_Lu!- Phong chạy theo bước nó, nó càng cố chạy nhanh hơn:_Chị có nghe tôi nói không hả! Đồ khùng!- Hắn la đứt đoạn, cổ họng khàn khàn:_Con điếc! Có ngh..Hộc..e kh..không hả!! Hộc hộc hộc
Tiếng bước chân chạy dần giảm tốc độ, chậm dần và dừng hẳn. Nó nén hơi thở của mình một lúc:_HỘC HỘC!! khụ khụ khụ
Hắn ngạc nhiên, sao Lu lại chạy ra gốc cây sau vườn, nơi đã lưu giữ biết bao kỉ niệm giữa nó và hắn cơ chứ! Khuôn mặt hắn chợt ửng hồng
_Chạy cho đã rồi thở với chả ho!- Hắn nắm lấy phần đuôi tóc dài óng mượt của nó:_Tôi..hộc..khụ khụ..bắt được chị rồi! Vào nhà thôi- Mồ hôi tuôn đẫm trán, hơi thở đứt quãng, hắn khàn giọng
Nó gạt tay hắn ra, không nói một lời
_Lu!
_Yến Vy...Tên tôi là...
_Lu- Hắn chặn ngang họng nó
_Cậu bị điếc sao? Cậu không nghe thấy những gì bà ta đã nói sao?- Lu nhếch mép lườm Phong
_Lu
_Cậu câm đi!!
_Lu nghĩa là "Lu" trong Lucy (*), Lu nghĩa là "Lu" trong Luna (*), Lu nghĩa là "Lu" trong Lucas (*)!_Hắn đối diện khuôn mặt Nó, mắt ánh lên tia sáng long lanh, câu nói có phần ngượng ngùng nhưng dứt khoát và mạnh mẽ
(*)Lucy: Tỏa sáng, bừng sáng
(*)Luna: Mặt trăng, trong sáng, dịu dàng, nhân hậu
(*)Lucas: Ánh sáng, tia sáng, màu nắng trong
Hắn tiếp:_Chị...là người đã đem đến ánh sáng cho tôi đấy! Cho dù tên của chị có là Yến Vy hay gì đi chăng nữa...Chị vẫn mãi là Lu của tôi!- Phong ôm chầm lấy nó
_Hức...Hic...Chúng ta là chị em...Cậu không được..
_Im đi!
_....
_Tôi không cho phép chị nói những lời đó!
_...
_Chị em ruột thì đã sao? Chẳng phải tôi đã nảy sinh tình cảm với chị từ nhỏ sao? Chị hơn tôi 3 tuổi thì đã sao? Tình yêu không phân biệt gì cả, và tôi cũng sẽ vượt qua cái khoảng cách đó!
_Phong?- Nó nấc lên nghẹn ngào, nước mắt tuôn không ngừng, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước ấm lăn trên hoen mi nó, đáy mắt lóe lên tia hy vọng, ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi cong, ánh sáng bàng bạc của mặt trăng đánh lên một phần khuôn mặt hắn hiện lên nét anh tuấn.
_Vậy trả lời, chị có yêu tôi không?
_Kh..ô.- Nó xoay mặt tránh ánh nhìn trực tiếp từ hắn, khuôn mặt đỏ bừng:_ƯM!?
Làn môi mềm mại của Phong đáp xuống đôi môi căn mọng của nó, dưới bóng cây đưa nhẹ trong làn gió lạnh, sắc đêm thẫm màu được thắp sáng bởi những ánh sao lung linh, hơi thở ấm áp từ hắn gấp gáp phả vào cánh mũi phập phồng của nó. Cơ thể bị siết chặt bởi vòng tay vững chắc, nó không còn lạnh nữa, như bị chôn chân xuống đất. Tự hỏi, tại sao nó lại đau đến thế? Nỗi sót xa trong tim, cảm giác vết thương như bị ai đó xé toạc từng miếng một! Nó yêu Phong, nó yêu em trai mình, một tình yêu mãnh liệt bị ngăn cách bởi hàng rào cắm đầy gai nhọn, nó đau lắm, siết chặt lưng hắn như sợ hắn sẽ vụt mất, tan biến theo làn gió vô hình, nó nấc lên từng đoạn đứt quãng. Phong cũng thế lặng thầm khóc theo. Màn đêm bao trùm mọi thứ, âm thanh trống vắng, lòng người hiu quạnh trôi theo mặt hồ phẳng lặng, từng cơn nấc gián đoạn cả không gian tĩnh mịch, nó cứ khóc thét lên như một đứa trẻ, cơn đau cứ dày vò trái tim mỏng manh bao tháng năm, vết thương chưa lành nay lại có sự tổn thương khác đè lên, sao đau thế? Tại sao con người lại có thứ cảm xúc phiền phức đến thế? Nước mắt tràn trên khuôn mặt ướt đẫm, nỗi đau cứ thế lan dần, cớ sao đêm nay...Những vì tinh tú lại tỏa sáng cả một khoảng trời mênh mông thế?...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT