CHƯƠNG 47
“Muốn quên em nhưng thực sự rất khó..”, đây là câu hát Tô Vĩnh Khang từng ca. Quả vậy, chia tay thì dễ dàng, nhưng làm sao có thể lãng quên đơn giản như vậy. Bởi vì, chút kí ức khi còn bên nhau đã ăn sâu vào sinh mệnh mỗi người. Nhưng với Lí Trọng và Vương Nam mà nói, lãng quên có lẽ là liều thuốc tốt nhất cho cả hai. Có một đoạn thời gian, bọn họ dường như không còn bất kỳ liên lạc nào.
Sau khi chia tay Lí Trọng tại đập nước, Vương Nam không biết mình đã về nhà như thế nào. Nằm trên giường, cậu bị nhấn chìm bởi những kỉ niệm, đến hít thở cũng không thông. Cậu cảm giác tim co thắt từng đợt. Đây là lần đầu tiên, Vương Nam biết được tư vị đau lòng. Nguyên lai, tâm can thực sự có nỗi đau hiện hữu như vậy.
Nhưng điều kì quái là, thời gian này Vương Nam không đổ bệnh. Cậu vốn mong mình bệnh thật nặng, thậm chí là bệnh nan y rồi chết đi cũng được. Nhưng mọi chuyện lại không khác gì trước kia, thời gian cũng lẳng lặng trôi qua. Nhưng với Vương Nam mà nói, cuộc sống bình thường hiện tại cũng là một dạng dày vò, cần cậu tự mình trải nghiệm. Khuôn mặt thon thả của cậu ngày càng gầy, vẻ ngoài ngày càng trầm mặc so với trước kia. Thường ngày, cậu thường ngẩn ngơ nhìn ánh nắng chiều an tĩnh, hi vọng sẽ nhìn thấy thân ảnh Lí Trọng đột ngột rơi vào mắt mình. Có lúc, Vương Nam không ức chế được mà vùi đầu lên bàn làm việc, để Lí Trọng chiếm lĩnh tâm tư mình. Chỉ có như vậy, cậu mới cảm thấy mình và Lí Trọng vẫn còn bên nhau.
Đôi khi trên đường, nhìn thấy một chiếc jeep chạy qua, tim cậu cũng đập manh. Có lúc, lại nhang nhác nhìn thấy bóng lưng Lí Trọng, Vương Nam lại vội vã chạy theo, nhưng khi biết không phải, thì lại hụt hẫng đến nửa ngày. Hôm đó, lúc Vương Nam nghe được khúc ca “Muốn nói yêu em cũng không phải dẫ dàng, anh cần rất nhiều dũng khí. Muốn nói quên em cũng không phải dễ dàng, anh chỉ lẳng lặng đứng trong gió. Nhớ em..” văng vẳng vang ra từ đầu hẻm, cậu nhịn không được mà rơi lệ. Trên con đường hối hả tấp nập người xe, Vương Nam cúi đầu, để nước mắt chảy xui, rơi xuống mặt đường.
Khi con người ta đang thống khổ, là lúc họ yếu ớt và nhạy cảm nhất. Đôi khi, chỉ một lời nói, một bài hát hay thậm chí quang cảnh bầu trời cũng khiến họ dễ dàng rơi lệ. Vương Nam biết mình yếu đuối, cậu ép buộc bản thân phải cố quên Lí Trọng, mỗi khi nghĩ tới người xưa, cậu sẽ tự nhéo mình. Một đêm nọ, Vương Nam nhìn những vết thâm tím chi chít trên đùi mình, lẳng lặng nói: “Vương Nam, sao ngươi lại ngốc như vậy?!”.
Hơn một tháng sau, Liễu Dược Dược mới phát hiện ra Vương Nam, Lí Trọng không còn liên lạc với nhau. Ngày đó, nàng cẩn cẩn thận thận hỏi cậu và Lí Trọng thế nào rồi? Khuôn mặt Vương Nam tỏ vẻ không sao: “Không thế nào hết. Chỉ là không muốn đi cùng nhau nữa”.
Liễu Dược Dược liền khuyên giải: “Vương Nam, một người bạn tốt không phải dễ tìm, cậu đừng vứt bỏ như vậy. Lí Trọng dù sao cũng rất tốt với cậu. Vì người ta không nhờ cậu thiết kế lại nhà phải không?”.
– “Ưm, không có anh ấy thì cũng không sao. Chuyện sửa sang lại nhà cũng làm tôi tức giận không ít. Cô đừng hỏi gì nữa”. Vương Nam viện cớ.
– “Tôi có thể không quan tâm sao? Bạn bè đang êm đẹp bỗng dưng không nhìn mặt nhau. Vài hôm nữa tôi gọi mọi người cùng nhau đi ăn, giải quyết việc này. Sau này tất cả cũng sẽ là bạn tốt của nhau”. Liễu Dược Dược thấy thái độ của Vương Nam rất lạnh lùng.
– “Cô cũng đừng quan tâm làm gì, chuyện này không liên quan đến cô. Bọn tôi cứ như vậy là được rồi, tôi không đi ăn đâu”.
Liễu Dược Dược nghe xong liền bực bội: “Vương Nam, tôi thật không ngờ cậu lại để tâm những chuyện vụn vặt như vậy, chuyện này đâu đáng phải làm thế. Nếu cậu còn tỏ thái độ như vậy, chúng ta đừng làm bạn với nhau nữa”.
Vương Nam nhàn nhạt nói: “Không làm thì không làm”.
Liễu Dược Dược tức giận đến độ lập tức xoay người bỏ đi, sập cửa thật mình.
Thời gian này, Vương Nam nghĩ mọi người nên rời xa mình mới tốt. Dù cả thế giới có vứt bỏ mình cũng không sao cả. Cậu chỉ muốn được yên tĩnh một mình, dùng thời gian mà tưởng nhớ Lí Trọng.
Thời gian này, Lí Trọng cũng không thoải mái gì. Anh thường xuyên vô cớ tức giận, khiến Từ Đan Lôi bật khóc vài lần. Lí Trọng thường ra ngoài uống rượu cùng bạn bè, mọi chuyện trang trí nhà cửa đều quăng lại hết cho Từ Đan Lôi, bản thân anh không hỏi đến một lần. Chỉ những lúc không người, anh thường lẳng lặng bên điếu thuốc. Anh nhớ Vương Nam, tựa như nỗi nhớ Vương Nam dành cho anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT