Cậu nắm lấy tay của cô lại. Cô bực bội vung ra.

- Khoa làm gì vậy?

Cậu nhìn nó, ở nơi đông người này mà cô nỡ làm nó mất mặt. Cậu thoáng qua tia thất vọng.

- Đi về nhà!

Lần đầu tiên cậu lớn tiếng như thế với cô, nó còn phải giật mình. Trúc Liên thấy chỗ bu đông liền đi lại, thấy đầu tóc nó rối má nó đỏ bà liền tức giận vào ôm lấy nó.

- Hà Linh con bị làm sao vậy? Ai đánh con.

Nó lắc đầu. Cô xoay lại, khoanh tay trước ngực dõng dạc nói.

- Là tôi!

Trúc Liên nhìn lên đầy tức giận, bà không thể chịu đựng hành động của cô.

- Con bé này, tôi đã không muốn nhắc đến vậy mà giờ còn dám đánh con gái tôi

Cô cười nhếch miệng, nói giọng khinh bỉ.

- Thì ra là mẹ ăn mày của mày sao Hà Linh?

- Im miệng đi!

Cậu bực mình quát lớn với cô. Khuôn mặt bất ngờ của cô xoay lại nhìn cậu, nó thấy trong lòng ấm áp. Nó có thể xem lần này cậu bênh nó không? (Vơ: và Linh-Khoa đã quay trở lại..~)

- Khoa vì cái gì mà lớn tiếng với Chi?

Trúc Liên bực tức lần này bà lên tiếng.

- Đã dạy cho cô một bài học mà vẫn chưa đủ? Nhà cô đang phá sản sắp ra đường ăn xin đến nơi mà không biết sáng mắt? Có lẽ tôi hơi nhẹ tay với Đỗ gia.

Tú Chi kinh hãi nhìn người phụ nữ là mẹ của nó, cô không tin! Cô hét lên.

- Nói dối! Bà là mụ điên, nhà tôi làm sao phá sản? Hai mẹ con mày điên hết rồi Hà Linh.

- Quậy đủ chưa?

Cậu nắm lấy tay cô trừng mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt “nhân tạo” đó. Trong cậu giờ phút này thật đáng sợ, cô vô thức tuôn nước mắt. Nó nghe về việc phá sản gì đó thì không ngừng thắc mắc.

- Phá sản? Rốt cuộc là gì vậy mẹ?

Trúc Liên cố tình nói lớn cho cô nghe thấy.

- Mẹ đã thâu tóm công ty nhà con bé đó rồi! Ba nó đang vướng vào số nợ lớn, tiền đó là để cho khuôn mặt xinh đẹp của nó. Mẹ nghĩ, cả đời Đỗ gia cũng không ngẩn đầu lên được.

- Bà nói dối! Tất cả nói dối!

Cô hét lên nghe thê lương, mọi người đi đường đều không dám đứng lại xem. Cậu vẫn một mực giữ tay cô lại. Nó nghe về chuyện nhà ông bà chủ bị mẹ nó hại, tâm trạng có một chút áy náy.

- Mẹ sao mẹ lại làm như vậy?

- Năm xưa cũng vì chuyện này mà ba con tự vẫn. Tất cả là tại ba nó, con có biết không?

Nó vô thức sững người, ba nó chết vì bị ông chủ bức đến đường cùng? Trong lòng một nỗi căm hận theo bản năng trỗi dậy, đôi mắt nó dàn dụa nước mắt. Hoá ra mấy năm nay nó phải hầu hạ gia đình bức chết ba mình. Cậu cũng vô cùng ngạc nhiên, bán tính bán nghi. Nhưng sau khi thấy đôi mắt lần đầu tiên chứa đầy căm phẩn của nó thì cậu đã tin. Nó thật là tội nghiệp. Cô trong tay cậu vùng ra tiến về phía nó, cô lao vào đánh nó.

- Tại mày, gia đình tao bị mày hại đúng không?

Lần này tay cô lại bị chặn một lần nữa, lần này chính là...nó. Nó siết chặc tay cô, đôi mắt đầy vẻ âm u.

- Con khốn! Buông tao ra.

“Chát” là nó đánh cô!

- Im đi đừng nói nữa! Từ giờ, tôi sẽ không nhân nhượng nữa!

Rồi nó đẩy cô về phía cậu. Bây giờ nó đang căm ghét cô vô cùng, ba nó đối với nó là cả một bầu trời. Biết ba mình vì ba cô hại chết, bầu trời như sụp xuống nó. Phút chốc nó thay đổi thái độ ngay lập tức.

- Mẹ! Về thôi, con không muốn ở đây nữa!

Nó dìu mẹ lên xe, đi xa khuất con người kia. Cô không cam tâm, nó đánh cô, lớn tiếng. Cô nghĩ nó có quyền gì chứ? Cô phải có tất cả, tất cả là của cô.

- Mày đứng lại cho tao!

- Ngưng lại đi! Quá đáng lắm rồi đấy.

Cậu nhắm mắt lại, gằng giọng lên tiếng với cô. Cô xoay sang khóc lóc với cậu.

- Khoa không thương Chi sao? Sao Khoa đi bênh nó! Rốt cuộc Khoa xem Chi là gì? Nói đi

Cậu nhàn nhạt lên tiếng

- Em gái! Tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi, tôi xem cô như em gái nên mới bảo vệ và quan tâm. Thực ra tôi đã ngộ nhận về tình cảm tôi dành cho cô.

Cô nghe như mọi thứ đang sụp đỗ. Nhà cô phá sản, người cô yêu lại xem cô như em gái? Một ngày mà mọi thứ hoàn hảo của cô đã biến mất! Vì nó! Cô thét vào mặt cậu.

- Thằng khốn! Tồi tệ, cậu chỉ được phép yêu tôi mà thôi. Hôn ước đã được sắp đặt rồi, dù muốn hay không 5 năm nữa tôi cũng sẽ là vợ cậu ha ha...

Cô cười điên dại, đúng! Cô còn bản hôn nhân mà ba cô lập, mọi chuyện với cô chưa đến mức tồi tệ. Cậu nhìn cô, rồi nhíu mày lại. Hôm nay cậu mới chứng kiến được một mặt khác của cô, và càng khẳng định cậu không hề yêu cô!

- Xin lỗi, Đỗ thị đã phá sản và ba tôi đã huỷ tờ hôn ước đó rồi! Chi à! Đến bây giờ tôi mới biết con người cô như thế này. Liệu cô còn điều gì giấu tôi?

Cậu xoay mặt bỏ đi lạnh lùng, cậu quá thất vọng. Mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ với cô, thấy cậu đi cô liền chạy đến ôm phía sau cậu.

- Đừng đi! Chi yêu Khoa, đừng bỏ rơi Chi.

Cậu lạnh lùng bỏ hai tay cô ra. Xoay mặt lại và nói với cô một câu duy nhất.

- Từ giờ, tất cả chấm dứt. Mọi thứ của cô không liên quan đến tôi, hãy sống tốt.

Tất cả với cô đều đã chấm hết.

---

••Góc tự kỉ••

Xa-qua-đi-cạp mấy bạn ^^!- đúng như lời hứa talkshow mini nga~ đây là góc tự kỷ của riêng con Vơ, mini show này là lần đầu con Vơ viết. Yêu cầu không ném đá:))))

__*__

Hôm nay trong “hậu môn” ý lộn “hậu trường” câu truyện Yêu nhầm cậu chủ đang rất loi nhoi. Vậy là tác giả già đã quyết định bắt cóc ba đứa nhỏ “bóc lột” thông tin “dã man“.

Vơ: Chào mấy đứa chị là “mẹ kế” của mấy em. Người cho tụi em có đất diễn để lăn lộn *hất tóc*

Chi: *bay vào đòi cào mặt* bà già kia! Cho tui vai phản diện để giờ tui bị mấy fan của con Linh nó rủa hả? Tui không cam tâm, tui “hiền” như vậy mà.

Vơ: Đạo diễn cắt máy, để tui dạy dỗ con tui một cái *chuẩn bị tư thế*

Sau một hồi dằn co cuối cùng thì cũng yên ắng.

Vơ: *chỉnh sửa lại quần áo* Vô vấn đề chính của ngày hôm nay, đầu tiên một bạn girl có nickname là ba cọng tóc muốn đặt câu hỏi cho Khoa

Khoa: *làm mặt chảnh với hai đứa còn lại*

Vơ: câu hỏi: tại sao em lại ác vãi tè vậy?

Khoa: *thất vọng* Dạ, em xin trả lời. Hình tượng của em đều nằm trong tay mụ điên này ạ. Nhưng mà xin mấy chuỵ đừng ghét em, mốt lớn em sẽ đoẹp troai *nháy mắt*

Linh: *nôn thốc nôn tháo* trèo xuống dùm con ông nội, ở trển lâu quá là hồi bị ném đá cho phù mỏ giờ.

Vơ: Câu tiếp theo dành cho Linh bé bỏng từ một fan của em của em nickname vàng đầy kho: một câu thôi, sao em ngu quá vậy?

Linh: *mặt chầm dầm* quản lý đâu?

Quản lý: Tui đây

Linh: Tra số nhà nhỏ đó cho tui, mai tui gửi cho nó mấy tấn bom. Thôi đi chơi đi tụi bây, tốn thời gian quá *lấy nách cặp cổ Chi, nắm tay Khoa rời đi”

Vơ: Ế!!! tui chưa hỏi xong mà

Đạo diễn: thôi hết giờ rồi má ơi, xuống đi để tui về tui chơi siêu nhân *cắt máy*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play