Dưới ánh trăng bàng bạc hắt vào gian phòng, qua tấm cửa kiếng trong suốt, bà Vương dõi mắt nhìn hai chị em nó dưới gốc cây, cơn thịnh nộ không kém phần lo sợ dâng trào đến lồng ngực, bà quay mặt đi.

Buổi sáng trời đầy hơi sương, khí trời ảm đạm, ngột ngạt bao phủ tâm trạng lòng người, nhưng đối với Phong, hôm nay là một ngày đẹp trời, hắn dậy sớm, vệ sinh cá nhân, blah blah...Hết chuyện làm, hắn vừa huýt sáo, bay nhảy khắp phòng.

_Cậu chủ

_Á!? Cô không biết gõ cửa sao!?- Hắn đỏ mặt tía tai mắng người làm

_Dạ...Khụ khụ..Bà chủ gọi cậu ạ!- Cô người làm tủm tỉm nhưng không dám hé răng cười

_Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ lên phòng!

_Dạ

_Sao còn chưa ra ngoài làm việc của cô đi!_Nói rồi hắn đẩy cô ta ra khỏi phòng, khóa cửa, chuẩn bị

Đến phòng làm việc của mẹ hắn, tiến đến bàn bà Vương đang ngồi đánh máy:_Con đến rồi- Phong ngơ ngác nhìn vẻ mặt trầm ngâm của bà, hắn chưa từng nhìn thấy mẹ mình khó hiểu như lúc này

Cạch/ một tiếng, không quên khép cửa cô nhanh nhảu bước chân tiến đến bàn làm việc của bà Vương, một giọng nói thanh thoát cất lên:_Con chào cô, chào anh- Cô lễ phép cúi đầu chào tổng giám đốc Vương rồi quay sang hắn

_A! Con đến rồi!- Vừa nhìn thấy tiểu thư nhà họ Trương mẹ hắn liền nở nụ cười thân thiện:_Hai con ngồi đi!

_Chuyện gì gọi con đến đây?-Phong thắc mắc nhìn mẹ mình rồi ngơ ngác quay sang cô gái

_Quên giới thiệu với con! Tiểu thư đây là Trương Lục Tuyết Nhi...

Bà Vương giới thiệu đến đó, Tuyết Nhi khẽ cúi đầu nhìn Phong:_Chào anh- Thân hình mảnh dẻ được tôn lên bởi bộ váy bó sát không dây, để lộ bờ vai trắng nõn, mái tóc dài xoăn mượt được vén qua một bên để khoe vùng cổ hết sức gợi cảm của cô, càng tôn lên nét thục nữ, duyên dáng, bờ môi căn mọng khẽ cong lên, cô cười thân thiện với hắn

_Thằng nhóc này, đứng đấy làm gì? Con không biết chào à?- Bà Vương luống cuống nhìn Phong

Hắn thắc mắc làm theo lời mẹ rồi hỏi:_Ủa? Mà...Tại sao con phải chào?

_Cái thằng này!

_Sao mắng con!- Hắn gân cổ

Tuyết Nhi nở nụ cười hút hồn:_Không sao đâu thưa cô

_Hừ..- Bà Vương buông một cái thở dài

_Vậy có gì không? Con đang bận lắm!

Nghe đến câu nói của Phong, bà khó chịu muốn run bật lên nhưng vẫn cố nén lại:_Mẹ đã bàn trước với tổng giám đốc Trương rằng...

_Sẽ sắp đặt chuyện hôn sự giữa con và người này?- Hắn trỏ tay chỉ vào mặt Tuyết Nhi nhưng mắt vẫn nghiêng về phía mẹ:_Con không quan tâm nhưng con nhất định không đồng ý!

_Phong!

_Chẳng phải con nói đúng rồi sao?

_Nhưng con không được mất lịch sự trước mặt người khác cắt lời mẹ

_Ok

_Vậy làm sao con biết?

_À mấy vụ đó trong phim tình cảm có đầy!

_Phim tình cảm? Mẹ có nghe lầm không vậy?

_À...Lâu lâu con viện cớ là xem cảm động quá nên muốn Lu cùng xem. Vì chị ta là osin riêng của con nên không cãi lại được thì phải nghe lời con thôi! Chứ chị ta trước giờ toàn xem phim hành động, bạo lực, kinh dị thôi! Chẳng ra dáng con gái tí nào! Hahaha

_Phong!

_Hả?

_Trước mặt Tuyết Nhi con đừng ăn nói hàm hồ thế nữa!

_Tại sao?- Hắn ngây thơ

_Con..!?- Bà hết đường nói nổi

_Dạ không sao đâu ạ- Tuy gương mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng nhưng trong lòng cô thật sự cảm thấy khó chịu

_Được rồi, bây giờ ta sẽ vào vấn đề chính

_Chẳng phải con đã nói rằng "Con không đồng ý" rồi sao?

_Tuyết Nhi vừa hiền thục, dịu dàng, nết na lại rất giỏi giang, khó có thể tìm được đứa con gái xinh đẹp như nó, sao con không thử suy nghĩ?

Hắn nhìn chằm chằm vào cô rồi gật đầu khí thế tỏ vẻ tán thành:_Hmm....Đúng thật! Cũng không tệ...

_!?- Bà Vương và cô nôn nóng chờ đợi câu trả lời

_Cũng hiền, cũng xinh đẹp!- Hắn vuốt cằm tỏ vẻ một nhà thông thái

_!?...Đúng vậy!

_Cũng duyên dáng!- Hắn đăm chiêu

_!?.....!!!? Con nói chính xác!

_Nhìn là biết con nhà quý phái, tài giỏi!

_Không sai! Đúng là có mắt nhìn người!

_Vậy mẹ làm mai làm mối cô này cho ông bán thuốc lào ngoài chợ đi!

_Chính xác! Thật thông suốt..!! CÁI GÌ!!! THẰNG OẮT CONNNNN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Bà Vương hậm hực, máu sôi sục đến não chạy toán loạn khắp cơ thể

_Ơ...-Tuyết Nhi đơ mặt ra nhìn Phong, toàn thân cô như đông cứng, từ trước đến nay không người con trai nào nỡ từ chối người phụ nữ hoàn hảo như cô cả, vậy mà gã này...

_Xin lỗi cô bạn nhé! Nhưng mẫu người phụ nữ của tôi...Là một người..Có tính cách bạo lực, khó chịu, tính khí thất thường, kĩ tính như bà cụ non, biết oánh lộn, là người cho tôi vào phòng mỗi ngày, cho tôi xàm xỡ mỗi ngày, cho tôi vuốt ve mỗi ngày, nấu ăn phải thật thật "NGON" (==") (Đối với hắn thôi), phải đập tôi một ngày 6- 12 cử, phải cho tôi....tựa vào vai, gối đầu trên đùi, phải lạnh nhạt với tôi, phải cưỡng hiếp tôi mỗi khi tôi cà chớn, phải cao hơn tôi một cái đầu, ...v...v.....v.....v......Và một ngàn từ "v...v...v...."....Blah blah...blah....

_Ơ...? Phong...Anh...Sao anh nỡ...-Tuyết Nhi tức tối nhưng vẫn không bộc lộ ngoài vẻ yếu đuối ra:_Anh không nhớ là đã từng gặp em ở..

_Pháp!- Hắn tiếp lời

_!? Vậy trong suốt thời gian du học với em anh không có cảm giác gì sao? Em đã yêu anh kể từ lúc đó cơ mà!

_Tôi biết, nhưng....Tôi chỉ xem cô như một người bạn bình thường...

_Phong! Con quá đáng lắm rồi!!

_....- Hắn cuối sầm mặt lặng im

_Nhà họ Trương là một...

_Con không quan tâm, bất kể đó có là nhà quý tộc giàu có, hay có sở hữu bao nhiêu thứ gì, hay điều hành cái gì con cũng không quan tâm! Mẹ à, con biết từ nhỏ đến giờ mẹ luôn đặt niềm tin ở con, luôn kì vọng vào con! Lúc nào con cũng làm theo những gì mẹ muốn, nhưng mẹ biết không? Con đã luôn sợ cái xã hội này, con sợ những con người chỉ biết nhắm vào địa vị, đồng tiền. Con đã sợ cái thế giới mà mẹ tạo ra cho con, con đã được bảo bọc, chiều chuộng quá mức để rồi sinh ra những thói hư tật xấu, trong căn nhà đầy đủ vật chất nhưng lại thiếu tình thương, lúc nào nó cũng rỗng tuếch! Con không có bạn cũng không có ai...

_Nhưng con có bạn mà con...-Bà Vương rưng rưng nước mắt

_Bạn? Những cô chủ, cậu chủ đó ư? Những con người chỉ xem trọng khi ta trên đỉnh danh vọng, còn khi ta hoạn nạn hay bất tài thì sao? Mẹ có bao giờ thấu hiểu con? Mẹ có biết suốt bao năm qua con phải chịu đựng những gì? Mẹ có biết con cảm thấy như thế nào? Mẹ có biết đến cảm nhận của con? Sự sắp xếp, áp đặt, ràng buộc, những thứ như thế này đây? Là tình thương mẹ dành cho con sao?- Phong chỉ tay vào gương mặt lo lắng của Tuyết Nhi ám chỉ sự ràng buộc bà đang áp đặt:_Con chịu đủ rồi! Những con người giả tạo! Chỉ có Lu, cô ấy là người duy nhất đã đem đến ánh sáng cho con! Cô ấy luôn mỉm cười cho dù có gặp bao khó khăn, luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại mong manh dễ vỡ, luôn đối đầu mà không cần sự giúp đỡ, cô ấy luôn đối diện với chính mình!

_Hai con là chị em! Hai con là chị em!! Đã nghe rõ chưa!!!- Bà Vương lặp lại

_Con yêu cô ấy!- Hắn nhìn trực tiếp vào gương mặt toát lạnh của bà:_Chỉ cần nhiêu đó đã quá đủ cho câu trả lời của con rồi

_Phong...Nhưng...Vậy còn em? Em đã yêu anh cơ mà!

_Tôi xin lỗi- Nói một câu ngắn gọn, hắn không bận tâm nữa rồi quay lưng bước đi

_Con sẽ phải nghe theo lời của ta!! Con không được đi đâu cả!! Phong!!- Bà Vương gọi với theo

Phong chạy đi, hơi thở gấp gáp xen lẫn tiếng nấc, hắn tìm Lu, nó đang đứng bên gốc cây, vẻ mặt nó trầm ngâm. Bất chợt:_Lu!- Hắn gọi tên và ôm chầm lấy nó từ phía sau

_Buông ra- Nó tháo hai cánh tay đang siết chặt eo mình:_Cậu đang làm gì vậy?

_Lu?

_Tôi là chị của cậu đấy- Nó lạnh nhạt

_Nhưng...Anh yêu em và anh biết em cũng vậy!

_Yêu cậu sao? Từ đầu tôi đã không có cảm giác gì với cậu rồi

_Lu?...

_À chúc mừng cậu

_Chúc mừng?

_Quên rồi sao? Ngày mốt là lễ cưới của cậu rồi

_Không!

_...Cứ xem như tình cảm cậu dành cho tôi chỉ là thoáng qua đi

_Không!

_À..Còn nữa, tên tôi là...Vương Triệu Yến Vy!- Nói rồi nó quay lưng toan bước đi thật nhanh như không muốn hắn phải nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đượm buồn của nó

_Lu!

_...

_Lu!

_....

_Lu!

_....

_Lu!

_....

Hắn chạy đến siết chặt nó:_Em là...Ánh sáng của tôi..

Không nói lời nào như sợ hắn sẽ nghe thấy tiếng nấc nghẹn cổ họng, tim nó thắt chặt sau khi nghe lén những lời từ bà Vương "Hai con là chị em! Hai con là chị em! Đã nghe rõ chưa?" qua cánh cửa và cả việc hắn sẽ cưới Tuyết Nhi, lồng ngực như ngừng đập, âm thanh như tắt dần, trước mắt nó thật huyền ảo những ánh sáng lu mờ, như muốn nói "Em cũng yêu anh" nhưng tâm trí không đủ can đảm. Nó phải làm trái lại ý muốn, gỡ cánh tay hắn ra, nhưng càng cố gỡ hắn càng siết chặt.

_Cho dù cậu có cố siết chặt đến mấy đi nữa...Nó cũng sẽ vỡ...Tan ra và biến mất thôi...

Tay hắn dần nới lỏng sau khi nghe được câu nói ấy, và buông nó ra thật nhẹ nhàng, chôn chân một lúc. Hắn chạy đi...

_Xa dần...xa dần...và xa em mãi mãi...- Nó quay đầu lại với hàng mi ướt đẫm, như cơn nấc đã nén lại quá sức chịu đựng, bây giờ lại càng dữ dội hơn, tai nó ù ù như chỉ có thể nghe được âm thanh của sự vô vọng, mắt nó tối dần dõi theo bóng lưng hắn khuất dạng, gió phất vào mặt nó như ám chỉ câu nói "Gió mang anh đi và để em ở lại", tay nó bấu chặt vào lồng ngực, nước mắt lăn dài, lăn dài...Đếm lại những tháng ngày ta đã từng bên nhau, lắng tai nghe lại những điều anh đã từng nói, kí ức vẫn mãi tồn đọng trong tâm trí em...:_Hức!...Hức...Huu...hu...hức!...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play