Tủ Gỗ sưa, là chiếc tủ cổ từ thế kỷ 17, dùng gỗ thô chất lượng cứng rắn chế tạo ra, kỹ thuật tinh tế tỉ mỉ bào mỗi góc rất mượt mà, sử dụng khóa đồng cũ tạo nên hiệu quả vẽ rồng điểm mắt trên mặt gỗ trơn nhẵn. Trong ấn tượng của Hạng Bội Tâm, mỗi khi mẹ về luôn cẩn thận từng li từng tí mở nó ra, sau đó lại thật cẩn thận cài khóa đồng, tất cả động tác đều nhẹ nhàng thận trọng.
Đây là trí nhớ còn sót lại về tủ Gỗ sưa lúc cô sáu bảy tuổi, vì mẹ, cô cũng yêu thích tủ Gỗ sưa, còn bận lòng về nó rất nhiều năm.
Cô vuốt ngực vì quá kích động, không biết nên biểu đạt lời cám ơn với Vương Chí Hoằng như thế nào.
"Là thật, chúng ta tìm được rồi."
"Cám ơn anh, Chí Hoằng..." Cô cảm động trào nước mắt.
"Không, anh không cần em cám ơn."
Hạng Bội Tâm không nói gì, hai mắt đẫm lệ nhìn Vương Chí Hoằng, trong đó chứa đựng sự khó hiểu.
Do dự một lúc lâu, anh ta mới lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, thận trọng đặt trước mặt cô.
"Bội Tâm, cuối cùng đã tìm thấy tung tích tủ Gỗ sưa rồi, còn em, cuối cùng có thể thỏa mãn nguyện vọng bao lâu nay, cầm theo tủ Gỗ sưa đi cùng anh vào lễ đường. Bội Tâm, em có bằng lòng gả cho anh không?" Vương Chí Hoằng nhìn cô chăm chú.
Trái tim cô đang cuộn trào, gương mặt còn hơi nóng lên, trong lòng cô có sự cảm kích không nói ra, chỉ biết gật đầu.
Chiếc nhẫn đeo lên ngón tay nhỏ nhắn của cô, soi sáng giọt nước mắt, vừa nghĩ đến chiếc tủ Gỗ sưa sẽ lại thuộc về nhà họ Hạng, cô xúc động không biết nói gì hơn, đọc tin tức cung cấp mới dẹp yên được trái tim cô.
Đó là một bữa cơm ấm áp, vui vẻ, niềm vui sướng tìm lại được di vật của mẹ còn hơn tất cả.
Mãi đến khi đêm khuya nằm trên giường, Hạng Bội Tâm còn chưa tin đây là thật, vội nhảy xuống giường, rút tờ giấy trong cặp da ra để xác nhận.
"Mẹ, con thật sự đã tìm được tủ Gỗ sưa rồi!" Cô lại kích động rơi nước mắt, trong ngực như cốc nước được rót đầy, kéo bàn trang điểm, cô cẩn thận lôi hộp trang sức, lấy ra chiếc chìa khóa đồng bên trong, "Cuối tuần này, mình sẽ đến thăm hỏi nhà họ Dương, hi vọng đối phương còn nhớ ước định ấy, để mình thuận lợi mang tủ Gỗ sưa về."
Nhưng cảm kích, cầu nguyện... Tất cả lời nói đều quay ngược trở lại, giống như muốn cắn nuốt cô.
*
Châu Phi - Sudan
Chiếc xe của Tổ chức Viện Trợ Nhân đạo Quốc tế chạy vào đất nước của cánh đồng sa mạc, thu hút ánh mắt khao khát của người bản địa.
Vật tư của họ thiếu thốn nghiêm trọng, cuộc sống hết sức sa sút, ngay cả nước sạch cũng không dễ có được. Nhìn năm chiếc xe viện trợ vật tư chạy đến, người dân Sudan như trông thấy hi vọng cuộc sống, chen lấn chạy theo hướng xe đi.
Trong chốc lát, đằng sau sườn xe cát vàng cuồn cuộn là một nhóm quần chúng dìu già dắt trẻ.
Dương Duy xuống xe lộ ra khuôn mặt màu lúa mạch dưới ánh mặt trời, ra sức cùng nhóm bạn trong Tổ chức Viện trợ Quốc tế bắt đầu tháo dỡ từng hòm vật tư đến từ khắp nơi trên thế giới, trên mặt anh chất đầy nụ cười, như vầng thái dương mang đến hi vọng cho nhân dân Sudan.
"Anh Duy, anh Duy!" Lũ trẻ nhiệt tình dùng tiếng Trung không lưu loát do Dương Duy dạy gọi anh.
"Ừ, từ từ, để anh sắp xếp lại đã, hôm nay không chỉ mang thức ăn đến, bọn anh còn mới bác sĩ Lucas đến để khám bệnh cho mọi người, đi xếp hàng đi, ngoan ---"
"Anh ơi, tí nữa bọn em có phải đi học không?"
"Tất nhiên, vậy nên mấy đứa không thể trốn đâu đấy." Bàn tay vuốt ve đầu từng đứa trẻ.
"Biết rồi!" Lũ trẻ nhảy nhót trở về đội ngũ.
Chỉ mấy phút, Dương Duy đã mồ hôi đầy người, nhưng anh trời sinh hiền lành chất phác, làm không biết mệt.
Dương Duy, thiếu đông của tập đoàn Kael, từ nhỏ ở với ông nội được ông ân cần dạy dỗ đến khi trưởng thành. Ông nội nói, hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông, cũng thiêng liêng giống như việc viện trợ nhân đạo.
Nhưng mà, quá nhiều người dấn thân vào kinh doanh, công việc viện trợ quốc tế lại luôn không đủ người, anh - người con cưng của trời này tháo cà vạt cởi bỏ âu phục, bỏ đi gia tài trăm tỉ, giao gia nghiệp cho nhân viên chuyên nghiệp quản lý, bản thân mình đi theo bước chân Tổ chức Viện Trợ Nhân đạo Quốc tế, đến thế giới thứ ba [2] bần cùng này, hi vọng dùng lực lượng của anh cứu giúp những người nơi đây.
[2] Những từ ngữ "Thế giới thứ nhất", "Thế giới thứ hai", và đặc biệt "Thế giới thứ ba" được dùng để phân chia các quốc gia trên thế giới thành ba nhóm lớn. Từ "Thế giới thứ ba" được sử dụng lần đầu tiên năm 1952 bởi nhà nhân khẩu học Pháp Alfred Sauvy đặt ra khi liên tưởng đến Đẳng cấp thứ ba trong Cách mạng Pháp "... bởi vì, cuối cùng thì, cái Thế giới thứ ba vốn bị khinh miệt, bị lờ đi và bị bóc lột sẽ như Đẳng cấp thứ ba, muốn trở thành một cái gì tương tự".
Thế giới thứ ba sau đó trở thành từ ngữ chỉ các nước không thuộc thế giới phương Tây, cũng không thuộc hệ thống xã hội chủ nghĩa trong Chiến tranh Lạnh. Tuy vậy, ngày nay, từ ngữ này để chỉ các nước đang phát triển, bất kể hình thức chính trị ra sao. (Nguồn: wiki)
Khuôn mặt trắng nõn trở nên đen thui, mặc dù chất lượng cuộc sống không tốt, nhưng đổi lại anh được cơ thể khỏe mạnh và tâm hồn sung túc, anh không hề luyến tiếc cuộc sống thoải mái ở ngôi nhà biệt thự tại Mỹ, chỉ muốn theo đuổi sự phong phú về tinh thần.
"Duy, mau hỗ trợ chỉ huy họ xếp hàng đi, bác sĩ Lucas sắp bị họ nhấn chìm rồi." Cộng sự đến từ Đức hét lớn.
"Ờ, đi ngay đây ---" Dương Duy sảng khoái tinh thần chạy về phía lều bạt đơn sơ đang hỗn loạn, lớn tiếng kêu gọi mọi người giữ trật tự. Dưới sự chỉ huy của anh, cuối cùng bác sĩ Lucas mặt mày quẫn bách có không gian thở dốc, có thể cẩn thận kiểm tra thân thể cho mọi người.
Dương Duy vừa giúp khuân thuốc men khám bệnh, thỉnh thoảng còn trợ giúp bác sĩ Lucas, đôi khi còn phải làm thành viên giữ trật tự la hét mọi người xếp hàng, anh chạy trước chạy sau rất là bận rộn.
"Anh Duy, hôm nay chúng ta chơi trò gì?" Một cậu bé với nước da đen như than chạy đến trước mặt anh hồn nhiên hỏi. Cậu ta là Taj, cầm đầu lũ trẻ ở nơi này.
"Này, Taj, mẹ và em gái thế nào rồi? Em có chăm sóc họ không?"
"Tất nhiên là có, em vừa lấy thức ăn về cho mẹ, thân thể em gái cũng tốt hơn nhiều rồi!" Taj ra dáng người lớn.
"Em ngoan lắm, lát nữa anh muốn tặng mọi người món quà nhỏ, em giúp anh được chứ?"
"Vâng! Anh muốn tặng quà gì thế?"
"Bàn chải đánh răng." Bàn tay to chỉ về phía thùng giấy ở phía sau xe.
Thông qua quan hệ cá nhân, mỗi tháng Dương Duy đều bảo tập đoàn Kael gửi tới một khoản công ích tài trợ Tổ chức Viện trợ Quốc tế, chính anh thỉnh thoảng cũng trích từ số tiền to lớn thu được thông qua cổ phiếu của mình để mua ít đồ cho lũ trẻ, có thể chỉ là chút đồ ăn vặt, giấy bút, sách vở, nước uống, nhưng chỉ cần có thể cải thiện cuộc sống của chúng, trong lòng anh liền tràn đầy sự thoải mái.
Lần này là vì lần trước nha sĩ khám bệnh miễn phí có đề cập đến tình trạng sâu răng ở trẻ con, cho nên anh mới hứng khởi có suy nghĩ mua bàn chải làm quà tặng mọi người, muốn lập tức cứu giúp họ thoát khỏi nghèo khó là điều khó khăn, nhưng anh hi vọng cải thiện cuộc sống căn bản của họ từng chút một, ít nhất phải duy trì được cơ thể khỏe mạnh.
"Đây là thứ gì vậy? Có thể ăn được không? Hay dùng để tắm?" Taj bối rối.
"Dùng để tắm, có điều là giúp răng em tắm." Dương Duy xoa đầu cậu ta.
Trẻ con ở thế giới thứ ba và trẻ con trên khắp thế giới đều giống nhau, chúng có sự hồn nhiên và tò mò đối với mọi sự vật, còn ở trong mắt Dương Duy, chúng có cuộc sống thiếu thốn nhưng bản thân chúng càng tinh khiết, càng đáng yêu hơn.
"Nhưng em cũng không hay tắm, vậy tắm răng làm gì?"
"Lát nữa anh Duy sẽ nói cho em biết tại sao, Taj." Một cộng sự đến từ Iran cười nói cho cậu ta biết, tiếp đó kéo Dương Duy, đẩy anh về phía chiếc xe duy nhất có vô tuyến điện dùng để liên lạc, "Bên ngoài nói có người tìm anh."
"Ai thế?" Ai mà thần thông quảng đại tìm được anh vậy? Dương Duy rất kinh ngạc.
"Trừ người nhà anh thì còn có ai?"
"Người nhà anh?" Anh càng nghi hoặc, gãi đầu, "Không phải A Đông chứ? Trừ cậu ta ra, còn ai tìm mình?" Anh vẫn thì thầm.
Nhân khẩu nhà họ Dương ít ỏi, từ lúc Dương Duy còn bé đến giờ, cả ngôi biệt thự cao cấp to lớn rộng trăm mét chỉ có anh cùng ông nội và bố con bác quản gia, mọi người thường ở trong phòng của mình cả ngày, cũng rất khó chạm mặt nhau.
Nhất là kể từ sau khi ông nội qua đời, bác Dương cũng về hưu, nhân khẩu trong ngôi biệt thự càng giảm mạnh, trong nhà cũng chỉ còn lại có anh và Dương Đông kế thừa sự nghiệp quản gia của bố mình, một ông chủ và một quản gia, anh thì quanh năm chạy ngược chạy xuôi không có chỗ ở cố định ở Châu Phi, Dương Đông là đàn ông cũng không có tính lải nhải khóc sướt mướt, nhà cửa rộng rãi nửa năm nay đều dùng để nuôi muỗi, thế nào mà giờ Dương Đông lại vội vàng tìm ông chủ là anh đây, thật làm Dương Duy bất ngờ.
Có chuyện gì nhỉ? Dương Duy buồn bực cầm lấy vô tuyến điện: "Alo! A Đông, là cậu à?"
"Thiếu gia, Duy thiếu gia! Thật sự là anh ư? Đúng là anh rồi!" Vừa nghe thấy giọng nói đã lâu không gặp, Dương Đông ở đầu này vô tuyến điện cảm động đến mức nghẹn ngào muốn khóc.
"A Đông, là anh, em sao thế?"
"Trời ạ! Rốt cuộc anh đang ở đâu thế? Em tìm anh mãi, Duy thiếu gia!" Dương Đông hò hét khàn cả giọng, giọng điệu vừa mừng vừa sợ.
Thông qua trụ sở Tổ chức Viện trợ Quốc tế, nửa tháng trước Dương Đông bắt đầu tìm kiếm ông chủ đang phiêu bạt này, nhưng mỗi lần đều là chân trước anh ta vừa đến, chân sau Dương Duy đã sớm đi đâu không biết, nhiều lần Dương Đông đều đuổi hụt.
Thế nhưng sự việc hết sức khẩn cấp, mặc dù Dương Đông vì không chịu nổi khí hậu bị giày vò đến không còn hình dạng, anh ta vẫn cấp thiết tìm cho được Dương Duy, thái độ kiên trì làm cho Tổ chức Viện trợ Quốc tế rất nhức đầu mà cũng không biết làm sao, đành phải tiếp tục chấp nhận yêu cầu của gã quỷ phiền Dương Đông, tiếp tục giúp anh ta đuổi theo bước chân liên tục di chuyển của ông chủ.
"Hu, thiếu gia, em đã tìm được anh rồi..." Mệt lả, cảm động đến rơi nước mắt, cảm xúc lẫn lộn khiến Dương Đông là đàn ông cũng không nhịn được khóc nức nở.
Dương Duy cười, nhất định là A Đông không chịu nổi cuộc sống ở Châu Phi mà bị bệnh, còn nhớ khi vừa mới gia nhập vào tổ chức viện trợ, vô cùng bận rộn nhưng không ai giúp được, bản thân thì lăn ra ốm, lâu dài liền liên lụy đến cộng sự, mãi cho đến mấy năm vừa rồi, anh mới chính thức thích ứng với cuộc sống như thế.
"Được rồi, đừng khóc nữa, em đã lớn thế rồi." Dương Duy mỉm cười động viên anh ta.
"Em cũng không muốn đâu... Hu..." Dương Đông nức nở, không kìm chế được cảm xúc.
Hơn nửa năm không có liên lạc, sao A Đông lại trở nên thích khóc như vậy?
"Đúng rồi, A Đông, có chuyện gì mà tìm anh gấp gáp thế?"
Anh ta lau nước mắt, sụt sịt, "Duy thiếu gia, chuyện không tốt, anh phải lập tức theo em về Virginia mới được, chậm thì không kịp nữa."
"A Đông, bây giờ anh đang ở Sudan, nhiệm vụ vận chuyển vật tư chữa bệnh lần này còn chưa hoàn thành, tạm thời chưa thể về Mỹ, rốt cuộc chuyện gì không tốt?"
"Tập... Tập đoàn Kael gặp nguy cơ rồi!" Dương Đông đau lòng hét to.
"Cái gì?! Làm sao có thể? Trong tập đoàn không phải có một đội ngũ tinh anh ư, sao lại gặp nguy cơ?" Dương Duy cảm thấy không dám tin.
Không phải anh nói khoác, tập đoàn Kael ít cái gì chứ tinh anh thì nhiều vô số, chỉ với một người cũng có thể mang lại số tiền lợi nhuận cực lớn cho công ty, lợi ích có được hàng năm của tập đoàn Kael rất lớn, hàng năm trích ra một số tiền khổng lồ từ lợi ích thu được cho tổ chức viện trợ nhân đạo cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông.
Một công ty tập hợp biết bao tinh anh, sao có thể gặp nguy cơ?
"Vì sao không thể? Bọn họ đúng đều là tinh anh, nhưng một khi những tinh anh ấy không trung thành nữa, họ sẽ ăn sống nuốt tươi tập đoàn Kael, khiến cho tập đoàn chia năm xẻ bảy, tập đoàn Kael có lớn hơn nữa, cũng không ngăn cản được dã tâm bừng bừng của những kẻ tinh anh ấy."
Cậu ta đang nói có người có âm mưu với tập đoàn Kael ư?
"Dương Đông, nói rõ một chút." Dương Duy không hiểu nhiều lắm.
"Thiếu gia, tôi nghe được tin tức nói trong nội bộ tập đoàn có mấy thành viên ban giám đốc tham ô tài chính công ty, ăn xương mới biết vị sợ sự việc đã bại lộ, bọn họ quyết định làm liều một phen, ý đồ lập kế cướp tập đoàn, nửa tháng trước em đã bắt đầu tìm anh, mục đích chính là hi vọng anh có thể mau trở về ngăn cản."
Dương Duy hốt hoảng một lúc, thành viên ban giám đốc muốn cướp gia nghiệp, việc này có thật không? Tập đoàn Kael thật sự gặp nguy cơ ư? Khoản tiền cứu trợ hàng năm phải làm sao? Mất đi sự tài trợ ấy, thế giới thứ ba sẽ càng khổ cực... Trong đầu anh lập tức nghĩ đến những điều này.
Không thấy đáp lại, Dương Đông rất lo lắng, thiếu gia ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra này rốt cuộc có ý thức được chút nguy cơ nào không vậy? Anh ta đã nói đến mức gấp như lửa đốt sau lưng thế này, vì sao Duy thiếu gia còn thờ ơ?
"Thiếu gia, chuyện này vô cùng chính xác, anh đừng ngẩn ra nữa, bây giờ anh lập tức rời khỏi Sudan, em chờ anh, chúng ta nhất định phải nhanh chóng quay về Virginia, chỉ cần có thể kịp ngăn cản, tập đoàn Kael có thể giữ được, nhanh lên đi! Thiếu gia!" Dương Đông đau lòng nhức óc la lên.
Đều do cụ nhà, ban đầu cứ thả cho thiếu gia làm cái gì mà viện trợ nhân đạo, cả ngày bỏ mặc gia nghiệp trăm tỉ không thèm lo, chạy đến cái nơi gà không đẻ trứng, chim không ỉa phân làm phu khuân vác. Lần này hay rồi, thiếu gia không muốn quản cũng sắp không thể quản nữa rồi, bởi vì kẻ ngấp nghé đã biến tập đoàn Kael thành miếng bánh mì nuốt từng miếng một không để lại chút dư thừa, Duy thiếu gia là siêu cấp đại cổ đông cũng sắp phải lưu lạc thành siêu cấp đại dân nghèo trong lịch sử.
"Dương Đông, tình hình thật sự rất nghiêm trọng ư?" Dương Duy xác nhận lại lần nữa.
Dương Đông ở đầu này vô tuyến điện quả nhiên nghe xong giận đến nỗi nộ khí công tâm, gần như tức muốn chết, chỉ thiếu một hơi cuối cùng là buông tay giã từ cuộc đời, "Thiếu gia, tất nhiên rất nghiêm trọng, anh nghĩ thử xem ngân sách tài trợ hàng năm sẽ bị cắt đứt toàn bộ, liệu nó có nghiêm trọng không?"
Nghĩ đến việc một năm Tổ chức viện trợ nhân đạo Quốc tế sẽ thiếu hụt hơn 50 triệu Đô la, không nghi ngờ gì là đòn cảnh tỉnh Dương Duy, "Nghiêm trọng, việc này thật sự có chút nghiêm trọng."
Có chút?! Dương Đông thiếu chút nữa ngất xỉu, "Duy thiếu gia, đó là siêu nghiêm trọng, còn không về, ngân hàng sẽ niêm phong nhà cửa, đấu giá toàn bộ đồ đạc có giá trong nhà, chúng ta sắp không còn nhà để ở nữa rồi!"
"Đấu giá đồ đạc của chúng ta?! Bao gồm cả cái tủ Gỗ sưa của anh?"
Đây chính là cái tủ đi theo anh từ nhỏ đến lớn, chan chứa tình cảm và ký ức về gia đình. Nhớ lại hơn hai mươi năm trước, từng có người khóc lóc muốn anh thay thế công việc bảo quản, trước khi đối phương chưa đứng ra thu hồi nó, dựa trên cam kết, anh có nghĩa vụ cùng trách nhiệm bảo đảm cho sự tồn tại của tủ Gỗ sưa.
"Tất nhiên bao gồm cả nó, chỉ cần có thể bán lấy tiền."
Tình hình quả thực rất nghiêm trọng, "Dương Đông, vậy em nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Còn hỏi làm gì bây giờ? Mạng nhỏ mỏng manh của Dương Đông thật sự không chịu nổi, "Duy thiếu gia, anh phải lập tức rời Sudan về Mỹ, nhanh lên! Chậm thêm nữa thì thật sự không kịp đâu..."
"Được rồi, anh sẽ cố hết sức."
Gì cơ, cố hết sức? Nghe vậy, Dương Đông phải chịu giày vò vì không hợp thủy thổ, chỉ còn thừa một hơi cuối cùng đã không chịu nổi đả kích, bất tỉnh tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT