Biết Dương Duy đã an toàn về nhà, tảng đá lớn trong lòng Hạng Bội Tâm cuối cùng tạm thời kéo xuống, không nghỉ ngơi chút nào, cô lại như ngựa không dừng vó từ bệnh viện về nhà.

Cô lao nhanh vào nhà, trông thấy Dương Duy im lặng ngồi giữa phòng khách, mắt nhìn cô chăm chú, trên đùi đặt chiếc hộp trang sức của cô - chiếc hộp đựng chìa khóa đồng.

"Anh..." Sao anh phát hiện ra chiếc hộp này?

Không chờ cô hỏi, anh vê chìa khóa, giọng nói đau buồn, "Thì ra chính là em, chủ nhân của tủ Gỗ sưa."

Cô bước tới, "Sao anh lại biết? Anh tự tiện vào phòng của em?" Tay đưa ra muốn đoạt lại chiếc chìa khóa.

Anh bất chợt thu tay lại, nắm chìa khóa trong lòng bàn tay, thể hiện rõ không muốn trả lại cho cô.

"Trả cho em, đây là chìa khóa của em."

"Anh nên nghĩ đến mới phải." Anh tự giễu: "Em không muốn lấy lại tủ Gỗ sưa sao?"

"Đương nhiên muốn, em đương nhiên muốn!" Cô kích động nói.

Dương Duy điều khiển xe lăn quay một vòng, đi về phía ban công, sau đó nhìn chiếc chìa khóa, nhớ lại cái ngày hơn hai mươi năm trước...

"Jessica, khi đó anh mười tuổi, còn em?" Anh hỏi cô.

"Em, em sáu tuổi." Cô không hiểu thái độ của anh, sự chú ý đều đặt ở chiếc chìa khóa.

"Ừ, sáu tuổi, gần như vậy." Anh trầm ngâm giây lát, "Anh nhớ đó là một gia đình khá giả thất bại trong kinh doanh, trong nhà có rất nhiều đồ quý hiếm, bị ngân hàng trái quyền đưa đi, ông nội đưa anh đến ngôi nhà xinh đẹp lấy đi món đồ mà bọn anh đã mua được ở buổi đấu giá. Khi đó, em ngồi khóc ở cửa, khóc không cho người khác mang tủ Gỗ sưa đi. Đúng rồi, lúc ấy em nói như thế nào nhỉ?" Anh nhìn cô.

Nếu không phải bố nhân từ để đối thủ có cơ hội, dẫn đến kinh doanh thất bại, cô sẽ là thiên kim nhà giàu gia sản bạc triệu, di vật của mẹ cũng sẽ không bị mang đi đấu giá, sau này bố cũng không phải bán sức lao động dẫn đến cơ thể ốm yếu, chỉ vì hết sức bồi dưỡng cô.

"Đó là di vật của mẹ, là của hồi môn mẹ muốn tặng cho cháu, không ai được lấy đi." Giọng nói Hạng Bội Tâm trầm thấp yếu ớt, giống như trở lại cái ngày tủi thân đó.

Thời gian như trở lại năm xưa, "Ừ, anh nhớ ra rồi, em khóc rất đau lòng, cầu xin anh trả lại tủ cho em."

"Nhưng anh nói cái tủ này đã bị nhà anh mua, nên nó thuộc về nhà anh." Vành mắt cô ngấn lệ.

"Cho nên em lao đến đánh anh, khóc nói trong tủ có quà của mẹ, nói anh cướp của hồi môn của em, đánh anh không chút nương tay, mãi đến khi người lớn kéo chúng ta ra, mặt anh đã chồng chất vết thương." Anh cười tự giễu.

"Lúc đó, em còn tưởng sẽ bị anh đánh cho một trận, nhưng anh với bộ mặt đầy vết thương ngược lại đưa cho em chìa khóa đồng, muốn em sau khi lớn cầm chìa khóa đến cho anh để lấy tủ Gỗ sưa về, em đã quên, còn tự nói với mình nhất định phải lấy lại tủ, nếu không có của hồi môn trong tủ, em tuyệt đối sẽ không mặc áo cưới." Cô đến gần Dương Duy, "Anh phát hiện ra từ lúc nào?"

Dương Duy chậm chạp không trả lời, rất lâu sau, anh mới quay xe, nét mặt toan tính, "Jessica, anh nghĩ, anh thay đổi chủ ý."

Gương mặt cô tỏ ra bối rối, "Ý anh là gì?"

"Em và Vương Chí Hoằng đã chia tay, tạm thời không cần đến của hồi môn này nữa."

Cô bất an nói: "Nhưng đó là thứ duy nhất mẹ để lại cho em, ý nghĩa của nó lớn hơn tất cả."

Anh nên hiểu, trước giờ anh là người nhân hậu, không phải ý nghĩa của tình cảm anh sâu sắc hơn bất cứ ai ư? Tại sao lại hỏi cô như thế?

"Nhưng mà, với một người bị bại liệt như anh, đây cũng là lợi thế của anh, tủ Gỗ sưa anh không muốn cứ vậy đã trả cho em." Ánh mắt sáng ngời không phải là sự thuần lương mộc mạc, mà là mục đích tư lợi.

"Vì sao? Sao anh lại có thể như vậy? Không được, đó là vật mẹ để lại cho em, em nhất định phải lấy lại, không phải chúng ta đã nói trước rồi sao?" Hạng Bội Tâm thảng thốt không ngớt.

"Đây chẳng qua là lời nói lúc niên thiếu, nói chuyện vô căn cứ, em cũng có kinh nghiệm trong xã hội, đạo lý này em phải hiểu hơn bất cứ ai." Anh lạnh lùng nói.

"Xin anh hãy trả lại cho em, anh muốn điều kiện gì? Chỉ cần em có thể làm được, em nhất định đáp ứng, xin anh trả tủ Gỗ sưa lại cho em!" Cô hoảng loạn nói.

Cô tuyệt đối không ngờ Dương Duy sẽ thay đổi chủ ý, đây là điều cô không hề nghĩ tới.

"Em khẳng định? Em sẽ vì tủ Gỗ sưa đáp ứng mọi yêu cầu của anh?"

"Chỉ cần em có thể làm được." Cô gật đầu, liều lĩnh bảo đảm.

"Tốt lắm, anh muốn em lấy anh, vĩnh viễn ở bên cạnh kẻ bại liệt anh đây." Ánh mắt Dương Duy lạnh lẽo nhìn gương mặt tái nhợt của cô.

"Anh muốn em lấy anh?" Trong lúc nhất thời Hạng Bội Tâm không phản ứng lại, cúi đầu chán nản, mờ mịt nhìn xuống mình lại nhìn sang anh.

"Đúng, chỉ cần em lấy anh, đồng ý ở lại bên anh, tủ Gỗ sưa sẽ là của em." Giọng điệu anh nói với khí thế bức người.

"Nếu không?"

"Em nên biết khóa đồng đã bị đổi, chỉ anh mới có chìa khóa, em không đồng ý, vậy thì tủ Gỗ sưa vĩnh viễn không có ngày mở ra, em cũng đừng mong biết mẹ em đã để lại gì cho mình."

Cô nhào tới níu vạt áo anh, "Dương Duy, anh thật quá đáng!" Cô không thể tin được, anh lại làm vậy với cô, đó là uy hiếp!

"Đó là em dạy anh, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, huống hồ anh không hề độc ác, anh chỉ nắm lấy nhược điểm của em, đây là lợi thế của anh, ít nhiều cũng do em dạy."

"Anh..." Cô á khẩu không trả lời được.

"Anh cho em suy nghĩ một đêm, hi vọng sáng mai anh sẽ nghe được đáp án tốt đẹp cho cả hai bên." Dương Duy không nhìn cô, cố sức đẩy xe lăn, chậm rãi về phòng.

Sau khi anh đi rồi, Hạng Bội Tâm như mất hết sức lực toàn thân tê liệt ngồi dưới đất, sự việc sao lại thành ra như vậy? Sao có thể...

Nên làm gì bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?

*

Hôm sau, Hạng Bội Tâm như bỏ trốn khỏi nhà, bởi vì sợ gặp Dương Duy sẽ hăm dọa đòi được đáp án từ cô, trong lúc cô đang hoang mang thế này.

Do vậy, cô thà đến công ty đối mặt với đống tài liệu chất thành núi, còn hơn đối diện với anh, sự thay đổi của anh khiến cô cảm thấy xa lạ, sợ hãi.

Dương Duy nằm trên giường lắng nghe từng cử động của cô, cho đến khi cửa lớn đóng lại, anh mới chậm rãi ngồi dậy, trong nụ cười mang theo vẻ kỳ lạ lạnh lẽo, đẩy xe lăn ra, bước chân xuống.

Cầm chìa khóa đồng lấy từ tay Hạng Bội Tâm, đi về phía thư phòng, tìm thấy một hộp gỗ tầm thường có bề ngoài như gáy sách trong đống đồ đạc cá nhân anh mang đến.

Anh phủi lớp bụi bám, đưa chìa khóa vào lỗ vặn một cái, cách, chiếc hộp mở ra, bên trong có mấy tập tài liệu ố vàng, và một tờ giấy ghi chép.

Anh nhận ra chữ viết trên giấy là của ông nội, anh cầm lên xem, bên trên viết:

Hành vi thương mại là hoạt động của quý ông, cũng giống như công việc viện trợ, là sự nghiệp của lương tâm, song, đây chỉ là lý tưởng, trong thực tế, những điều này đều là cứt chó! Chỉ có sự phát triển không từ thủ đoạn, mới là lý tưởng.

Mấy câu nói đó giống như đòn cảnh tỉnh đánh vào đầu Dương Duy, anh cười tự giễu, "Chỉ có sự phát triển không từ thủ đoạn, mới là lý tưởng." Anh lập tức sáng tỏ, sau đó gập tờ giấy bỏ vào túi trước ngực.

Tiếp đó, anh cầm từng tập tài liệu ố vàng lên kiểm tra xem xét, cuối cùng gật đầu, lấy điện thoại gọi vào một dãy số, với giọng nói trầm thấp nói: "Bác Dương, là cháu, cháu đã tìm được tài liệu mà bác nói, chuyện còn lại giao cho cháu, cháu sẽ không để A Đông hi sinh vô ích."

Cúp điện thoại, Dương Duy cầm tài liệu quay về phòng  nhanh chóng rửa mặt. Lần này, anh tuyệt đối muốn tất cả mọi người trở tay không kịp, kể cả... Hạng Bội Tâm.

Bên này, trong văn phòng Chủ tịch Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, Hạng Bội Tâm mang vẻ mặt u sầu, không biết như thế nào cho phải, để trở lại Hội đồng quản trị Kael, họ gần như đã đầu tư quá nửa tài chính, nhưng đối mặt với Long Đức không gì lay chuyển, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị lại có vẻ mỏng manh yếu ớt.

Tình hình cổ phần không như mong đợi, hơn nữa sau khi nghe được tin tức Dương Duy bại liệt hai chân, giá cổ phiếu luôn trong tình trạng xuống thấp, những người đồng ý hợp tác trước kia bắt đầu chần chừ, nếu Khoa học Kỹ thuật Dương Thị muốn trở lại Kael, muốn có ưu thế tuyệt đối thì đây giống như quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ khiến người ta tan xương nát thịt.

Điện thoại trên bàn lóe lên ánh đèn đỏ, cô bấm phím trò chuyện, "Nói đi."

"Cô Hạng, hôm nay giá cổ phiếu của Dương Thị lại hạ."

Cô cảm thấy trái tim như bị đánh một gậy, "Vậy trước mắt giá cổ phiếu của Kael thế nào?"

"Ban đầu mở sàn đã xuống thấp, nhưng năm phút trước bắt đầu tăng lên, trước mắt giá cổ phiếu đã ở lên cao không hạ, nếu chúng ta muốn thu mua hàng loạt là điều không thể."

Không ổn, đối mặt với thời hạn thứ Sáu, tình huống bây giờ Khoa học Kỹ thuật Dương Thị không có chút ưu thế nào.

"Cô Hạng, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Làm gì bây giờ? Hạng Bội Tâm nhất thời cũng không có phán đoán, lông mày nhíu chặt, dạ dày mơ hồ quặn đau.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng được mở ra, cô không vui ngẩng lên, trông thấy Dương Duy ngồi xe lăn xuất hiện.

"Anh..." Cô kinh ngạc không nói được một câu đầy đủ.

"Cô Hạng, cô Hạng?" Người ở đầu dây bên kia gọi cô trở lại.

"Anh liên tục chú ý thị trường giao dịch, lát nữa tôi sẽ liên lạc." Cúp điện thoại, cô đứng dậy đi về phía Dương Duy, giúp anh đẩy xe lăn vào phòng, "Sao anh lại tới đây?" Lòng bàn tay nắm xe lăn có hơi đổ mồ hôi.

"Anh tới nghe câu trả lời của em, suy nghĩ một đêm, hẳn đã đủ." Khuôn mặt anh không có chút biểu cảm, nghênh đón ánh mắt cô.

"Em... Nếu em đồng ý, anh sẽ trả tủ Gỗ sưa lại cho em?"

"Phải, cái tủ không có ý nghĩa gì với anh, dùng nó để đổi lấy em, anh rất có lời."

"Vì sao?" Hai người lấy nhau luôn dựa trên cơ sở có tình yêu, anh cũng vậy phải không? "Anh chỉ vì sợ em rời đi, hay là, trong lòng anh thật sự thích em?" Cô hỏi với sự chờ mong.

"Vấn đề của em nhiều quá, chỉ cần nói cho anh biết em đồng ý hay không đồng ý."

Cô ngồi trên ghế, mãi không nói một câu, Dương Duy cũng rất kiên nhẫn, bình tĩnh chờ cô.

Rất lâu sau, Hạng Bội Tâm ngẩng đầu lên, "Được, em đáp ứng anh."

"Sau khi tan ca, anh đã hẹn luật sư, lập tức tiến hành thủ tục."

Ngay sau đó, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng cô sẽ từ chối, cô còn tưởng mình không nói ra nổi, nhưng khi nói được rồi, mọi căng thẳng trong nháy mắt biến mất.

Nhìn vào mắt cô, anh vươn tay nắm chặt tay cô, sức lực mạnh mẽ như đang nói, anh tuyệt đối không buông cô ra.

Lát sau, anh thu lại tâm tư, tỉnh táo nói: "Tình huống trước mắt của công ty thế nào?"

Hạng Bội Tâm lấy lại tâm trạng hoảng loạn, "Tình hình không phải rất có lợi với chúng ta."

"Nói thế nào?" Dưới sự giúp đỡ của cô, anh tới gần bàn làm việc đã lâu không gặp.

"Long Đức muốn ép chúng ta nhượng bộ, bây giờ cổ phần trong tay không đủ, những thành viên nhận lời giúp đỡ chúng ta cũng bắt đầu do dự, tiếp tục như vậy, thời hạn thứ Sáu, chúng ta rất khó giành được vị trí có lợi phân cao thấp với Long Đức, muốn lấy lại Kael, chỉ sợ khó khăn chồng chất."

"Đem toàn bộ cổ phần Kael trong tay chúng ta bán tháo hết đi." Dương Duy quyết định thật nhanh làm ra hành động kinh người.

"Vì sao? Đây là số cổ phần chúng ta bỏ ra tài chính rất lớn, vất vả lắm mới có được mà?"

"Cổ phiếu của Kael đang lên cao, nếu bây giờ bán tháo toàn bộ, ngược lại có lợi với chúng ta, có thể nhân cơ hội cân bằng số tài chính trước kia mà chúng ta bỏ ra, nếu đợi đến khi giá cổ phiếu tụt xuống, chúng ta không thể lấy lại đủ tài chính ban đầu, có khả năng còn sụp đổ."

"Nhưng mà..." Điều này khác với kế hoạch ban đầu, Hạng Bội Tâm không đoán ra được suy nghĩ của anh.

"Nhanh lên, ngay lập tức, chậm thì không còn kịp." Anh cương quyết nói.

Chậm? Không địch lại cường thế của Dương Duy, trái tim cô trầm xuống, cầm điện thoại dặn dò xuống, "Lập tức bán tháo toàn bộ cổ phần của Kael."

Mặc dù vết thương còn chưa tháo băng, một tay Dương Duy chống má, nhắm mắt lại như đang hưởng thụ sự biến hóa giờ phút này, khóe miệng anh hơi nở nụ cười, Dương Duy như vậy là người Hạng Bội Tâm chưa bao giờ được chứng kiến.

Bỗng anh mở mắt, "Thứ Sáu tuần này, anh và em sẽ cùng đến buổi hội nghị quyết định sống chết đó."

"Nhưng trong tay chúng ta đã không còn cổ phần..."

Anh ngăn cô lại, "Sẽ có, sự việc luôn có thể thay đổi." Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, "Đi thôi, bữa cơm đầu tiên khi em bằng lòng lấy anh, chúng ta phải chúc mừng một phen."

Trong mắt anh đầy sự thần bí sâu không lường được, Dương Duy trong quá khứ dường như chưa từng tồn tại, Hạng Bội Tâm có chút khiếp sợ lo lắng không yên.

Không có hôn lễ, không có hoa tươi, trong bầu không khí thần bí điệu thấp hoàn thành tất cả thủ tục, mãi đến tối khi nằm trên giường, giữa họ vẫn thiếu sự ngọt ngào mới cưới, có một khoảng cách rất xa ngăn cách đôi bên.

Hạng Bội Tâm đưa lưng về phía anh, cô người nằm trong một góc, việc này khác xa với kế hoạch ban đầu của cô, chiếc nhẫn bạc được mua tạm thời trên tay lại nhắc nhở cô sự thật.

Đúng vậy, vì tủ Gỗ sưa, trong tình huống co lo sợ bất an đồng ý lấy Dương Duy.

Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy mê võng...

"Em bắt đầu sợ anh rồi à?" Dương Duy tưởng chừng đã chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên lên tiếng.

Hạng Bội Tâm giật mình, chần chừ giây lát, "Em không biết."

Cô thật sự không biết, trước khi mọi việc ngoài ý muốn còn chưa xảy ra, Dương Duy chân thật ngay thẳng, ở bên anh cô không có chút áp lực, song sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh dần lộ ra tính cách âm trầm đau thương, thậm chí có lúc xuất hiện ánh mắt làm người ta run sợ, cảm thấy lạ lẫm rất nhiều, cô quả thật sợ anh như vậy, cô không thấy được trái tim anh.

"Haha." Dương Duy bỗng cười tự giễu.

Bất chợt, anh lật người lại, ôm chặt cô từ phía sau.

"A!" Cô sợ tới mức hét lên.

Nhưng tay anh như gọng sắt ôm cô chặt cứng không thể động đậy, cô muốn đẩy ra, anh lại càng siết vào.

"Buông ta ra, như vậy em không thể thở." Cô cầu xin anh.

"Dùng cách tiểu nhân như thế giữ em lại ở bên anh, có phải em cảm thấy ủy khuất không?" Lồng ngực anh nóng như lửa dính sát vào cô.

"Không, không có --- " Cô giãy dụa.

"Cho dù em cảm thấy ủy khuất, anh cũng vẫn làm vậy." Dương Duy lại ra tay kéo áo ngủ cô xuống.

"Dừng tay, Dương Duy, anh đừng như vậy có được không? Dương Duy!" Cô mờ mịt hoảng hốt.

Anh không nghe vào lời cầu xin của cô, mạnh mẽ xé áo ngủ cô ra, những nụ hôn liên tiếp rơi trên tấm lưng trần, bàn tay ấm áp đặt lên phần ngực vểnh cao, lẩm bẩm.

"Cho dù em có nghi ngờ bao nhiêu, anh chỉ muốn em tín nhiệm anh như trước, tín nhiệm anh..."

Tín nhiệm? Hạng Bội Tâm khẩn trương không thôi suy đoán ý tứ trong lời anh.

*

Trong khoảng thời gian này luôn là Chủ tịch đại diện quản lý tập đoàn Kael, ngay từ sáng sớm đã lan tràn không khí cạnh tranh cao chót vót.

Bởi vì hôm nay mở cuộc họp Hội đồng quản trị sẽ quyết định người trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị mới, đối mặt với miếng bánh mỳ to lớn Kael, ai ai cũng giở quỷ kế muốn ganh đua cao thấp, trong đó xí nghiệp Long Đức chiếm ưu thế nhất, trên gương mặt những đại diện Long Đức tham dự hội nghị lần này không ai là không có sự tự tin nắm chắc.

Hội nghị vừa mới bắt đầu, khi Hạng Bội Tâm đẩy Dương Duy ngồi xe lăn xuất hiện, quả nhiên gây nên những tiếng thì thầm rỉ tai.

Chủ tịch Long Đức Lý Long Đức cười lạnh lên tiếng đầu tiên, "Chú nói cháu Dương này! Cơ thể không khỏe còn muốn tham dự hội nghị, quả là miễn cưỡng cho cháu."

"Đâu có, có thể trở lại căn phòng hội nghị này, vẫn luôn là mong ước của cháu."

"Cháu à, may mắn không chết thì nên ở nhà nghỉ ngơi, sao còn bôn ba làm gì? Huống hồ, hôm nay mở cuộc họp Hội đồng quản trị Kael, cho dù cháu từng là người chủ trì Kael, có điều đó đã là quá khứ, trong tay cháu không có cổ phần của Kael, sao có thể tham dự hội nghị được? Tôi nói này, có phải nên gọi bảo vệ đưa người này ra ngoài không?" Lý Long Đức với chiếc bụng bự dùng ánh mắt trào phúng liếc nhìn những thành viên ban giám đốc khác, cứ như là muốn những người khác phụ họa theo.

"Chủ tịch Dương, mời anh về đi cho! Anh nên quan tâm nhiều hơn tới cổ phiếu của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị mới là thượng sách!" Vương Chí Hoằng nhảy ra nói chuyện, khiến cho Lý Long Đức cực kỳ vui mừng gật đầu liên tiếp.

"Quên không nói rõ với mọi người, sáng hôm nay, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị mới cùng Phong Lễ đạt thành hợp tác sáp nhập, toàn bộ cổ phần trên tay chủ tịch Mao đã chuyển sang Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, cho nên bây giờ tôi xuất hiện, chắc cũng hợp tình hợp lý chứ?"

Lý Long Đức biến sắc, hai má căng ra đỏ lên, giữ lại mặt mũi, ông ta cười âm hiểm, "Được, hợp tình hợp lý, để cậu đến xem thế nào là Hội đồng quản trị chân chính."

Hội nghị là do Chủ tịch đại diện chủ trì, nhưng xí nghiệp Long Đức lại có quyền lên tiếng mạnh nhất, tất cả chương trình hội nghị gần như đều do Long Đức thao túng chỉ đạo, khi hội nghị tiến hành, Vương Chí Hoằng thậm chí vài lần nở nụ cười khinh thường về phía Hạng Bội Tâm, song việc này không để cô lo lắng bằng biểu hiện của Dương Duy.

Dương Duy ngồi trên xe lăn từ đầu đến cuối không nói một câu, anh dường như không quan tâm đến hướng đi của hội nghị, chỉ nhìn chằm chằm màn hình di động, đối với anh như vậy, cô cảm thấy xa lạ trước nay chưa từng có.

Chợt, di động rung lên báo có cuộc gọi, Dương Duy bấm nghe, đáp nhẹ, "Mua vào toàn bộ." Khóe miệng thoáng một nụ cười xảo quyệt.

Đối mặt với nghi ngờ của Hạng Bội Tâm, anh chỉ nắm lấy tay cô, lắc đầu không giải thích nhiều.

"Anh..." Thấy anh không nói, cô muốn đặt câu hỏi.

"Xuỵt." Anh ngăn cô lại.

Hội đồng quản trị hừng hực khí thế tiến hành, ngay khi Lý Long Đức đề nghị chọn ra Chủ tịch hội đồng quản trị mới, Dương Duy vẫn như không đếm xỉa nhấc đồng hồ lên xem.

Khi kim đồng hồ chỉ đến thời khắc đó, anh đột nhiên phát ra tiếng, vốn đang ngồi trên xe lăn lại bất ngờ đứng dậy đi về phía vị trí chủ tịch, không chỉ Hạng Bội Tâm hoảng sợ, mọi người càng kinh ngạc.

"Cậu, cậu... không phải đã bị bại liệt sao?"

"Ông cứ nói đi?" Dương Duy cười với Lý Long Đức.

Lý Long Đức quay đầu nhìn Vương Chí Hoằng, lại cố gắng tập trung vào Dương Duy, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Rất đơn giản, tuyên bố Hội đồng quản trị hôm nay kết thúc, chọn ngày tổ chức lại."

"Anh nói bậy bạ gì đó? Người không có ưu thế về cổ phần thì có tư cách gì nói chuyện?" Vương Chí Hoằng lên tiếng mắng to.

Dương Duy đứng ở vị trí chủ tịch, "Muốn giành được vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị, muốn có quyền lên tiếng, đầu tiên phải xem cổ phần ai hơn, ý trợ lý đặc biệt của Chủ tịch Lý là vậy phải không?"

"Tất nhiên." Vương Chí Hoằng nhanh chóng tiếp lời.

"Vậy rất tốt, hôm nay trước khi tới đây, trong tay tôi chỉ có chút cổ phần lấy được từ Phong Lễ, thật sự không có tư cách lên tiếng, nhưng mà, vừa rồi khi đóng sàn, cổ phiếu trong tay tôi đã vượt quá 29%, hiển nhiên đã vượt qua 25% của Long Đức."

"Điều này sao có thể?!" Nghe vậy, chẳng những sắc mặt Lý Long Đức thay đổi lớn, những thành viên còn lại đều dồn dập châu đầu ghé tai.

"Tôi không để tâm các ông gọi điện thoại, hoặc tìm kiếm hỏi thăm bất cứ tin tức gì về tình hình đóng sàn."

Điện thoại của Vương Chí Hoằng vang lên vào lúc này, sắc mặt anh ta cứng lại đi sang một bên nghe máy, đến khi cúp máy, sắc mặt anh ta càng xanh mét.

"Chủ tịch..." Anh thì thầm nói nhỏ bên tai Lý Long Đức.

"Chết tiệt, không phải cậu nói đó chỉ là tin nhảm, không có ảnh hưởng gì sao?" Lý Long Đức trợn mắt nhìn anh ta.

"Tôi không ngờ sự việc thành ra như vậy." Vương Chí Hoằng giải thích.

Chợt, Lý Long Đức chuyển hướng mục tiêu sang Dương Duy, "Là mày giở trờ, là mày thả tin tức giả trên thị trường, còn ở phía sau thao túng toàn bộ thị trường cổ phiếu, có đúng không?"

"Tôi chỉ thả ra chút tin tức, nhưng chưa chắc đều là giả, rất nhiều chuyện hẳn Chủ tịch Lý còn nắm chắc hơn tôi? Về nơi mà đạn Khổng Tử thép KTW bắn ra."

"Mày đang nói gì thế?"

Trong phòng họp xôn xao, Thang Trấn Quyền thình lình dẫn theo rất nhiều người, vác súng trên vai đạn đã lên nòng xông vào, "Chủ tịch Lý, phiền ông theo chúng tôi về cục cảnh sát trợ giúp điều tra vụ tai nạn xe trên đường Williamsburg xảy ra vào tháng trước."

"À không, hoặc nên nói là mưu sát có kế hoạch." Matt tiếp lời.

"Nói bậy, tôi không có, tôi không biết gì hết! Các anh không thể bắt tôi, bằng không tôi sẽ mời luật sư tố cáo các anh." Lý Long Đức không ngờ đến tình huống này, nhất thời chưa nghĩ ra cách ứng phó.

Nhân viên cảnh sát đi lên, còng hai cổ tay Lý Long Đức lại rồi đưa đi.

"Anh Vương Chí Hoằng, xin mời." Matt giơ còng tay lên.

Sắc mặt Vương Chí Hoằng trắng bệch nhìn lướt qua Hạng Bội Tâm, tiếp đó chán nản nhìn sang Dương Duy, rồi lần lượt đại diện Long Đức bị đưa đi, Hội đồng quản trị như một trò hề thế là chết non.

*

Vì sao một người bại liệt lại đột nhiên đứng dậy khỏi xe lăn? Ngồi ở trong xe, Dương Duy thủy chung không lên tiếng, sự im lặng của anh làm Hạng Bội Tâm sắp không chịu nổi.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Anh không trả lời, không trở về Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, cũng không về nhà, cứ lái xe đi thẳng ra ngoại ô.

Mãi đến khi xe dừng lại trước một khu tưởng niệm tư nhân, Dương Duy dắt tay cô đến trước mộ Dương Đông, Hạng Bội Tâm giờ mới hiểu được.

"A Đông, mọi chuyện sắp kết thúc, em hãy yên nghỉ!" Dương Duy đè nén nỗi buồn, ra vẻ bình tĩnh nói.

Cô cũng kích động cầm tay anh, hi vọng có thể chia sẻ nỗi buồn trong lòng anh.

Họ cùng sóng vai đứng trước mộ Dương Đông rất lâu...

"Tất cả, anh có thể nói cho em biết được không? Anh muốn em bán toàn bộ cổ phần, em cho rằng anh đã từ bỏ việc trở về Hội đồng quản trị Kael, em nghĩ rằng những nỗ lực trước đó đã thành vô vọng, nhưng vì sao anh lại đột nhiên có được đến 29% cổ phần? Chúng ta vốn không có nhiều tài chính như thế, còn anh nói với nói với Lý Long Đức viên đạn KTW là cái gì?" Cô hoàn toàn không hiểu.

"Mọi chuyện đều là bước ngoặt, tất cả đều là A Đông giúp anh."

"Nói thế nào?"

"Sau hôm xảy ra chuyện đó, lực lượng cảnh sát phát hiện được đạn Khổng Tử thép KTW cấm ở hiện trường, nghiên cứu và đưa ra kết luận vụ tai nạn không phải ngoài ý muốn, mà là một vụ mưu sát có chủ đích, mục tiêu phải là anh, nhưng A Đông lại bị bắn chết thay anh."

"Cái gì?! Vì sao lúc đó sĩ quan cảnh sát không nói gì với em cả?"

"Anh đã yêu cầu họ bảo mật, nói với bên ngoài đó như một vụ tai nạn xe thông thường, lơi lỏng sự cảnh giác của đối phương, sau đó cảnh sát Thang hi vọng anh giả vờ bị bại liệt, để họ tranh thủ thêm chút thời gian phá án." Dương Duy ngồi xổm xuống, bàn tay mơn trớn bia mộ của A Đông, "Trong lúc nằm viện, bác Dương đến thăm anh, bọn anh nói chuyện mấy lần, bác Dương cảm thấy xí nghiệp Long Đức có hiềm nghi cực lớn."

"Vì sao?"

"Năm đó khi ông nội sáng lập tập đoàn Kael, Lý Long Đức không chỉ một lần lộ ra dã tâm bừng bừng của ông ta, ông nội để hạn chế ông ta đã nắm giữ không ít bằng chứng,  anh vẫn luôn không phát hiện ra mình nắm trong tay những thứ đó, bác Dương nhắc nhở anh mới nhớ, trước khi ông nội qua đời từng nói cho anh biết ông để lại một vật trên kệ ở thư phòng cho anh, bởi vì anh quanh năm ở châu Phi tham gia công tác cứu viện, mà thứ đó bề ngoài như một quyển sách bìa cứng, anh chưa từng cẩn thận quan sát kỹ càng, mãi đến khi nhà lớn bị đem đi đấu giá, anh và A Đông kiểm kê đồ đạc mới phát hiện hộp gỗ."

"Bên trong là gì?"

"Cái hộp gỗ khóa, anh không tìm được chìa mở, A Đông từng về hỏi bác Dương giúp anh có phải chìa khóa bị rơi đâu mất rồi không, bác Dương nói cho anh biết, chìa khóa hộp gỗ chính là chiếc chìa mà anh hay mang trên người hồi nhỏ, mà anh, vào lúc mười tuổi đã đưa chìa khóa cho em."

"Đợi đã, em vẫn không hiểu, sao anh biết em chính là chủ nhân của tủ Gỗ sưa?"

"A Đông đã nhắc anh nhiều lần, em hay lẩm bẩm tự nói với tủ Gỗ sưa, ban đầu anh không để tâm, mãi đến một buổi tối, anh ở ban công hút thuốc lá, đúng lúc có một người cũng không ngủ được, cầm chìa khóa đồng đứng trước tủ Gỗ sưa ở phòng khách rất lâu, anh mới biết, em chính là cô bé năm đó."

"Cho nên anh lấy chìa khóa của em, mở hộp gỗ ra."

"Ừ, trong hộp gỗ có không ít chứng cứ phạm tội của Lý Long Đức, kể cả việc ông ta từng có dính líu đến buôn lậu súng, với sự che chắn của xí nghiệp Long Đức, kiếm chác lợi ích lớn phi pháp, anh cung cấp manh mối cho cảnh sát, cảnh sát Thang cũng ngược từ nơi viên đạn bắn ra truy tìm, lúc này mới nắm giữ kẻ chủ mưu của toàn bộ vụ tai nạn là Lý Long Đức."

"Ông ta nhất định phải trả giá đắt vì cái chết của A Đông." Nghe đến đó, cô không nhịn được căm hận.

"Biết ông ta tìm mọi cách chèn ép anh trở về Kael, anh cũng lập kế hoạch khiến ông ta không thể ngẩng mặt lên ở Hội đồng quản trị, cho nên anh mới muốn em bán tháo cổ phiếu, chẳng những có thể dùng giá cao lấy lại tiền của chúng ta, còn có thể làm Long Đức nghĩ đến thắng lợi trước mắt thỏa sức thu mua, sau đó, anh chọn ngày mở cuộc họp Hội đồng quản trị, thả ra tin tức bất lợi với Long Đức trên thị trường, giá cổ phiếu của Long Đức liền sụt giảm nhanh chóng, liên lụy đến giá cổ phiếu Kael, anh lại dùng giá thấp mua vào, khiến ông ta trở tay không kịp."

"Tài chính từ đâu mà có? Đó không phải con số nhỏ."

"Bác Dương đưa hết toàn bộ số tiền muốn để cho A Đông cho anh, muốn anh thả tay đánh cược, để nhà họ Dương Đông Sơn tái khởi, cũng mới không để A Đông hi sinh vô ích."

"Anh thật đáng giận, lại không nói cái gì với em cả!" Hạng Bội Tâm cảm giác mình bị quên lãng.

Dương Duy ôm lấy cô, "Anh không muốn làm khó em, Vương Chí Hoằng từng tìm anh, anh ta nói nếu anh không rời khỏi em, anh ta sẽ không tiếc đối đầu với chúng ta, hoàn toàn đánh bại anh, anh cũng không muốn em trở về cạnh anh ta, đồng thời cũng không muốn em chém giết ra mặt với anh ta, cho nên, anh quyết định làm như vậy."

"Vậy sao anh có thể dùng tủ Gỗ sưa uy hiếp em? Anh có biết em buồn thế nào không?"

"Nếu như vậy có thể bảo đảm giữ em lại, anh thà làm tiểu nhân lần này, anh nói rồi, anh thích em."

Vành mắt cô phiếm hồng, "Kế tiếp anh muốn làm thế nào?"

"Tiếp tục đi theo em, học cách dùng thủ đoạn độc ác trên thương trường, để tập đoàn Kael trở lại với nhà họ Dương."

"Thủ đoạn độc ác chết người, sở trường nhất của anh chính là đối phó với em." Cô không nhịn được khóc nức nở.

Anh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô.

Trên đường về, anh lấy một tờ giấy ố vàng trong túi ra.

"Đây là gì?"

Anh không trả lời, chỉ tỏ ý bảo cô xem.

Hạng Bội Tâm mở ra đọc, "Hành vi thương mại là hoạt động của quý ông, cũng giống như công việc viện trợ, là sự nghiệp của lương tâm, song, đó chỉ là lý tưởng, trong hiện thực, những điều đó chỉ là cứt chó! Chỉ có sự phát triển không từ thủ đoạn mới là lý tưởng?" Cô ngờ vực nhìn anh.

Dương Duy tỏ ra bất đắc dĩ gật đầu, cô cũng không nhịn được nữa mà cười ầm lên.

"Hahahaha..."

Quý ông cái gì, lương tâm cái gì, tất cả ở trên thương trường vốn chính là cứt chó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play