Kết hôn được ba tháng, tủ Gỗ sưa vẫn chưa được mở ra, bởi vì Dương Duy lại giở trò gian trá, uy hiếp Hạng Bội Tâm phải có bé con trước, anh mới bằng lòng lấy chìa khóa ra mở tủ.
Hành động này khiến cô giận đến ba ngày ba đêm!
"Tên trộm đáng ghét, xem em làm sao trừng trị anh!"
Một ngày, Dương Duy đổ xuống giường ngủ, nguyên nhân là một tiếng trước Hạng Bội Tâm lấy rượu ngon dùng tiếng nói êm ái bên tai giựt dây, anh không địch lại nữ sắc quả nhiên sau ba ly xuống bụng thì đầu óc choáng váng.
Nắm chắc cơ hội tốt, cô rón rén trắng trợn tìm kiếm trong phòng, ngay cỏ xó xỉnh cũng không bỏ qua, chỉ vì tìm chìa khóa tủ Gỗ sưa.
Nhưng mà cô loay hoay đến nỗi người đầy mồ hôi, đừng nói đến chìa khóa, ngay cả cái vòng khóa cũng không có. "Quái lạ, Dương Duy thối giấu chìa khóa đi đâu được nhỉ?" Cô gấp đến độ dậm chân.
Cuối cùng, cô thật sự không chịu nổi, đành bò lên giường, ỏn ẻn tức tối bên cạnh Dương Duy, "Anh yêu, anh đang ngủ đấy sao?"
"Ừm..." Anh lẩm bẩm.
"Vậy anh nói cho em biết, chìa khóa tủ Gỗ sưa ở đâu có được không?"
"Tủ Gỗ sưa?" Anh mơ màng nhìn cô, nói mê sảng.
"Đúng vậy! Tủ Gỗ sưa, anh nói cho em biết chìa khóa ở đâu, người ta chỉ mở ra xem một chút thôi!" Cô cọ vào người anh.
"Không có, anh không có..." Anh lắc đầu thật mạnh.
Hạng Bội Tâm vểnh tai, mắt sáng ngời, "Cái gì không có?"
"Chìa khóa, anh không có chìa khóa!" Hai tay anh vung vẩy lung tung.
"Anh yêu, anh nói, anh không có chìa khóa tủ Gỗ sưa?" Giọng cô mơ hồ run lên.
"Ừ, không có chìa khóa, anh không có..."
"Vậy sao anh nói với em là anh giấu đi?" Sắc mặt cô bắt đầu thay đổi.
"Hmm, không có, anh lừa em, anh lừa em đấy! Ai bảo em không sinh bé con cho anh... haha..." Anh còn cười ngây dại, "Ai biết chìa khóa ở đâu, tìm thợ khóa đi..."
Vốn trên mặt Hạng Bội Tâm còn có chút tươi cười, nghe xong lời Dương Duy lập tức rút sạch!
Tay cô chống eo, sấm vang chớp giật nhảy xuống giường, "Dương Duy, anh là tên khốn kiếp! Sớm biết anh đáng ghét như thế, tôi nên bỏ anh lại Paul Pador để anh tự sinh tự diệt mới đúng --- " Phật sơn vô ảnh cước trong nháy mắt giáng liên tiếp lên khuôn mặt đáng ghét.
"A..." Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một cơn gió lạnh lướt qua, Thiện Khả Vi đang thảnh thơi uống trà chiều bỗng hắt hơi.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
"Không biết, hình như có người la hét Paul Pador."
"Nó có quan hệ gì với việc mẹ hắt hơi?" Thiện Tỉ liếc sang mẹ một cái, "À, con đoán là mẹ nghe tạp âm rồi!"
"Tạp âm?" Vung tay lên, cô gõ lên đầu con gái, "Tạp âm cái đầu con ấy! Mẹ thấy con tạp nhiều bánh sủi cảo quá rồi đó."
Thiện Tỉ vô tội nhìn mẹ.
The End.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT