là tới nhà cô nhưng cuối cùng cũng sắp không phải là nhà cô nữa rồi. Giống như căn phòng nhỏ đã từng ở, cũng là nhà nhưng bây giờ đã không phải.
Rốt cuộc trước khi cửa thang máy đóng lại Lâm Lam vẫn đi tới, nhà, Lâm Lam trong lòng đọc thầm từ này, từng bước một đi về phía cửa.
Mở cửa, Lâm Lam chỉ cúi đầu lặng lẽ cởi giầy cất, cúi đầu lặng lẽ đi về phía phòng ngủ.
"Tiểu Lam. . . . . ."
Bên tai truyền tới giọng nói của Bạch Nham, Lâm Lam bỗng cảm thấy nhói đau một chút, ngẩng đầu lên: "Sao hôm nay về vậy? Bữa tối để thím Trương chuẩn bị đi, em mệt, muốn đi ngủ một lát."
"Tiểu Lam. . . . . ." Vẻ mặt Bạch Nham ưu thương nhìn Lâm Lam, gọi tên của cô.
Hôm nay anh đặc biệt về nhà sớm, hôm qua Lâm Lam khiến rất lo lắng, anh có cảm giác giữa anh và Lâm Lam đã có một khoảng cách rất xa.
Lâm Lam không nói gì nữa, vào phòng ngủ nặng nề ngã xuống giường. Nhắm mắt nghĩ lại có phải cô không nên đối xử với Bạch Nham như vậy không? Sau đó kéo nhẹ khóe miệng, nhẹ nhàng phát ra một trận cười lạnh: sẽ phải như vậy, mới có thể đến ngày đó phải đi cũng sẽ không đến nỗi không bỏ được.
Lâm Lam nằm trên giường, hoảng hốt ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ vẻ mặt Bạch Nham rất kích động nắm tay cô, nói với cô giống như trước đây: "Lâm Lam, anh không có. Hãy tin tưởng anh, anh sẽ làm em hạnh phúc!"
Lâm Lam muốn đưa tay cầm lại tay Bạch Nham, cảnh trong giấc mơ lại thay đổi, Bạch Nham vẫn nắm tay cô, anh nói: "Lâm Lam, em là của anh!" Anh nói: "Lâm Lam, chúng ta về nhà đi?"
Nhìn những cảnh này, Lâm Lam muốn ôm Bạch Nham khóc nói: "Bạch Nham, chúng ta không có nhà, không có!"
Lâm Lam nằm trên giường khóc giống như đứa bé, nhìn Lâm Lam như vậy, Bạch Nham đau lòng nhắm hai mắt lại, anh nhớ trước kia Lâm Lam đã từng nói với anh là người đàn ông không thể khóc ở trước mặt người phụ nữ, anh phải kiên cường để cho người phụ nữ của mình biết, trời sập xuống cũng có anh chống đỡ.
Bạch Nham mở mắt ra giúp Lâm Lam nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, dịu dàng nói: "Tiểu Lam, tỉnh, đến giờ ăn cơm rồi!"
Lâm Lam không nghe thấy, hai tay vẫn nắm chặt áo ở trước ngực mình, kêu khóc: "Bạch Nham, không có nhà, anh không cần em nữa!"
Bạch Nham đau lòng vuốt nhẹ trán Lâm Lam, cúi đầu ghé vào lỗ tai cô, nhỏ nhẹ nói: "Tiểu Lam, sẽ không, sẽ không. Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn. . . . . ."
Nước mắt của Lâm Lam ở trên lông mi khẽ động, từ từ mở mắt ra. Nhìn vẻ mặt đau lòng của Bạch Nham trước mắt, Lâm Lam cố ý quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Ăn cơm chưa?"
Thấy Lâm Lam cố ý giả vờ lạnh lùng, trong lòng Bạch Nham lại càng tự trách mình hơn, là anh không có năng lực nên không thể bảo vệ cô thật tốt, lời thề son sắt nói với cô lúc trước là sẽ làm cô hạnh phúc, nhưng bây giờ lại để cho cô đau lòng khổ sở như vậy! Nắm tay thành quả đấm sau đó dịu dàng nói: "Tiểu Lam, dậy rồi ăn cơm."
Lâm Lam động đậy cơ thể muốn ngồi dậy, Bạch Nham vội vàng khom lưng đỡ Lâm Lam ngồi dậy, giúp cô sửa sang lại đầu tóc rối bời.
"Anh ra ngoài trước đi, em sửa sang lại một chút rồi ra sau." Lâm Lam vuốt vuốt tóc nói với Bạch Nham.
Bạch Nham dừng lại một chút không nói gì nữa, chỉ cười gật đầu một cái rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.
Lâm Lam ngồi ngẩn người trên giường một lát, mới chậm rãi xuống giường, đi tới trước bàn trang điểm, cầm lược lên tùy ý chải mái tóc rối, nhìn chằm chằm mình trong gương đến ngẩn người.
"Buổi sáng sao không ăn cháo loãng và uống sữa tươi đã đi ra ngoài rồi, chuyện gì mà gấp gáp vậy, ngay cả bữa sáng cũng chẳng thèm ăn thế?" Bạch Nham gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén Lâm Lam, hỏi.
"Không có khẩu vị nên không ăn, chỉ là một bữa sáng mà thôi, ăn hay không cũng như nhau mà. Với lại dù cho có đói bụng thì mua ở bên ngoài cũng được." Lâm Lam gắp miếng thịt gà Bạch Nham đưa cho, nhìn một lúc lâu mới bỏ vào chén bên cạnh, còn mình thì gắp một miếng củ cải trắng.
Bạch Nham động động đôi đũa trong tay, im lặng cúi đầu.
"Bạch Nham, em có chuyện muốn nói với anh." Lâm Lam vừa từ từ nhai cơm trong miệng vừa nói.
"Hả?" Trong lòng Bạch Nham "Rầm" một tiếng, anh hơi sợ lời nói tiếp theo của Lâm Lam sẽ khiến anh không tiếp thụ nổi.
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta ly hôn đi." Lâm Lam đặt đôi đũa trong tay xuống, giả vờ bình tĩnh nhìn Bạch Nham.
Đôi đũa từ trong tay Bạch Nham rớt xuống bàn, Lâm Lam nhìn thoáng qua đôi đũa rớt trên bàn, tiếp tục nói: "Mẹ anh đã tìm một cho anh một người phụ nữ tốt hơn gấp mấy lần em, em tin rằng anh kết hôn với cô ấy sẽ hạnh phúc."
Bạch Nham ngơ ngác nhìn Lâm Lam, sau đó lắc đầu nói: "Anh sẽ không đồng ý, chắc chắn sẽ không! Tiểu Lam, anh biết mấy ngày nay giữa chúng ta đã xảy ra chút vấn đề, nhưng những chuyện này đều không đáng ngại, chúng ta vẫn có thể sống chung mấy ngày này. Chắc chắn bây giờ trong lòng em đang rất rối bời nên mới có thể nói ra những lời này. Tiểu Lam, thật ra em cũng không biết mình đang nói gì phải không?"
Lâm Lam cười yếu ớt lắc đầu một cái: "Bạch Nham, em không phải con nít, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên trải qua, chúng ta đã hết rồi, tốt nhất là nên tách ra đi."
"Sẽ không, anh sẽ không đồng ý!" Bạch Nham cố chấp lắc đầu, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không đồng ý.
"Bạch Nham, chúng ta không còn là con nít, chuyện đã vậy rồi, anh cho rằng chúng ta còn có thể ở chung với nhau được nữa sao?"
"Anh biết anh giấu em chuyện Ngọ Dương là anh không đúng, chuyện em không thể mang thai được nữa cũng không nên giấu em, nhưng không phải anh cố ý, em không thể tha thứ cho anh sao? Cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chúng ta chỉ vừa mới đi qua một đoạn đường ngắn thôi? Tiểu Lam, con đường sau này vẫn còn dài, anh sẽ từng chút một từng chút một bù đắp lại, đừng quyết định như vậy có được không?" Bạch Nham khẩn cầu nói.
"Bạch Nham, chuyện không phải đơn giản như vậy, chẳng lẽ anh không biết sao?"
"Mẹ nói gì với em vậy?" Nghe Lâm Lam nói như vậy Bạch Nham khẩn trương hỏi.
"Không nói gì hết, chỉ muốn em rời khỏi đây mà thôi. Em không thể sinh con, Bạch Nham, đây là vấn đề lớn nhất giữa em và anh bây giờ, cũng là vấn đề không thể nào giải quyết." Lâm Lam không hề muốn tàn nhẫn nói ra những chuyện này, về chuyện này mặc dù Bạch Nham không đúng, nhưng tình cảm của anh dành cho Lâm Lam là thật, Lâm Lam không muốn trả lại cho anh một vết thương lớn như vậy.
"Tiểu Lam, em không cần nói nữa, anh cảm thấy bây giờ em không bình tĩnh, anh có thể đồng ý tạm thời xa nhau một thời gian để hai người yên tĩnh một chút, nhưng anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn!" Bạch Nham vẫn cố giữ lấy.
"Được rồi, vậy chúng ta xa nhau một thời gian trước đi, có lẽ khi anh tỉnh táo lại thì sẽ không nghĩ như vậy nữa. Ngày mai em sẽ đi. Hôm nay cứ vậy đi, em mệt, đi ngủ trước." Nói xong Lâm Lam đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau trời vừa sáng Lâm Lam đã thức dậy đi xuống lầu mua bữa sáng, vào cửa thì thấy Bạch Nham mới vừa rời giường, Lâm Lam coi nhẹ vẻ mặt bị thương và mất mác trên mặt anh, đi qua. Đã muốn rời khỏi thì phải đi kiên quyết một chút, không nên để lại quá nhiều dịu dàng và lưu luyến sẽ trở thành đau đớn của sau này.
Hôm nay Bạch Nham cũng không tới công ty, vẻ mặt mất hồn ngồi trên ghế sô pha, nhìn bóng dáng ra ra vào vào của Lâm Lam, nhớ lại chuyện buổi sáng.
Cô đã không cần anh mỗi ngày chuẩn bị một ly sữa tươi và một chén cháo loãng cho cô nữa rồi, đây có phải là đang lấy một hình thức khác nói cho anh biết, Lâm Lam cô đã không cần Bạch Nham anh rồi đúng không?
Bạch Nham ngồi trên ghế sô pha, anh không biết mình nên dùng lời nói gì để giữ Lâm Lam lại, nghĩ tới lời nói ngày hôm qua của cô, Bạch Nham hối hận cúi đầu.
Anh biết cô biết vì sao mình sinh non, chắc chắn cũng biết vì sao mắc chứng vô sinh, anh biết mẹ nói cho cô biết tất cả mọi chuyện trước khi anh không nói thật với cô, khiến anh bây giờ mất đi cơ hội giữ cô lại cơ hội. Mà chính xác tạo thành tình hình không thể vãn hồi như bây giờ cũng chính là Bạch Nham anh. Lâm Lam nói không sai, vấn đề lớn nhất giữa bọn họ bây giờ chính là đứa bé, Bạch Nham anh có thể không có con, nhưng nhà họ Bạch thì không thể.
Lâm Lam mở tủ quần áo ra cầm từng cái một ném lên giường, hễ là đồ Lâm Lam cô muốn cũng không để lại mà mang toàn bộ đi, cũng không thể để lại bất kỳ một đồ vật nào để sau này Bạch Nham có thể nhìn thấy mà đau lòng.
Thím Trương đứng ở cửa một lúc lâu vẫn lấy hết can đảm đi vào, hai năm rồi, bà ở nhà này cũng hai năm rồi, mỗi một ngày đều nhìn thấy hình ảnh vợ chồng ân ái, bà có thể nhìn ra Lâm Lam là cỡ nào quan trọng với Bạch Nham, làm sao thương yêu đến tận đáy long. Có một lần bà cho rằng bọn họ là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất mà bà gặp qua, chỉ là ngắn ngủn mấy ngày thế nhưng phải mỗi người đi một ngả rồi!
"Cô Lâm, " nhìn Bạch Nham vẫn ngồi mất hồn không nhúc nhích trên ghế sô pha, rốt cuộc thím Trương cũng không nhìn nổi nữa: "Thật ra cô hiểu lầm ngài Bạch rồi."
Lâm Lam dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn thím Trương tẩu: "Thím Trương, thím không biết vấn đề giữa chúng tôi, không liên quan tới việc hiểu lầm hay không hiểu lầm!" Nói xong lại vội vàng thu dọn đồ trong tay mình.
"Là chuyện đứa bé phải không? Thật ra hai năm trước tôi biết ngay là ngài Bạch làm. Năm ấy ngài ấy ngồi chồm hổm trước phòng bệnh của cô nắm tóc mình hối hận tự trách, như là nổi điên nói là lỗi của ngài ấy, là ngài ấy quá ích kỷ, lúc đó tôi đã biết rồi." Nói ra việc này thím Trương cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, những năm này giấu Lâm Lam, nhìn cô đối xử tốt với mình, thím Trương cũng vô cùng áy náy. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy cảnh vợ chồng bọn họ ân ái, bà nghĩ có lẽ giấu như vậy cũng tốt.
"Thì ra ngay cả thím cũng biết, chỉ giấu một mình tôi!" Lâm Lam nghe lời nói của thím Trương cũng không dừng động tác trong tay lại.
"Thật ra, ngài Bạch vẫn rất tự trách, năm ấy cô Lâm không nhìn thấy bộ dáng của ngài ấy ở bệnh viện đâu, là hận không phải người nằm trên giường là ngài ấy, là hận không thể quay ngược thời gian để đền bù lỗi lầm của ngài ấy. Cô Lâm, tôi nghĩ ngài Bạch làm vậy nhất định là bị ép buộc, cô không thể tha thứ cho ngài ấy một lần sao? Đàn ông mà, luôn luôn có lúc phạm sai lầm! Hai năm qua, tôi có thể nhìn ra ngài Bạch là cỡ nào xem trọng cô Lâm, như phụ nữ chúng ta, cả đời có thể có một người đàn ông yêu mình như vậy, bất kể như thế nào cũng nên nắm lấy thật chặt không buông tay!" Năm ấy khi thím Trương biết chuyện Lâm Lam sinh non có liên quan tới Bạch Nham, bà lo lắng sẽ có một ngày xảy ra chuyện như bây giờ, là một người phụ nữ, bà biết mất đi đứa bé rất khổ sở, nhưng Bạch Nham là một người chồng tốt, trừ chuyện kia ra. Mặc dù bà không rõ lắm vì sao Bạch Nham không cần con của mình, nhưng bà vẫn hi vọng Lâm Lam có thể cho Bạch Nham một cơ hội.
Lâm Lam nghe xong lời nói của thím Trương cũng không vội trả lời, thím Trương nói ra được tất cả sao cô lại không biết chứ, sao cô có thể không biết Bạch Nham đau khổ và tự trách chứ, sao có thể không hiểu, với một người phụ nữ mà nói, tìm được một người đàn ông thật lòng thương cô, yêu cô là một chuyện thật không dễ, nhưng chuyện của cô và Bạch Nham chuyện sao một mình cô có thể quyết định được.
Lâm Lam nhìn chằm chằm vào bức hình của cô và Bạch Nham đặt trên tủ đầu giường một lúc, rốt cuộc vẫn là cầm lên bỏ vào túi đồ của mình. Xoay người nói với thím Trương: "Sau khi tôi đi, Bạch Nham sẽ phải làm phiền thím quan tâm lo lắng, lúc tâm tình của anh ấy không tốt, thím khuyên anh ấy một chút. Không lâu sau sẽ có cô dâu mới vào ở, thím cố gắng ít nói chuyện của tôi và Bạch Nham ở trước mặt cô ấy, làm tốt phận sự của mình là được."
Thím Trương nhìn Lâm Lam bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi đi ra ngoài, vợ chồng son này thật sự chấm dứt rồi sao?
