CHƯƠNG 31
Con người ai cũng có những lúc cảm thấy như nắm được hạnh phúc trong tay mà bước đến, nhưng sẽ cảm thấy không chân thực, không dám tiếp nhận. Vương Nam là như thế, sau khi cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Lí Trọng, bản thân lại nhát gan né tránh.
Cậu không nghênh tiếp ánh mắt ấy, nhìn thẳng phía đường mà nói: “Đêm đó anh cũng nghe thấy sao? Sao tôi lại có cảm giác bên cạnh anh là một tiêu thư đang ve vãn?”.
Lí Trọng nói: “Cậu cũng nhớ chuyện đêm đó sao? Nhỏ nhen thế?! Không phải chỉ là một lần tìm tiểu thư thôi sao?”.
Vương Nam trả lời: “Tôi là sợ anh phụ Từ Đan Lôi”.
Không biết vì sao, lúc này Vương Nam lại đề cập đến chuyện Từ Đan Lôi. Lí Trọng không nói gì, một lát sau mới yêu ớt mở lời: “Nếu như vậy mà đã phụ nàng thì cũng không tệ”.
Vương Nam cũng cảm thấy mình lắm miệng, nói đến Từ Đan Lôi làm gì? Đây không phải là tự cầm dao đâm vào vết thương của mình sao? Cậu vội vàng đổi chủ đề: “Anh đi biển mà không chụp anh a, sao không mang qua cho tôi nhìn với?”.
– “Không, không có tâm trạng”.
– “Sao lại không có tâm trạng? Nghe nói cảnh nơi đó rất đẹp”.
– “Vương Nam?”. Lí Trọng đột nhiên gọi.
– “Hm? Sao vậy?”.
– “Cậu cảm thấy tôi thế nào?”. Lí Trọng hỏi.
– “Rất tốt, nếu không thì làm sao có thể thành đàn anh của tôi được”. Vương Nam nghiêm túc nói.
– “Không biết kiếp trước tôi nợ gì cậu nữa”. Lí Trọng ý vị thâm trường mà rằng.
– “Sao lại nói vậy? Đầu óc anh đang nghĩ gì a?”. Vương Nam khó hiểu.
Lí Trọng không nói gì thêm. Nhưng anh quả không nói sai. Nhiều năm sau, Vương Nam hồi tưởng, tuy bản thân từng cho rằng mình là người yêu đến chết đi sống lại. Nhưng nếu nghĩ sâu hơn một chút, có lẽ Lí Trọng vẫn là người yêu nhiều hơn. Dù về sau, Vương Nam lại là người tổn thương nhiều hơn.
Đêm đó, Lí Trọng không đưa Vương Nam về thẳng mà, mà tiện đường đưa cậu qua gặp cha mẹ mình. Anh muốn cha mẹ biết đến Vương Nam. Lí Trọng nghĩ, dù thế nào thì cậu cũng chính là người thân cận với mình nhất, nên cũng không nề hà để cậu tiến vào cuộc sống cá nhân của mình.
Đây là lần đầu tiên sau hơn 1 năm quen biết, Vương Nam đến nhà Lí Trọng. Nói chính xác hơn thì là nhà cha mẹ Lí Trọng. Đó là một căn nhà 3 phòng theo tiêu chuẩn cũ, trần nhà cao mang đến vẻ thoáng đãng. Lí Trọng có một chị gái hiện đang sinh sống tại Canada, sau khi đi làm anh cũng chuyển ra ngoài sống, nhà hiện tại chỉ còn 2 người già và 1 người giúp việc. Cha mẹ Lí Trọng đều là công chức về hưu, nếu không có việc gì thì sẽ ngủ rát sớm. Đêm nay Lí Trọng đột nhiên mang bạn đến chào hỏi, khiến họ không khỏi kinh ngạc, vài năm nay, anh chưa từng đưa ai về nhà.
Lí Trọng nói không có việc gì, chỉ là đi ngang nên muốn ghé về thăm, ba mẹ, đây là con nuôi hai người đến chúc Tết, đàn em của con. Hai lão nhân nói ai nha, con là Vương Nam sao? Ta nghe Lí Trọng nhắc đến con suốt, sao hôm nay mới đến a, sau này nếu rảnh rỗi thì cứ đến chơi, đây cũng là nhà của con vậy. Có thể thấy, cha mẹ Lí Trọng rất có cảm tình với Vương Nam, tiếp đón cũng nồng hậu. Đối diện với hai vị lão nhân đôn hậu này, Vương Nam lại cảm thấy chột dạ. Nếu tương lai, cậu cùng Lí Trọng yêu nhau, bọn họ còn có thể nhiệt tình bắt chuyện mình như thế này sao? Vì chột dạ mà Vương Nam lại rụt rè hơn thương lệ, khiến cha mẹ anh ngày càng thích. Bọn họ nói Lí Trọng con xem Vương Nam đáng yêu thế nào a, đứa nhỏ này cũng rất thanh tú, đã có bạn giá chưa? Không đợi Vương Nam phản ứng, Lí Trọng đã cướp lời: “Bạn gái cậu ấy xếp thành cả đội”. Vương Nam lễ phép khiêm nhường: “Nào có a, không phải vậy”. Cha mẹ Lí Trọng liền nói con là một chàng trai tốt, đừng vội vã, để dì giới thiệu cho con vài người. Sau lại quay sang Lí Trọng mà mắng: con cũng đừng dạy hư trẻ nhỏ. Lí Trọng lại cự nự: con đáng sợ như vật sao? Vương Nam nói con là một đàn anh rất tốt. Mẹ Lí Trọng nói: “Đứa con này của bác từ khi sinh ra đã được cha mẹ yêu chiều, chị hai cũng rất cưng. Bây giờ lớn rồi, Từ Đan Lôi cũng tốt với nó như vậy, bác sợ nó còn không biết quan tâm người khác là gì. Được rồi, sao hôm nay Từ Đan Lôi không đến?”. Lí Trọng nói: “Úc, đêm nay cô ấy có việc, con đi ăn cùng Vương Nam, tiện đường nên quay về. Vương Nam, đi, đến xem phòng cũ của tôi”. Nói xong lại kép Vương Nam đi về phòng.
Căn phòng Lí Trọng được giữ gìn hệt như khi anh còn ở. Không gian không lớn, một chiếc gường, một giá sách nhỏ, thêm một chiếc bàn nhỏ cũng đã làm phòng chậy chội. Trên bàn đặt một bức ảnh khi Lí Trọng còn trong quân ngũ. Trong ảnh, Lí Trọng thoạt trông rất anh tuấn, lại mang theo vẻ thanh thuần của tuổi trẻ. Vương Nam cảm thấy mình đang từng bước từng bước tiến vào cuộc sống của Lí Trọng, khi vào gian nhà này, tựa hồ cậu có thể chạm vào quá khứ của anh, nhưng tương lại thì thế nào? Bọn họ có tương lai sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT