Buổi họp báo diễn ra khá căng thẳng, phía phóng viên đặt khá nhiều câu hỏi tế nhị. Khiến nhiều lần trợ lý phải từ chối trả lời. Bên phía cổ đông cũng nhiều người nhân cơ hội đảo chính, ngầm thu lại cổ phiếu. Hoàng Khoa vẫn một phong thái bình tĩnh đối diện.

Tú Chi ngồi trước màn hình ti vi lớn, nét mặt có chút lưu luyến bóng hình trong kia. Những hồi ức lần lượt ùa về, khoé mắt cô ấy cay xè rồi nhoè đi lúc nào. Nhưng sau đó Tú Chi lại nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt đó, thay vào đó nhanh chóng là một nụ cười tà mị.

-”Anh rốt cuộc rồi có tư cách gì để xa em? Bằng mọi giá em phải có được anh lần nữa.”

Căn hộ hiện giờ của Tú Chi khá khang trang, nhưng cũng là của bao dưỡng của một doanh nhân nước ngoài. Từ lâu Tú Chi chỉ sống vào tiền của người khác, cô ấy sợ cái cảnh nghèo túng của sáu năm trước. Bằng mọi giá phải nổ lực cho dù phải hi sinh bản thân. Đỗ gia thật sự sau đó chỉ còn lại vài mảnh hư vô, công ty đều phá sản, tất cả đều chuyển sang cho con gái của bà Hà Trúc Liên.

Tú Chi ôm hận từ đó, ba mẹ cô ấy đều được chuyển sang nước ngoài nhập cư. Coi như con gái báo hiếu được đến như vậy thôi, khoản tiền hàng tháng đều được chuyển sang tài khoản của ông bà. Từ ngày đó Tú Chi cũng âm thầm vung tiền của mấy lão đại gia điều tra về Hà Linh sau khi sang Nga rồi không thấy giấu vết. Nhưng tin tức thu về lại là con số không.

Thời gian đó Tú Chi còn biết công ty Thiên Mỹ được Hoàng Khoa kế nhiệm đi lên như diều gặp gió, nhưng chưa bao giờ anh tìm đến cô ấy dù chỉ một lần. Cô ấy cũng âm thầm chịu đựng đợi đến đúng thời điểm sẽ chính thức đường đường chính chính bên cạnh anh.

Tú Chi rít một hơi thuốc thật dài, ánh mắt mơ màng trong làn khói. Nhìn bảng tin trên ti vi vừa kết thúc, Tú Chi ngửa mặt lên trần nhà cười sảng khoái.

-”Anh rồi cũng về bên em thôi.”

...

...

Vài ngày sau Hà Linh cũng nắm được tình hình, nhưng chị Lio khuyên rằng bây giờ cô ra mặt thì mọi chuyện càng rối. Lại thấy Tú Chi hiên ngang đến Thiên Mỹ ký bản hợp đồng, Hoàng Khoa lại bị chủ tịch điều sang Mỹ chỉnh đốn tình hình. Mọi chuyện cũng xem như tạm lắng, nhưng còn mấy bài báo kia một chút cũng không chịu buông tha cho người ta.

Mấy hôm để tránh tai tiếng Hà Linh nhất quyết không diễn cho đến khi mọi việc kết thúc, phiền não loanh quanh trong nhà Hà Linh thả mình xuống ghế sofa. Vừa lúc điện thoại bàn reo đến, cô lười biếng bắt máy.

-”Alo?”

Đầu dây bên kia giọng nam đầy từ tính vang lên bên tai cô, giọng nói làm cho cô hai cung bậc cảm xúc lẫn lộn.

-”Linh! Anh vừa đáp xuống sân bay liền gọi cho em. Nếu em không cảm thấy phiền anh đến nhà em được không?”

Hà Linh mất vài giây để suy nghĩ rồi nhanh chóng trả lời.

-”Được chứ, hay anh để em ra đó đón anh? Chờ em mười lăm phút đi.”

-”Thôi không cần đâu em. Linh nhắn qua cho anh địa chỉ anh tự đến được rồi.”Sau khi nhắn qua cho anh ấy địa chỉ Hà Linh đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn. Cuộc gọi vừa rồi là anh Phong, anh ấy nói đã về nước. Hà Linh tâm tư rối bời, đã cố lãng tránh nhưng thật sự không tránh nổi anh ấy.

Còn chuyện bên Thiên Mỹ cô cũng âm thầm dàn xếp giúp Hoàng Khoa, mấy tên lợi dụng thời cơ đều bị đưa ra ánh sáng. Tuy hứng thú kinh doanh cô không có, nhưng đứng sau cô là mẹ và dượng nên mọi chuyện cũng thật dễ dàng nhờ vào một cuộc gọi.

Sau khi đi vào bếp, phát hiện tủ lạnh trống rổng vì trong nhà có ai mua thứ gì để vào đâu? Cô lại bận rộn với công việc nên ăn uống đều qua loa. Vậy là cô lại tiếp tục ngồi vào ghế chờ đợi anh Phong, có lẽ anh ấy sẽ được ăn mì gói rồi.

Mấy hôm bị ông Đặng kéo sang bên Mỹ chỉnh đốn cho một trận, Hoàng Khoa mệt mỏi vô cùng. Vốn những chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng từ khi cô gái ây xuất hiện lại khiến cuộc sống anh bị xáo trộn.

-”Cậu Thành, mấy người được phát hiện là cố tình thâu tóm cổ phiếu, cậu xử lý gọn gàng giúp tôi. Gửi cho gia đình bọn họ một số tiền coi như công ty đã đối đãi rất tốt với họ rồi.”

-”À còn nữa, đặt cho tôi một vé bay về trong hôm nay.”

Hoàng Khoa cúp điện thoại, tiếp tục đối mặt với chiếc laptop. Trên màn hình là tất cả thông tin của nữ ca sĩ gốc Việt Halin. Anh chăm chú click chuột vào những tấm ảnh, chân mày không ngừng nhíu lại.

Truyện được cập nhật duy nhất ở wattpad

Anh cảm thấy rất kì lạ, ngoài những thông tin sau khi nổi tiếng còn đời tư của cô ca sĩ này lại không có một tin tức gì. Kể cả cha mẹ là ai cũng không có một chút tin tức. Hoàng Khoa hiếu kì về cô gái này, thoạt nhìn lại rất quen mắt, cái tên cũng khiến anh rất ấn tượng. Nhưng lại không phải là Hà Linh năm ấy.

Tuyệt đối không thể, Hà Linh sẽ không thể thay đổi đến nổi không ai nhận ra như vậy. Hoàng Khoa ngã ra phía sau nhẹ nhìn về phía màn hình, ánh mắt mong lung nghĩ về điều gì đó.

Sau khi anh Phong đến chơi cả hai vui vẻ cười tíu tít. Cũng may dọc đường anh mua mì xào bò đến cứu vãn, hai người vừa trò chuyện vừa ăn hết cả phần.

-”Mà sao hôm nay anh bất ngờ về đây vậy?”

Hà Linh cho miếng thịt bò ngon lành vào miệng, ở bên cạnh anh bao nhiêu hình tượng xinh đẹp cũng bay đi mật. Bên cạnh anh cô chỉ đơn giản là một người bình thường, thật sự không cần giữ hình tượng gì cả. Anh Phong nhẹ đưa tay lau vệt nước sốt trên khoé miệng cô, hành động hết sức tự nhiên.

-”Tại vì bạn anh gặp một số vấn đề, anh về đây giúp anh ấy.”

Hà Linh gật đầu rồi đưa tay lên chùi đại khuôn miệng của mình. Phong liền cản lại, nắm lấy bàn tay của cô. Anh đưa cho Hà Linh chiếc khăn tay từ trong túi áo vest.

-”Em cứ như con nít, đến khi nào anh mới có thể yên tâm để em ở một mình đây?”

Anh vừa cầm khăn lau miệng cho cô, vừa dịu dàng nói.

-”Anh đã nghe vụ rắc rối của em bên đây rồi, cũng thật may là anh về đây để xử lý vụ này.”

Hà Linh được anh lau miệng như vậy cũng có chút xấu hổ và không thoải mái, nghe anh nói vậy liền bất ngờ né sang một bên.

-”Mo?”

Phong bật cười lùi về phía ghế của mình.

-”Bạn anh ở Thiên Mỹ, anh về đây vì lời mời của cậu ấy đến công ty.”

Hà Linh nghi hoặc nhìn anh. Anh Phong có bạn ở Việt Nam? Lại là người trong công ty? Sao anh ấy không bao giờ đề cập đến việc này vậy. Cô nghi ngờ đến một người liền nói.

-”Anh không phải là bạn của Hoàng Khoa đó chứ??”

Anh vừa cầm cốc nước lên uống vừa gật đầu, chỉ là một cái gật đầu nhẹ mà làm Hà Linh giật mình. Trái đất vốn có thể là tròn trịa như vậy sao? Sau bao nhiêu lâu cô né tránh thì cuối cùng lại bị vướng vào họ một lần nữa. Có phải định mệnh đã sắp đặt số phận trước không vậy? Cả đời chạy trốn cũng không thể thoát khỏi. Vậy thì cứ thử xem rốt cuộc định mệnh sắp đặt như thế nào?

---

Nam phụ lên dĩa =)))))) dự là readers sẽ thích anh Gió hơn:)))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play