Xách hai túi đồ lớn, Lâm Lam đi ngang qua Bạch Nham: "Bạch Nham, em phải đi. Anh phải quên em đi, sống thật tốt!" Nói xong cùng thím Trương mỗi người xách một túi đi về phía cửa chính.
Bạch Nham đột nhiên giống như ý thức được cái gì, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, lại cũng chỉ di chuyển một bước nhỏ. Chỉ nhìn bóng dáng Lâm Lam rời khỏi mà nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Lam. . . . . ."
Nghe được tiếng "ầm" đóng cửa, cả người Bạch Nham vô lực ngã xuống ghế sô pha. Anh không có lý do và năng lực có thể giữ Lâm Lam lại, những lời "Bất Hiếu Hữu Tam Vô Hậu Vi Đại" đè trên vai anh thật nặng, khắc vào lòng anh, ngăn chặn miệng anh, trói buộc hành động của anh. Anh không di chuyển nổi bước chân đuổi theo kéo Lâm Lam lại ôm vào trong lòng thật chặt, anh cũng nói không ra được tiếng giữ Lâm Lam lại. Hai tay Bạch Nham ôm đầu, nhẹ giọng khóc. Người đàn ông không rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng mà thôi.
Lâm Lam cố hết sức xách túi đồ xuống xe taxi, ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ ở tầng bốn, đi một vòng, cuối cùng mình vẫn trở lại nơi này.
Cúi đầu nhìn hai túi đồ lớn trước mặt, Lâm Lam cau mày không biết nên làm sao để chuyển hai túi đồ lớn này đến thang máy đây.
"Cô Lâm, không ngờ trùng hợp như vậy, thế nhưng sẽ gặp cô ở đây!" Giọng nói của Tô Ngọ Dương truyền tới bên tai.
Lâm Lam giật mình ngẩng đầu lên thấy Tô Ngọ Dương rất là giật mình nhìn mình, nhìn Tô Ngọ Dương đứng trước mặt mình, nhìn căn nhà nhỏ đã từng là của bọn họ ở không xa phía trước, có một khoảnh khắc Lâm Lam cho rằng bọn họ trở lại ngày trước.
"Cô xách những túi này là muốn chuyển nhà sao? Bạch Nham đâu?" Nhìn bộ dáng Lâm Lam xách bao lớn bao nhỏ, Tô Ngọ Dương không hiểu hỏi.
"À, đây là. . . . . . là một vài đồ vật trước đây của tôi, tôi thấy đặt trong nhà chiếm chỗ quá, ném đi thì lại không nỡ, đúng lúc ở đây có một nhà trống nên muốn chuyển tới đây. Bạch Nham rất bận nên tôi không nói với anh ấy." Lâm Lam vội vàng lấy cớ.
"À, là vậy sao! Cần tôi giúp không? Bây giờ tôi đang nhàn rỗi nên không việc gì làm đây!" Tô Ngọ Dương nhìn hai túi lớn, lại nhìn vẻ mặt lo nghĩ của Lâm Lam, biết cô nhất định là bị chuyện này làm khó, liền chủ động đề nghị giúp đỡ.
"Vậy à, vậy rất tốt, tôi còn đang lo nghĩ làm sao để mang vào đây!" Lâm Lam do dự, nghĩ một chút, vẫn đáp ứng. Mặc dù anh là Tô Ngọ Dương, nhưng với cô mà nói Tô Ngọ Dương mất trí nhớ chỉ giống như một người xa lạ mà thôi, hai năm rồi, vướng mắc trong lòng cô cũng nên hiểu rõ, vậy thì hôm nay luôn đi, hiểu rõ một lần! Trong cuộc sống của Lâm Lam cô sau này sẽ không có Bạch Nham và Tô Ngọ Dương. Thế giới lớn như vậy dù sao vẫn có người đi lướt qua bạn, dù sao vẫn có người xuất hiện rồi lại rời khỏi trong cuộc đời của bạn, như vậy cuộc đời của bạn sẽ không quá nhàm chán, mà những người rời khỏi sẽ là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc sống của bạn sau này. Lâm Lam nghĩ, để Bạch Nham và Tô Ngọ Dương Thành trở thành hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời của mình đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT